Buổi sáng Khải Ca sau khi dùng xong điểm tâm, vấn an mẫu thân liền mang theo tứ đại nha hoàn ra khỏi cửa, lên xe ngựa đi tới Hương Cư. Nàng đã hẹn khuê hữu ở đây, không ngờ vừa đến đã thấy Hoắc Ngữ Vân có mặt ở đó. Khải Ca cùng nàng ngồi xuống thưởng trà, trò chuyện một chút, không lâu sau những người khác cũng lục tục đi đến.

“Khải Ca, Chiêu Dương xã của chúng ta thành lập cũng một thời gian rồi, mọi người gặp nhau trao đổi cũng nhiều, nhưng vẫn chưa từng tổ chức một sự kiện nào náo nhiệt một chút đúng không? Sắp tới trung thu, chúng ta liền tổ chức hoạt động đi, các ngươi thấy thế nào?”.

“Đúng đấy, Khải Ca, ngươi cũng là một trong những người thành lập Chiêu Dương xã mà, sao có thể phủi tay không quan tâm gì như thế được. Không được, phải phạt ngươi, hoạt động trung thu ngươi phải lên kế hoạch cho chúng ta mới được”.

“Không sai, trung thu là dịp tốt, chúng ta phải có hoạt động gì đó nổi bật một chút chứ. Ngươi xem đệ nhất tài nữ kinh thành người ta cũng đã mở một lần hội thơ rồi kia kìa. Lẽ nào chúng ta lại không bằng được hả?”.

“Là các ngươi không chịu được buồn chán đi, lại còn lấy người ta ra so sánh nữa”.

Khải Ca nhấp một ngụm trà, mỉm cười trêu chọc các nàng. Trung thu đúng là một dịp tốt, nam thanh nữ tú đều sẽ đổ xuống đường đi dạo, ngắm đèn lồng, thả hoa đăng, cầu tình duyên...

“Cũng không cần phải nghĩ kế hoạch gì, chúng ta tổ chức một buổi tiệc trà lớn là được. Nhưng ta nói trước, ta chỉ ra ý tưởng, còn thực hiện nhu thế nào phải xem các ngươi a”.

“Yên tâm yên tâm, có cái gì không có chứ thời gian rảnh rỗi thì có rất nhiều, cứ giao cho ta”.

Vân Yên quận chúa vỗ ngực đảm bảo, tự tin tràn trề.

“Hoàng gia các ngươi ngày hôm đó không phải vào cung hay sao?”.

“Năm nay không cần, cũng không biết xảy ra chuyện gì, từ sau hoa yến của trưởng công chúa, yến hội của mấy vị công chúa hoàng phi khác đều có quy mô rất nhỏ, ngay đến gia yến đoàn viên trung thu năm nay cũng vậy, huống chi sang năm còn hủy bỏ tuyển tú”.

“Cũng không biết là chuyện gì xảy ra nha? Hay là quốc khố trống rỗng?”.

“Vậy mà ngươi cũng dám đoán. Mấy năm nay chiến tranh đại quy mô không hề diễn ra, cũng không có thiên tai gì lớn, nếu quốc khố mà trống rỗng, hộ bộ thượng thư còn không bị hoàng thượng đày ra biên cương hả?”.

“Lại nói đi đâu lạc đề rồi, rốt cuộc các ngươi có muốn tổ chức hoạt động hay không đây?”.

Mấy vị khuê hữu của nàng một khihứng thú nổi lên sẽ buôn chuyện không biết đến khi nào mới dừng, phải biết một canh giờ sau nàng còn cần sang tiếp một vị đại gia ở bên kia nữa đó, làm ơn nói vào chủ đề đi có được hay không.

“Ừ, đúng rồi, Khải Ca, vậy ngươi nói xem, trung thu chúng ta nên tổ chức tiệc trà như thế nào? Ta không muốn gì, chỉ muốn phải thật đặc sắc nha”.

“Như thế nào mới được coi là đặc sắc?”.

