Ánh mắt này....quen thuộc như vậy? Rất giống ánh mắt thỉnh thoảng hiện lên trong đầu nàng. Cũng mắt phượng ấy, cũng tròng mắt đen nhánh sâu thẳm ấy... Là hắn sao? Người mà nàng đã lướt qua giữa cánh đồng hoa đó? Có phải hắn không?

Nàng muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi, bọn họ chẳng qua chỉ lướt qua nhau, chắc gì hắn đã nhớ ra nàng là ai. Thất thần 1 chút rồi nàng cũng nhớ ra mình đang ở đâu. May mắn không có ai chú ý tới. Nàng đưa ánh mắt nhìn về phía mẫu thân, thấy người đang mỉm cười chỉ chỉ ra hiệu nàng ngồi xuống ghế bên cạnh, nàng khẽ nhún chân vấn an mẫu thân rồi tiến tới ngồi xuống.

Mẫu thân theo lễ tiết hỏi thăm sức khoẻ lão thái phi, vương gia vương phi, nói một chút nhàn thoại trong kinh gần đây rồi cáo lui, để nàng đưa huynh muội thế tử gia đến hoa viên. Đại Chiêu quốc đối với nử tử phải nói là vô cùng tốt so với các nước khác, với các cung phi hậu cung trong lịch sử nàng biết đến trước kia sẽ là chết già trong cung cả đời, hoặc tuẫn táng theo vua, hoặc tới hoàng gia tự thanh đăng cổ phật… ở Đại Chiêu, sau khi tân hoàng lên ngôi, nếu các vương gia dâng tấu được hoàng đế phê chuẩn, có thể mang theo thân nương ra cung theo mình dưỡng lão. Vị Thái phi Thuần Vương phủ này nghe nói cũng là người hiền hậu, khi xưa trong cung theo phe hoàng hậu, không tham gia tranh đoạt ngôi vị nên sau khi tân hoàng đăng cơ cũng rất nể mặt, tấu chương vừa dâng, liền chuẩn. Ở trong giới nữ quyến quý tộc vị này cũng nổi tiếng là người có tiếng nói và tầm ảnh hưởng không nhỏ.

Nàng trở lại hoa viên thì thấy các đệ đệ đang bày một bàn cờ, hai bên đang sát phạt cực kỳ khí thế, tuổi còn trẻ, còn chưa có được khí chất trầm ổn ung dung nhàn nhã như khi nàng chơi cùng ông nuôi, nhưng nhìn cũng rất thú vị. Thế tử đi vào lại kèm theo một màn lễ tiết phải làm. Cũng may vị này khá thoải mái, mời mọi người cùng ngồi xuống.

“Phụ vương ta và Triệu Nhiễm thúc là bằng hữu lớn lên từ nhỏ, rất thân thiết, các ngươi cũng đừng câu nệ, gọi ta một tiếng Lam ca ca là được. Đây là muội muội ruột của ta, tên Vân Yên, lớn hơn Triệu Thiên một tuổi, các ngươi liền gọi theo tuổi là được”.

Năm tỷ đệ bọn họ cũng không dám dễ dàng nhận thân như vậy, đưa đẩy một lúc, Mặc Kỳ Lam rất kiên quyết, xem ra là thực tâm, bèn xuôi theo gọi một tiếng Lam ca ca. Nàng giờ đã quen với việc gọi 1 đám nhóc ít hơn tuổi tâm lý của nàng đến mấy lần là ca ca tỷ tỷ, rất vô tư gọi ra miệng. Huống chi rất có thể Mặc Kỳ Lam còn là người lần trước nàng đã gặp trong Vân Mộng sơn... Qua một hồi giao lưu cũng thân thiết hơn nhiều, Mặc Kỳ Lam để cho muội muội theo 4 vị công tử Triệu phủ chơi cờ, còn mình nói đến chính sự cùng Khải Ca, cũng không vòng vo, thẳng thắn nói rõ lý do hắn đến gặp nàng.

Hoá ra là 2 bình Đan Tuyền cực phẩm nhị thúc mang theo tới Thuần Vương phủ đã bị vị lớn nhất trong hoàng cung kia mang đi 1 bình rồi. Ngài rất thưởng thức, muốn rượu cực phẩm của nàng có trong danh sách cống phẩm sang năm, hoàng cung cũng muốn nhập một lượng lớn Đan Tuyền và Thần Lộ thượng phẩm. Nàng không ngờ lại có thể đạt được cơ may lớn lao như vậy, phải biết một khi mang danh tiếng ngự tửu, sẽ đem tới cho nàng càng nhiều cơ hội làm ăn lớn hơn nữa.Vụ làm ăn này thật lớn nha, có điều chỉ sợ hoàng đế yêu cầu số lượng quá lớn, đến lúc đó...

