Sau khi bức thư thứ hai được gửi về kinh thành, thất điện hạ như ý nguyện nhận được mật chỉ hộ tống Hà tiểu thư, dưỡng nữ của Triệu Khiêm đại nhân, tôn nữ của Triệu Trị đại nhân, nhanh chóng hồi kinh. Ban đầu, Mặc Kì Túc không hề muốn dùng bất kì ngoại lực nào tác động đến quá trình theo đuổi người trong lòng của hắn, thất điện hạ tự tin cho rằng, với dung mạo, tài năng, địa vị của hắn, nàng tất nhiên sẽ rung động trước hắn, dần dần rới vào lưới tình của hắn.

Không nghĩ tới nàng không những đã rơi vào, mà còn tìm mọi cách chạy trốn. Thậm chí không tiếc đặt cược hạnh phúc cả đời của mình. Giờ đây biết được nàng rất có thể đến từ cùng một nơi với mình, hắn tất nhiên càng phải quấn quýt lại nàng, khắp đại lục này, còn có ai xứng với nàng hơn hắn?

Triệu đại nhân ngồi trong thư phòng, nhẹ nhàng thở ra sau khi đọc xong mật chỉ hoàng đế ban xuống, tự rót cho mình một ly trà thơm, cũng châm cho thất điện hạ một chén.

“Ngài định khi nào thì khởi hành?”.

Đã có ý chỉ của hoàng thượng, Triệu đại nhân dù không vui cũng không có cách nào ngăn cản, huống chi còn liên quan đến quốc gia đại sự. Có điều không thể ngăn cản, nhưng cũng không phải là không thể tạo một chút lực cản. Hừ, không thể để cho thất điện hạ quá đắc ý được, tên tiểu tử này lại dám vụng trộm lừa gạt đi trái tim bé nhỏ của tiểu tôn nữ mất thôi.

“Ta sẽ ở lại vài ngày, chờ tiểu thư giải quyết hết công việc ở Nguyên châu, sau đó hộ tống tiểu thư hồi kinh”.

Mặc Kì Túc không vội, đã tới Nguyên Châu, chỉ cần luôn theo bên nàng không rời, hắn không tin nàng còn có cơ hội liếc mắt nhìn tới nam nhân khác.Hắn cũng sẽ không cho nàng có cơ hội đó.

Thất điện hạ ngồi trong phòng quyết tâm hừng hực, không biết Thanh Phong của hắn lúc nào đang bị Tiểu Ngao hành hạ không thương tiếc. Một chiếc lưới dệt từ lửa nóng rực bao phủ không gian quanh con bạch ưng kiêu ngạo, khóa sạch đường lui của nó.

“3201.0299, tên chết tiệt nhà ngươi, có ngon thì đánh tay đôi với ta”.

“Sao ta phải làm thế với tên vô sỉ nhà ngươi. Đồ nham hiểm, đồ độc ác, đồ....”.

“Này này, đừng có mà bôi đen hình tượng của ta như vậy, ta đã làm gì ngươi hả?”.

“Ngươi...ngươi còn dám nói không? Nếu không phải tên chết tiệt ngươi dụ dỗ ta tạo lập hình thái trước khi hệ thống chính thức khởi động, ta có thể gặp thảm cảnh như vậy sao?”.

Ta...khi đó...ta vừa mệt vừa đói, còn rất đau nữa, nếu không phải chủ nhân mang ta đi, còn không biết lúc này ta đang ở cái lỗ đen vũ trụ nào rồi. Đều tại tên chết tiệt nhà ngươi. Hừ.

“Thảm cảnh? Ngươi bị làm sao, ngươi trốn khỏi lộ tuyến định sẵn, tự ra ngoài rong chơi, có phải không?”.

“Ta, ta...”.

“Hừ, ta biết ngay mà, lúc đó ta đã bảo người cố gắng đợi đến giờ hệ thống khởi động, là tại ngươi không nghe lời, đúng là ngốc hết thuốc chữa”.

