“Sứ thần Đại Nghi quốc tấn kiến.... ...... ...... .....!

Sứ thần Đại Phạm quốc tấn kiến.... ...... ...... .......!

Sứ thần Vũ Lăng quốc tấn kiến.... ...... ...... .....!

Sứ thần Bắc Hải quốc tấn kiến.... ...... ...... ...... ....!

Sứ thần.... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... ...... .....”.

Giọng nói vang vọng của ngự tiền tổng quản khiến Khải Ca chú ý nhìn về phía cửa cung điện. Lần lượt từng đoàn người tiến vào, cung kính hành quốc lễ đối với vị hoàng đế quyền uy ở trên đài cao. Nàng không chú ý tới những đoàn sứ thần, vì một dáng người anh tuấn đã thu hút hết tầm nhìn của nàng.

Mặc Kì Túc vừa bước vào đã đưa mắt tìm kiếm bóng hồng trong lòng hằng nhung nhớ, may mắncho thất điện hạ chỗ ngồi trong cung điện đều được sắp xếp nghiêmngặt theo phẩm cấp và tước vị, vì thế hai ánh nhìn rất nhanh liền gặp gỡ. Dù thất điện hạ luôn giả trang lạnh lùng cũng không thể kiềm chế cong cong viền môi, gợi lên một nụ cười rất nhạt, nhưng trong đấy mắt đong đầy yêu thương. Khải Ca cũng đáp lại hắn một nụ cười mỉm duyên dáng, nhưng khóe mắt tinh nghịch đã bán đứng dáng vẻ giả dạng thục nữ của nàng.

Thất điện hạ hơi cúi đầu đưa vuốt nhẹ vạt áo, cố gắng dùng động tác này che dấu nụ cười khó khống chế, nàng trong mắt hắn lúc nào cũng đáng yêu như vậy, có nàng bên cạnh, hắn khó mà giữ được hình tượng lạnh lùng băng giá của mình. Lướt qua ánh nhìn của nàng đi về gần phía thượng vị, một lần nữa hành lễ với phụ hoàng và hoàng hậu, sau đó liền ngồi xuống vị trí của mình. Mẫu phi của hắn ngồi phía bên phải hoàng thượng, là vị trí cao quý đứng thứ hai sau hoàng hậu, đang mỉm cười với hắn và đệ đệ, còn ý vị cho hắn một nụ cười bí ẩn.

Không không hiểu, nhưng cũng không quá bận tâm, mẫu phi của hắn thỉnh thoảng luôn có những suy nghĩ rất quái dị, những hành động rất kì cục trẻ con, kể cả trong đối xử với con của mình, đặc biệt là với hắn, từ nhỏ hắn đã sớm quen với việc đi theo sau đuôi mẫu phi quét rác cho người rồi. Cũng có thể vì tính cách mà theo phụ hoàng là hồn nhiên đó, khiến phụ hoàng vẫn luôn sủng ái mẫu phi chưa từng giảm, mà cũng vì tính cách đó của người, đứa con lớn có linh hồn trưởng thành cũng bị bẻ cong tính cách, trở thành một vị hoàng tử lạnh lùng, quy tắc nghiêm cẩn, chỉ cho tới khi gặp được nàng.

Hắn hơi nhìn lướt qua nàng một chút, sau đó cố gắng kéo lực chú ý nhanh chóng chuyển rời tới vị hoàng tử Đại Nghi đang tao nhã thăm hỏi hoàng đế Đại Chiêu, sau đó dâng lên quốc thư của Đại Nghi quốc cho phụ hoàng. Quốc yến rất buồn chán, qua qua lại lại là đại biểu các nước gửi lời thăm hỏi đến Đại Chiêu, nhưng rất nhanh thất điện hạ cảm thấy hứng thú, vì các nước nước bắt đầu dâng lên lễ vật của mình.

“Thưa hoàng thượng, bệ hạ nước thần luôn rất coi trọng mối bang giao giữa hai nước chúng ta, lần này để củng cố mối quan hệ thân thiết giữa hai nước, đưa tặng Đại Chiêu quốc một đôi hỏa tước điểu, một bình mộc thần dịch, năm khối ngọc túy nguyệt, mười rương châu báu quý giá”.

