Lâm Dật Nhân cởi áo ngoài khoát lên người Quy Lan, rồi đưa cô vào trong xe, vừa đau lòng vừa trách: "Sao cô lại chờ tôi ở ngoài trời?"

Quy Lan hắt xì, Lâm Dật Nhân vội chỉnh áo lại cho nàng.

Quy Lan đứng lên tỏ vẻ quan tâm Dật Nhân: "Chuyện của hai người...ổn chứ?"

Mắt Lâm Dật Nhân tối sầm, im lặng.

Quy Lan ngầm hiểu, ngại ngùng hỏi: "Chuyện giữa hai người như thế nào? Có thể nói cho tôi biết được không?" Vừa hỏi xong, Quy Lan cảm thấy sống mũi mình cay cay, cô cũng biết tính của Lâm Dật Nhân, chỉ là hỏi xong thì cô lại cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.

"Anh của cô ta bị vướng vào một vụ án, tôi là người nhận bào chữa cho anh ta, nhưng tôi lại không giữ lời."

Lần thẩm án trước, Lâm Dật Nhân đã nghiên cứu hồ sơ vụ án suốt mấy ngày đêm, nhận thấy chứng cứ không đầy đủ nên đề nghị cơ quan điều tra tìm thêm bằng chứng.

Dật Nhân quyết định bào chữa cho Triệu Khải, là nạn nhân đột tử nên Triệu Khải được tuyên án nhẹ hơn.

Trước khi ra tòa mấy ngày, Lâm Dật Nhân nhận được một cuộc điện thoại.

Tuy luật sư bên nguyên là người rất dày dặn kinh nghiệm.

nhưng Lâm Dật Nhân cũng không hề e sợ lời đe dọa của đối phương, điềm đạm nói: "Tôi sẽ bảo vệ cho người phụ nữ ấy.

Nếu các người có bản lĩnh động vào Triệu Trăn, thì tôi cũng có bản lĩnh làm cho các người chỉ có thể sống cho qua ngày đoạn tháng".

Nhưng đúng một giờ trước khi tiến hành xét xử, Lâm Dật Nhân nhận được một cuộn băng video.

Trong đoạn băng đó, cha mẹ Triệu Trăn vẫn sinh hoạt như thường ngày, vẫn là đang rót trà từ bình sứ vào cốc, làn khói lan tỏa nhẹ ra từ ly trà.

Bác gái đang quấn tạp dề, xé lịch trên tường.

Trong lòng Lân dật Nhân đánh thót một nhịp, ngày tháng trên lịch hiện rõ đúng ngày hôm nay.

Có lẽ là bọn chúng đang theo dõi hai người họ tại nhà.

Lâm Dật Nhân bèn lái xe bỏ đi (không lên tòa), và ngồi gục đầu bên tay lái, tưởng tượng đến cảnh Triệu Trăn bối rối và hoảng sợ tại phiên tòa.

"Sao cô không nói rõ nguyên nhân cho Triệu Trăn biết?" Quy Lan thắc mắc.

"Tôi không muốn hai bác ấy lo lắng hoảng sợ.

Hai bác còn chưa biết rằng Triệu Khải đã bị kết tội.

Hơn nữa với tính cách của Triệu Trăn, nếu cô ấy thì tôi lo rằng..." Lâm Dật Nhân lắc đầu thở dài: "Tôi lo rằng cô ta sẽ không bỏ cuộc và có thể gặp nguy hiểm, nhưng thật sự tôi lại yêu thích tính cách đó của cô ta."

Quy Lan chăm chú nhìn vào môi Lâm Dật Nhân khi cô ấy nói về người cô ấy thích, có vẻ như vừa kể vừa nhớ lại những kỉ niệm đẹp giữa hai người.

Quy Lan cũng muốn biết đều này, cho dù những lời tâm sự ấy hơi tàn nhẫn đối với mình.

Quy Lan biết bản thân là người không thật lòng, nhưng lần này, cô muốn toàn tâm toàn ý với một người.

Lâm Dật Nhân dụi mắt, quay đầu nói: "Tôi sẽ đưa cô về."

Vừa dứt lời thì Quy Lan đã chồm người qua hôn Dật Nhân, thưởng thức bờ môi mềm mại của nhau, sự ấm nóng xua đi cái lạnh giá đang hiện hữu, nồng nàn đến sâu thẳm.

Thanh âm của gió dập vào cửa xe, ánh đèn đường chói lóa, tất cả tựa như không tồn tại, chỉ còn ánh trăng tựa như viên minh châu nhảy nhót giữa trời đêm.

Đêm nay, quang cảnh xung quanh là để tô điểm cho một cái hôn sâu, chỉ có đôi môi ấy là chân thực đến mức thắt cả tim, làm xúc cảm run rẩy dâng trào giữa cả hai.