Bạch ưng giọng điệu mắng chửi kiêu ngạo, nhưng ở một góc độ Tiểu Ngao không nhìn thấy, ánh mắt nó khi nhìn con Ngao Tạng đang gầm gừ dưới mặt đất thoáng một nét ôn nhu, giống y như khi chủ của nó nhìn ngắm người con gái đang yên lặng đọc sách trong hậu viện Triệu gia.

Tiểu Ngao ủ rũ không thèm quan tâm tới con hôi ưng lông vũ đã cháy khét nham nhở, nâng chân chạy vào hậu viện, nó cần an ủi của chủ nhân a... tốt nhất cho nó năm ba hỏa long quả, lại thêm một hai đài địa hỏa liên nữa thì càng tốt. Tiểu Bạch đang ngồi vắt vẻo trên lan can hành lang gặm hạt thông, nhìn thấy hết toàn cảnh từ đầu đến cuối, vô cùng khinh bỉ đồng bọn kiêm bạn tốt.

Khải Ca gặp được Tiểu Ngao vừa ăn cướp vừa la làng giả vờ ủy khuất trực tiếp không thèm nhìn, đến khi nó quấn quýt vẫy đuôi cọ cọ làm nũng, nàng mới thả lỏng cơ mặt, cảnh cáo nó không được bắt nạt bạch ưng nữa, nhận được lời ưng thuận dù không biết đáng tin hay không của Tiểu Ngao thì mới đồng ý lấy một hỏa long quả cho nó. Rồi mang theo Tiểu Ngao và Tiểu Bạch, cải tang đi ra ngoài.

“Mục Triết công tử, hạnh ngộ”.

“Hạnh ngộ”.

Khải Ca, giờ phút này mang danh Hà Khải Minh, hay còn được giới đọc sách Nguyên châu tôn xưng Mục Triết công tử, vô cùng tiêu sái chắp tay chào vài người quen ở cửa vào Đạm Hương lâu, rồi chọn một bàn cạnh cửa sổ ngồi xuống. Chưởng quầy tự tay ngâm một bình trà quen thuộc, đưa lên sau đó tự giác lui lại, tránh làm phiền đến công tử.

Nàng nhìn dòng người nhộn nhịp trên phố, ánh mắt vô định, lòng tự hỏi, trước mắt nàng và Mặc Kì Túc sẽ như thế nào? Sau khi biết hắn cũng là một người ‘giống như nàng’, thật lòng nàng có một cảm giác thân thiết và viên mãn khó nói. Hắn, cũng như nàng, họ là cùng một loại, nàng có thể chia sẻ cùng hắn nhiều điều mà vốn nàng không thể nói cùng ai, đã định chôn chặt đáy lòng cho tới cuối đời.

Biết hắn là như thế, nàng yên tâm rất nhiều, vậy nàng không cần lo sợ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, lỡ biến mất khỏi thế giới này bọn họ sẽ xa cách nghìn trùng. Dù chuyện gì xảy ra, hai người bọn họ vẫn có cơ hội để gặp nhau. Ngón tay vuốt ve đôi Tinh lam giới chỉ, thứ này của hệ thống gửi tặng có tính chất khóa tự động, một khi nàng mang nó tặng cho người khác, sẽ khóa định đối phương, mãi mãi không biến mất. Nàng, có nên đưa tặng người đó không? Bọn họ, liệu có thể bên nhau suốt đời suốt kiếp?

Nhưng nàng yêu hắn, không nỡ rời xa hắn, nghĩ tới người cũng đã yêu, nhiệm vụ cũng đã bị cưỡng chế tiếp nhận, nàng còn lo lắng cái gì? Thôi thôi, nàng và hắn, kiếp này chỉ có thể quấn quýt không rời mà thôi, nàng sẽ dùng hết nhiệt tình đi yêu thượng hắn, mong rằng tình yêu hắn dành cho nàng có thể thiên trường địa cửu, vĩnh viễn trường tồn.