Thất điện hạ khẽ nhướn mày, Đại Nghi quốc thật sự bỏ được, đưa tới lễ vật quý giá như vậy, thật sự muốn kết minh với Đại Chiêu như vậy? Phải biết trong mắt huyễn linh tu luyện giả, ba lễ vật phía trước đều có giá trị khó đo đếm được.

Hỏa tước vốn là hậu duệ của chu tước và hỏa linh điểu, tuy không phải là huyễn thú mạnh mẽ, nhưng toàn thân nó là bảo vật tăng huyễn hỏa lực cho người tu luyện. Chỉ tiếc Đại Chiêu có quá ít người mang hỏa huyễn linh nguyên, khiến cho giá trị của nó bị giảm đáng kể, không đáng giá bằng hai vật phẩm sau nó. Có điều, vẻ ngoài của hỏa tước cũng vô cùng xinh đẹp, bộ lông đỏ rực như lửa, chiếc mào trền đỉnh đầu như một viên đá quý khảm nạm lên, chùm lông đuôi kéo dài gấp 3 thân thể, phía trên có những hoa văn tự nhiên nhìn xa giống như những ngọn lửa đang nhảy múa.

Mộc thần dịch là dịch chấp hứng được từ cây thần thụ bên trong ngự hoa viên Đại Nghi, theo sử ký trong thư viện nội cung Đại Chiêu, thần thụ này vốn là một gốc tử đằng trăm năm tuổi, vô tình bị tưới đẫm bởi máu của thần thú hạ phàm, trở nên thông linh, không những thế qua nghìn năm ôn dưỡng, toàn thân tử đằng thiên niên thụ đều là bảo vật. Mộc thần dịch là dịch chấp cứ mười năm lại chảy ra mười giọt, không hơn không kém, có tác dụng ôn dưỡng tinh lọc huyễn linh lực trong cơ thể tu luyện giả, đối với tất cả huyễn linh lực đều có tác dụng. Một bình đó cũng phải có đến 50 giọt.

Mà túy nguyệt lại là thượng phẩm trong các loại tụ huyễn linh ngọc, chất ngọc ôn nhuận màu nguyệt bạch, bóng loáng nhẵn nhụi, người đeo nó có tốc độ tu luyện tăng gấp đôi bình thường. Tuy nhiên năm khối túy nguyệt được dâng lên có thể tích khá nhỏ, chỉ bằng ngón tay cái, nhưng dù thế cũng khá quý giá.

Thất điện hạ thầm nhẩm tính trong lòng, bảo vật này kiểu gì cũng phải chiếm được một phần, sau đó liền mang về tặng cho tiểu nương tử nhà mình. Trong lòng thất điện hạ đang lên kế hoạch vơ vét bảo vật của phụ hoàng của hắn, không chú ý tới có một ánh mắt chăm chú đắm đuối nhìn mình nãy giờ.

Trời ạ, chàng dù chỉ một cái nhăn mày cũng làm trái tim ta xao xuyến, lòng ta không nghe sai bảo, chỉ luôn mong nhớ đến chàng, chàng có chú ý tới ta phải không, ánh mắt chàng luôn hữu ý vô tình nhìn về ta. Chắc là có rồi, ta là ai, ta là trưởng công chúa cao quý nhất Đại Nghi, nếu ta gả cho chàng, chàng sẽ có được sự trợ giúp của cả Đại Nghi trong việc tranh giành ngôi báu, chàng thông minh tài trí như vậy, nhất định sẽ có những quyết định sáng suốt.

Công chúaLam Kì Nhã tự nghĩ thông suốt, không hay biết ánh nhìncủa người mà nàng nhất kiến chung tình thật ra là xuyên qua nàng nhìn đến nữ quyến phía sau bàn tiệc của một vị quan viên tam phẩm ngồi phía dưới nàng rất nhiều. Vị đó lúc này còn đang mải suýt xoa những món vật phẩm được dâng lên sau đó, Đại Phạm quốc cũng không hề thua kém, dâng tặng rất nhiều linh dược quý hiếm mà nàng khong biết đến, tuy nhiên bằng vào trực giác của một y sư, nàng biết không có thứ nào là phàm phẩm.