Có lẽ thấy vẻ mặt đăm chiêu của nàng, hắn cũng đoán nàng suy nghĩ đến vấn đề gì. Bèn nói vài câu giúp nàng giải toả lo lắng.

“Khải Ca muội yên tâm, số lượng cống phẩm có thể dựa trên sản lượng của muội để định ra, hoàng thượng biết được rượu này là xuất xứ từ Triệu phủ, đã nói muốn cha ta chiếu cố nhiều hơn, nhưng người mong rằng mỗi năm có ít nhất 100 bình. Muội còn không biết nhỉ. Gia gia muội trước từng có thời gian từng làm tiên sinh vỡ lòng của hoàng thượng khi còn nhỏ, rất được hoàng thượng tín nhiệm. Hoàng thượng còn đang mong ngóng lão nhân gia hồi kinh vào triều phụ chính đâu”.

“Nói vậy muội có thể cho huynh một số lượng nhất định. Đan Tuyền cực phẩm tiến cống hàng năm muội có thể giữ ở mức cố định 300 bình. Nhưng nếu năm nào xảy ra thiên tai thì rất khó tránh sản lượng bị giảm”.

“Được, cha ta còn muốn thu mua số lượng lớn rượu thượng phẩm. Muội có thể thu xếp được chứ”.

“Muội đang thu mua thêm nông trang phụ cận kinh thành, có thể sang năm sản lượng sẽ tăng lên, Vương gia muốn số lượng bao nhiêu có thể báo trước cho muội được không?”.

“Được, vậy ta sẽ báo lại cho muội sau”.

Việc công đã nói xong liền thoải mái, Mặc Kì Lam làm người nho nhã lễ độ, kiến thức cũng phong phú, bọn họ nói chuyện cũng rất hợp. Từ phong tục tập quán các nơi cho tới các thắng cảnh quanh kinh thành, chỗ nào chơi tốt, chỗ nào ăn ngon, nhất nhất đều nói cho nàng biết. Cũng mời nàng khi nào có thể cùng đi thăm quan hoa viên tư nhân lớn nhất kinh thành, kì hoa dị thảo phong phú, cầm thú kì hoặc chưa từng có, rất mới lạ.

Hắn chưa từng tới Hải Châu, biết Nguyên Châu của nàng ở gần đó, rất tỏ mò đại dương là như thế nào. Nàng chưa thấy qua, nhưng kiếp trước không ít lần du lịch đều tới biển, cũng từng vùng vẫy bơi lội trên những bãi biển lam biếc với bờ cát trắng kéo dài bất tận, liền miêu tả cho hắn nghe một phen, kết hợp với những du ký từng đọc, hắn liền có thể tưởng tượng ra biển của riêng trong lòng hắn.

Kinh thành thuộc phía Bắc Đại Chiêu quốc, mùa đông rất lạnh nên người dân rất thích uống rượu vào mùa đông, nghe MK Lam nói mùa đông sẽ có tuyết lớn, nàng bỗng nhớ tới rượu nho đá nổi tiếng ở hiện đại, không biết có thể làm được không, lát nữa phải gửi tín để Phùng Hiên đưa vài điều tửu sư có kinh nghiệm tới cho nàng mới được. Cần nhanh chóng mua lại vài thôn trang ngoại ô kinh thành, còn cần lập kế hoạch mở rộng phạm vi làm ăn ra các Châu khác, Hải Châu cũng không tồi, có cơ hội nàng nhất định phải tới đó thưởng thức hải sản tươi ngon mới được.

Mải mê nói chuyện, vậy mà đã đến giữa trưa, nàng tận tình chủ nhà nên giữ họ lại dùng cơm, nhưng huynh muội MK Lam từ chối, đã hẹn sẽ về dùng cơm với vương phi nên nàng cũng không giữ, hẹn một dịp khác.