Lâm Dật Nhân dựa sát người vào ghế ngồi, hai tay ôm hông Quy Lan, chỉ thấy Quy Lan ở trước mặt đang nhắm mắt hôn mình.

Bất chợt một sự ngọt ngào từ Quy Lan như thấm vào lòng mình, làm cho nàng bất giác cũng khép mi mà thưởng thức.

Tiếng chuông điện thoại reo phá vỡ bầu không khí lãng mạn.

Lâm Dật Nhân vội đẩy người Quy Lan ra, thở gấp.

Quy Lan ngơ ngẩn lấy tay lau môi mình.

Đêm nay trăng sáng như nhựng ngọn đèn huỳnh quang nhẹ nhàng quẩn quanh họ, Quy Lan im lặng, Lâm Dật Nhân cũng không nói lời nào, cả hai nhìn lặng lẽ nhìn nhau, giống như đang tìm kiếm hình bóng của mình trong mắt đối phương.

Sự lúng túng này làm Lâm Dật Nhân khó chịu, bèn cầm điện thoại lên kiểm tra thì thấy một email có đính kèm ghi âm.

"Gì vậy?" Quy Lan hồi hộp hỏi.

"Lật lại vụ án." Lâm Dật Nhân nhìn chằm chằm vào điện thoại rồi nói tiếp: "Vụ án anh của Triệu Trăn, tôi đã nghĩ ra cách để lật án, có thể..."

Quy Lan ngạc nhiên nhìn Lâm Dật Nhân, mắt hơi tối đi, nàng bèn nhẹ nhàng trở người quay trở về ghế phụ lái.

Lâm Dật Nhân nhìn thấy biểu cảm của Quy Lan, trong lòng chợt nhói: "Mới vừa nãy..."

"Chuyện vừa nãy đâu có gì đâu, chỉ là an ủi chút xíu thôi, cô thích không?" Quy Lan liếm môi cười cười, mắt nhìn ra ngoài.

Bởi vì tóc Quy Lan hơi rối, Lâm Dật Nhân không nhìn rõ đưoợc biểu cảm của nàng, chỉ có thể ngây người ra: "Ai ủi? Bằng cách này sao?"

"Ừ" Quy Lan nhẹ giọng: "Tôi thích an ủi như vậy."

Không khí trong xe trở nên ngột ngạt.

Lâm Dật Nhân thất thần nhìn Quy Lan, cái cảm giác ngọt ngào trong nụ hôm vừa mới nãy, qua câu trả lời của Quy Lan bỗng hóa thành thuốc độc nghẹn lại trong cổ họng, muốn nói nhưng lại không thể.

"Lâm Dật Nhân." Giọng Quy Lan trở nên nhàn nhạt: "Ở đây lâu rồi, chở tôi về nhà đi."

Nói xong, liền nhắm mắt dựa người vào ghế.

Lúc này nàng không còn cảm giác gì nữa, cũng không muốn chờ đợi gì, chỉ biết sự mệt mỏi dâng lên như thủy triều làm cho nàng thậm chí cũng muốn mở mắt nữa.

Lâm Dật nhân lái xe thật chậm, máu trắng của ánh đèn xe quét qua phá võ bóng tối trên đường.

Quy Lan ngồi kế bên khoát chiếc áo vest màu trắng đang lặng yên như say ngủ.

Lâm Dật Nhân cố gắng không nhìn về phía Quy Lan, cô biết đây là loại cảm giác gì, nó làm cho cô nhớ tới người yêu mình là Triệu Trăn đến khổ sở.

Chuyện giữa mình và Triệu Trăn thật không đáng, không biết có thể cứu vãn nữa hay không.

Mà sự tình đưa đẩy, Quy Lan trở thành một sự tồn tại không thể chối bỏ, nó lặng lẽ đâm chồi, cắm rễ trong trái tim cô.

Xe chậm rãi dừng lại dưới nhà nhưng Lâm Dật Nhân vẫn không gọi Quy Lan, ngơ ngẩn nhìn những hạt bụi lơ lửng trong không khí qua ánh đèn pha.

Quy Lan ngồi yên lặng trong xe, đôi mắt vô hồn nhìn vào đêm đen, che giấu đi mọi tâm tư.

Cho đến khi thấy mắt mình trở nên nhức nhối, Quy Lan đẩy cửa xe bước xuống, không nói một lời nào.

Lâm Dật Nhân nhìn Quy Lan đi về phía hành lang về nhà, mở cửa và đóng sầm lại, lạnh lùng băng giá, trong lòng bỗng nhiên thấy hụt hẫng.

Bước lên cầu thang bằng đôi chân trần, Quy Lan mệt mỏi tựa vai vào tường, quay đầu nhìn vế phía cánh cửa sắt màu đen.

Lâm Dật Nhân nhắm mắt tựa vào ghế ngồi, chỉ còn cảm giác buồn đến nặng nề, như muốn nhấn chìm bản thân đến nghẹt thở.