“Ừ thì có tiết mục nào mới lạ một chút, hàng năm không phải xem kịch tiên tử Nguyệt cung hạ phàm thì chính là kịch sự tích bánh trôi đoàn viên, không thì lại là sử kịch về danh nhân trên đại lục, ta xem chán muốn chết rồi”.

“Như vậy đi, ta có một ý tưởng, các ngươi nghe thử xem thế nào nha. Ở đây chúng ta có 12 người, mỗi người sẽ chuẩn bị 3 chiếc đèn lồng thật xinh đẹp độc đáo, kèm theo đó phải có ba câu đố thật hóc búa mà các ngươi có thể nghĩ ra được. Có thể đố về bất kì lĩnh vực gì, chỉ cần đừng có quá cổ quái đên nỗi chỉ có ngươi mới có thể biết đáp án là được. Chúng ta sẽ treo 36 chiếc đèn lồng này dưới trà lâu, tuyên truyền một chút, chỉ có người đáp đúng câu đố, mới có thể lên lầu tham gia tiệc trà. Sau đó sẽ phân nam nữ thành hai đội, thi một cuộc thi nhỏ, cầm kỳ thi họa gì đó, các ngươi muốn thi thứ gì liền thi thứ đó. Tất nhiên là phải có phần thưởng, mỗi chúng ta lại tự chuẩn bị một phần thưởng, bọc kín lại, nhận phần thưởng nào còn cần bốc thăm, không thể đoán trước phần thưởng là gì. Thế nào”.

“Không tồi, bất ngờ như vậy mới thú vị chứ. Ta còn muốn đi thả hoa đăng nữa”.

“Ừ, cũng có thể thi luôn cả việc tự tay làm hoa đăng, người làm đẹp nhất cũng có thể nhận phần thưởng. Sau đó chúng ta có thể đi thả hoa dăng ở bờ Tinh hồ lớn nhất kinh thành. May mà nơi đó không cách quá xa”.

“Quyết định như vậy, chúng ta tính toán rõ ràng lên kế hoạch sẽ tổ chức như thế nào. Khải Ca, không uổng công ta tin tưởng ngươi mà, sẽ rất vui cho mà xem”.

Nàng thở nhẹ ra, vậy chắc là xong nhiệm vụ ở đây rồi phải không, nàng có thể rút lui có trật tự được rồi. Lát nữa nàng còn cần phải ứng phó một vị nữa kia kìa. Cáo bận với vài bằng hữu của mình, sau khi ra khỏi phòng liền để hai nha hoàn canh chừng ở phía cầu thang, nàng liền nhanh chóng chui vào phòng riêng của mình, không lâu sau 4 nha hoàn cũng vào theo, giúp đỡ nàng thay y phục.

Bốn nha hoàn này theo nàng mới một đoạn thời gian, nhưng làm người tương đối ổn thỏa biết điều, nàng lại cầm trong tay khế thân của các nàng, danh tự các nàng liền hiện lên trong danh sách tùy tùng trong hệ thống, sự trung thành như thế nào liền hiện rõ ràng trên con số. Vậy nên nàng cũng yên tâm dùng bọn họ, một số bí mật của nàng cũng để cho họ thấy được, như vậy trong tương lai nhỡ có sơ xót gì họ cũng biết đường thay nàng chu toàn. Nàng dùng bốn người họ cũng cảm thấy rất tốt, trước năm mới khi về Nguyên Châu cũng sẽ mang theo họ đi, chính là thiếp thân nha hoàn bên người nàng rồi.

Thay đổi xong y phục, khuôn mặt đánh phấn tạo khối khiến sườn mặt trở nên gầy đi, lông mày kẻ dày đậm hếch nhẹ về thái dương, xóa sạch son môi đã bôi trước đó, nàng còn cẩn thận thay một túi hương mùi bạc hà mà nam tử hay dùng, đeo ngọc bội, mái tóc được Ôn Nhi búi một nửa trên, dây luak cùng màu xiêm y thắt chặt, cài thêm mặc ngọc trâm giá trị xa xỉ nhưng lại trầm tĩnh quý phái. Để bốn nha hoàn ở lại trong phòng, bước ra khỏi phòng, ngẩng đầu học dáng đi của đại ca Thiên Ân bước từng bước đĩnh đạc đi về căn phòng đã đặt trước kia.