Vài nước theo sau đều là các nước phụ chúc của Đại Chiêu, lần này xin đi sứ không chỉ để dâng cống phẩm hàng năm, mà còn tập hợp để được gặp mặt hoàng đế Đại Chiêu, chuẩn bị cho đại nạn cứ hai mươi năm một lần sắp diễn ra, họ cũng có nghe ngóng được chút tin tức bị truyền ra, nếu chuyện đó là thật, cũng cần bàn bạc một phương án giải quyết hữu hiệu.

Sau khi các sứ thần đều hoàn thành dâng lễ, yến tiệc chính thức bắt đầu. Qua ba tuần rượu chúc tụng, hoàng đế phất tay áo ra dấu cho toàn bộ quần thần được tự nhiên, ông cũng vui vẻ hưởng thụ sự phục vụ của người bên cạnh. Hoàng hậu từ thời còn thiếu nữ nổi tiếng là tài nữ tuân thủ quy củ, gia giáo cao quý, cũng bởi vậy quan hệ phu thê của họ vốn chỉ tương kính như tân, ông chỉ được hưởng thụ vui vẻ của việc làm tướng công khi ở bên Hoắc quý phi, cũng vì vậy mà rất thương yêu mấy đứa nhỏ của nàng.

Hoàng hậu không có nhi tử, trưởng công chúa lại một bộ dáng đức hạnh giống mẫu hậu mình, dù hoàng thượng cũng yêu thương nữ nhi, nhưng lại không được lòng ông như Tĩnh công chúa luôn mềm mại ngọt ngào, thỉnh thoảng làm nũng khiến ông có cảm giác được làm phụ thân, tình thương của cha có nơi được thể hiện.

Bữa tiệc đạt cao trào khi Tĩnh công chúa dưới ánh mắt ra hiệu của mẫu phi, mạnh dạn đi tới ngự tiền, xin dâng lên phụ hoàng kính yêu một khúc nhạc, nhân đây phô bày cho sứ thần các nước biết đến tài năng của nữ tử Đại Chiêu quốc.

Đại Chiêu vốn là một quốc gia cởi mở, nữ nhi Đại Chiêu quốc coi việc được thể hiện tài năng trước đám đống, nhất là trước các vị trưởng bối, địa vị cao quý là một vinh dự to lớn, vậy nên chẳng ai thấy ngạc nhiên trước cử động của tâm công chúa điện hạ cả, không những thế, mọi người còn tỏ ra rất hào hứng.

Tĩnh công chúa dù không phải công chúa xinh đẹp nhất, tài năng nhất, nhưng luôn là người mang lại nhiều niềm vui nhất cho hoàng thượng, hành động của nàng rất hợp với ý ông, rất nhanh cung nữ đã mang một chiếc thất huyền cầm tới, bày biện ở vị trí chính diện đế vương, hơi chếch về bên tay trái.

Tĩnh công chúa hôm nay khong pơhair muốn thể hiện, mà rất nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ to lớn mẫu phi đã giao phó, đứng ra mở màn cho cuộc thi tài năng này, nhân tiện khiến phụ hoàng vui vẻ một chút. Nàng đàn một khúc ca rất vui tươi, đó là một khúc nhạc thường được tấu lên vào lễ hội mùa xuân của Đại Chiêu, giai điệu vui tươi trong sáng, khiến tâm tình Càn Nguyên đế thả lỏng không ít, ngón tay che dấu bên dưới vạt tay áo long bào gõ nhịp theo giai điệu. Không ai hay biết hoàng đế trên đài cao đang có một hành động mất lễ nghi như vậy, chỉ duy quý phi nương nương đang hầu hạ hoàng thượng dùng thiện là có thể cảm giác được, bà thân thiết nở một nụ cười, càng thêm săn sóc, chăm chút bóc vỏ quả bồ đào, đặt nhẹ lên khay ngọc trước mặt hoàng đế.