Trong lòng Dật Nhân kêu gào, lôi kéo, tổn hao bằng hết chút sức lực còn lại.

Bờ vai Quy Lan đau đớn, nước mắt ràn rụa, nàng mệt mỏi vịn vào thành tường đứng dậy bước lên cầu thang.

Ánh đèn hành lang bỗng sáng lên, Quy Lan nheo mắt nhìn, ánh đèn sặc sỡ xoay vòng trước mắt, nhìn quang cảnh sáng chói trước mắt, nước mắt nàng từng giọt từng giọt rơi.

Lâm Dật Nhân chưa từng nghĩ mình sẽ động lòng vì người khác một lần nữa, nhắm mắt mở mắt đều nhìn thấy nụ hôn của Quy Lan nhảy múa trước mặt, ánh trăng trong suốt như đôi mắt của Quy Lan.

Quy Lan cảm thấy bản thân từ trải, kiêu hãnh trước mọi tình yêu.

Không ngờ gặp phải Lâm Dật Nhân, cuối cùng mình vẫn là người quỵ lụy.

Xe đậu yên trong bóng tối một lúc lâu, Lâm Dật Nhân thừ người nhìn về phía nhà Quy lan, vẫn không có ngọn đèn nào bật sáng.

Xoay chìa khóa xe, tiếng xe khởi động rời đi, cầm vô lắng, Lâm dật Nhân muốn đi, nhưng ánh mắt lại không xác định được điểm cần đến, bởi vì trong lòng cô mơ hồ không thể đi.

Quy Lan đang đi trên hành lang, bỗng nhiên nhìn thấy ánh trăng hắt qua của sổ.

Đêm nay, nàng đã tìm được cho mình câu trả lời, cũng nhận được từ Lâm Dật Nhân một câu trả lời.

Bất giác, Quy Lan nhếch mép tự giễu cợt bản thân, rồi hai tay tự ôm lấy mình.

Cũng không tệ, tình yêu từ một phía, không đẹp dẽ gì, nàng không muốn như vậy.

Cảm giác phiền não mãnh liệt dâng lên trong lòng Lâm Dật Nhân, cô cưới xuống xe đi đến cửa nhà Quy Lan, tần ngần muốn bấm chuông gọi Quy Lan mở cửa.

Nhưng tay vừa đưa lên thì sự xúc động đã làm Dật Nhân lảo đảo ôm ngực.

Khuông mặt Triệu Trăn bất chột hiện ra trước mắt, tình cảm trong quá khứ thật khó để quên đi.

Ánh đèn mờ ảo phản chiếu một bóng đen mờ mờ trên cánh cửa, cảm giác áy náy trong lòng khiến bàn tay Lâm Dật Nhân yếu ớt buông xuống, trói buộc cô đến mức nghẹt thở.

Quy Lan dùng hết sức mình để mở cửa, nàng không bật đèn mà ngã vật lên sopha, đưa ánh mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà.

Ánh sáng của trăng đi vạn thiên lý, tìm một nơi có thể chở che mình, tĩnh lặng xoay tròn trong không gian của ngôi nhà.

Quy Lan co người tự ôm mình (tư thế bào thai), sự lạnh lẽo vây quanh nàng tựa như cái lạnh lùng của Lâm Dật Nhân dành cho mình, khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói lạnh lùng, cô ta còn để yên cho mình đóng chặt cửa lại, nhìn cũng không nhìn mình một cái, giống như bắng nút, lạnh hết cả người.

Gió lạnh trong đêm trong xuống quãng hành trình.

Trăng với đêm sao mà chia lìa, giống như cá đắm chìm trong vòng tay dịu dàng của biển, cô độc lăng im trong xó góc, vứt bỏ cả ngày mênh mông (*)

Bình minh dần ló dạng phía xa xa, Lâm Dật Nhân lặng nhìn trong bóng đêm nhớ tới những đêm nồng mình quấn quýt cùng Triệu Trăn.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại nhớ lại từng phân cảnh trong quá khứ, sau đó chăm chú nhìn từng tia sáng đang xóa dần màn đêm cho đến khi sáng hẳn, tất cả thoáng qua như một giấc mộng đẹp.

Trời vừa hửng sáng, Quy Lan nhìn ánh sáng cao dần mới nhớ rằng mình đã mở mắt và mong nhớ Lâm Dật Nhân đến sáng.

Lau đi những giọt nước mắt, giấu đi mọi suy nghĩ và mong đợi, cô bình yên chờ đợi ánh sáng từ bầu trời đến như thủy triều phủ kín bầu trời.

Cuộc sống diễn ra, ngay mai, dùng có một mình thì vẫn phải cố gắng sống đẹp.

- --

(*) cái này hình như là lời thơ hay lời bài nhạc..