Đúng lúc nàng đang chuarn bị mở cánh cửa bước vào phòng thì có tiếng bước chân vang lên trên cầu thang. Giờ này có thể là Mặc Kì Túc tới đi, nàng liền dừng lại động tác, nghiêng đầu nhìn về phía tiếng động đáng phát ra, chờ đợi. Không nghĩ tới người nàng chờ thì chưa thấy đu, lại đợi được một khuôn mặt, à không, hai khuôn mặt khiến nàng bối rối, không biết nên đi ra bắt chuyện hay nên bỏ chạy đây. Trước đó, có lẽ nàng còn có cơ hội bỏ chạy, nhưng giờ thì hết rồi.

“Khải Minh, thật là đệ”.

Nàng cười khổ, người này sao lại có thể xuất hiện ở đây, lại còn gặp thêm người quen nữa. Nàng không tránh được, đành tiến về phía trước.

“Thì ra là Cảnh Ninh huynh, không ngờ lại có thể gặp huynh tại kinh thành, thật sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ”.

“Ừ, ta cũng vậy, không ngờ lại gặp đệ tại kinh thành. Bảo sao ta đã thấy Đạm Hương lâu ở cách đây không xa, hóa ra lão bản cũng đó có mặt ở đây rồi. Tới đây, giới thiệu cho đệ một chút, vị này là thế tử Thuần Vương phủ, trà thương chúng ta hàng năm có vinh hạnh được dâng lên cống phẩm hay không, còn là nhờ vào một câu nói của vị trước mặt này đây”.

“Thảo dân, bái kiến thế tử điện hạ”.

Nàng vái một vái sâu, bên dưới cái cúi đầu là liên tục cười khổ. Sao đi đâu cũng gặp người quen thế này, không những thế lại còn hẳn hai người.

“Thế tử gia, vị này là Khải Minh huynh đệ, ngài đừng xem hắn nhỏ tuổi, Đạm Hương lâu từ Nguyên Châu đến kinh thành đều là sản nghiệp của tên tiểu tử này tự tay gây dựng đó”.

“Hạnh ngộ, không ngờ vị huynh đệ này lại có tài kinh thương bậc này, chúng ta gặp mặt ở đây coi như là có duyên, không bằng vào phòng cùng ăn một bữa cơm rồi trò chuyện”.

Mặc Kì Lam cũng là người ái tài, tính tình lại ôn nhu nho nhã, ngay lập tức có hảo cảm với vị thiếu niên trẻ tuổi này. Lại cũng nể mặt Bạch Cảnh Ninh là biểu đệ bên nhà ngoại hắn, liền muốn mời khách.

“Việc này...”.

“Do dự cái gì, đi thôi, ta cũng rất lâu không gặp đệ, gần đây đi Nguyên Châu, tiểu tử La Thanh Phong kia cũng không thấy đâu, bây giờ gặp đệ ở đây, chúng ta phải uống vài chén mới được”.

Bạch Cảnh Ninh rất vô tư choàng tay qua vai lôi kéo người, rất có tư thế không cho phép cự tuyệt. Phải làm sao bây giờ, cái tên Bạch Cảnh Ninh chết tiệt này, còn lôi lôi kéo kéo cái gì hả.

“Đệ còn có hẹn, khi khác đệ mời huynh sau, có được không”.

“Không sao không sao, càng đông càng vui, bằng hữu của đệ cũng là bằng hữu của ta, cùng nhau ngồi chung bàn, nói chuyện cũng vui vẻ. Vậy khách của đệ đâu?”.

Nàng buồn bực không thôi, nhưng sức lực không thoát ra khỏi cách tay của Bạch Cảnh Ninh, đang tính mở miệng trả lời, bỗng không hiểu sao sau lưng rùng mình một cái. Nàng bản năng quay đầu lại nhìn, đã thấy một bóng đen cao lớn đứng đối diện, giọng nói âm u tràn ra khí lạnh.

“Minh đệ”.