Dùng cơm trưa cùng mẫu thân và đệ đệ xong, nàng liềntrở về Tịnh Phong Cư, sau khi đuổi hết nha hoàn ra ngoài liền tiếp tục nghiên cứu đan thư nàng lấy được trong trữ vật giới chỉ Vân lão đưa cho nàng. Theo giới thiệu sơ lược về cảnh giới tu luyện trong sách, nàng biết được linh lực tu tập được mà nàng đang có là hậu thiên cảnh. Chỉ có thể sử dụng đa số là linh dịch ở cấp độ thấp nhất, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi áp lực quá lớn của linh lực trong luyện dược. Phân chia phẩm cấp của luyện dược sư cũng như luyện dược, từ linh dịch cấp đến linh đan cấp, mỗi cấp đều có 3 phẩm nhỏ thượng – trung – hạ, hiện tại nàng muốn bắt đầu học từ luyện dịch, nhưng cũng chỉ có thể tự học, nàng chưa nghe nói kinh thành có bất cứ luyện dược sư nào, cũng không biết là do Đại Chiêu quốc vì địa lý bất lợi nên không có, hay là ở hạ vị diện luyện dược sư đã thất truyền rồi.

Nàng chưa thể tìm kiếm được đan hoả, đành trước hết học hết lý thuyết cơ bản về luyện dược vậy. Đọc sách 1 canh giờ, nàng lấy ra toàn bộ thiên tài địa bảo trong trữ vật, sắp xếp lại cẩn thận, mỗi ngày lợi dụng giám định thuật miễn phí 1 lần giám định từng loại tài bảo một, bởi vì nàng không có ai để hỏi về vấn đề này. Xem ra phải để Thiên Sát lâu điều tra một chút xem Đại Chiêu quốc có bao nhiêu người tu luyện, có lẽ hoàng thất kéo dài lâu đời như vậy sẽ có, nhưng nàng cũng không thể gióng trống khua chiêng đi hỏi khắp nơi được. Chắc nên chờ tới lúc Vân lão tỉnh lại.

Người mà nàng gặp ngoài cánh đồng hoa, hắn tới chắc để tìm Vân lão, có lẽ cũng là người tu luyện nhỉ? Đôi mắt trong trí nhớ của nàng....rất giống Mặc Kì Lam, liệu có phải là hắn không? Nghĩ tới đây không hiểu sao khuôn mặt hơi nóng ran lên, lại nghĩ tới hắn rồi. Vì ánh mắt rất giống đó, nàng không tự chủ được ghép ánh mắt đó lên khuôn mặt MK Lam, càng nghĩ, lại càng thấy giống. Nàng chưa bao giờ chỉ vì một ánh mắt mà nhớ mãi không quên như vậy, tuy không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của nàng, nhưng vô thức cứ nhớ đến đôi mắt xoáy sâu như muốn trói chặt lấy nàng đó, luôn khiến nàng có cảm giác trái tim gia tốc, cảm giác thẹn thùng như một cô gái nhỏ gặp gỡ mối tình đầu luôn bủa vây lấy nàng.

Lý trí của cô gái hơn ba mươi tuổi khiến nàng biết đây không thể là mấy thứ linh tinh vớ vẩn kiểu vừa gặp đã yêu hay tiếng sét ái tình gì đó được, nàng tự biết trong tình yêu mình là người lý trí như thế nào. Nhưng cơ thể non nớt của cô gái nhỏ ở thế giới này lại không hoàn toàn theo lý trí nàng điều khiển, lại có những rung động khác thường mà nàng không thể hiểu, cảm xúc luôn thay đổi khi không tự chủ nghĩ tới đôi mắt đó, muốn gặp lại hắn, khiến cho bản năng nhận định MK Lam có thể là hắn, dễ dàng có thiện cảm với MK Lam, như thế rất không tốt.

Nàng là một người lý trí, nàng biết rõ càng chìm sâu vào thứ cảm xúc đó sẽ càng khó thoát ra, sẽ kéo theo rất nhiều rắc rối. Nàng tự hiểu lấy mình, nàng chỉ muốn tới kinh thành làm ăn lớn, mở rộng cho mình nhiều mối quan hệ, có thể nhanh chóng giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ, nếu không đến một ngày, khi nàng không thể tu luyện đến một mức độ nhất định, linh hồn sẽ bị pháp tắc của thế giới này đồng hoá, nàng sẽ chết. Dù chưa bao giờ nói ra nhưng trong sâu thẳm tâm hồn nàng vẫn luôn ghi nhớ. Nàng muốn sống, muốn tận hưởng cuộc sống này, muốn hoàn thành hết các ước mơ, mơ mộng của kiếp trước ở thế giới này. Nàng có hệ thống, khiến nàng dần có tham vọng muốn lưu lại dấu ấn không thể phai nhoà trong lịch sử, để người đời sau cũng phải nhớ tới tên tuổi của nàng. Để sinh mạng của nàng toả ra ánh sáng chói loà khiến pháp tắc của thế giới này cũng phải lu mờ.