Lâm Dật Nhân đi rồi, Tư Hiểu thuận theo tự nhiên trở thành chó giữ nhà.

Sáng sớm, Tư Hiểu căn bản không có thời gian ưu tư, bộ nghiệp vụ liền do dư đem hai phần công văn đem tới trước mặt Tư Hiểu.

"Bày đặt đi ra ngoài."

Vì sự lười biếng của Lâm Dật Nhân, nội bộ của văn phòng luật sư Dật Thiên luôn vận hành hoàn chỉnh trình tự, ít khi cần Lâm Dật Nhân đưa ra quyết sách gì, bao gồm cả tiếp nhận công việc.

Tư Hiểu cầm lên vừa nhìn, sắc mặt lập tức có chút phát xanh.

Vụ án bản quyền, trong chuyện này, vẫn là bạn cũ của hắn.

"Văn kiện uỷ thác của nhà xuất bản Tân Tinh này tới trước, thật không?

Sau câu trả lời chắc chắn, Tư Hiểu nhổ trong lòng một cái, thầm nghĩ: "Lão cáo già Phương Toàn này..."

Hình ảnh Mễ Bạch xách vali cùng cô giằng co hiện lên trước mắt, một câu "Chị không phải là một luật sư giỏi" kia giống như đánh thức người mơ ngủ vào sáng sớm, dù bịt tai từng tiếng từng tiếng lại rõ ràng vang lên.

"Tư luật sư?" Người bên nghiệp vụ nọ phát hiện Tư Hiểu tâm sự nặng nề.

Tư Hiểu cắn răng đau nhức hạ quyết tâm: Chị cho em xem "Luật sư giỏi" mà em nói.

"Giữ lại văn bản ủy thác của nhà xuất bản Tân Tinh, và phần của nhà xuất bản Nhuệ Vũ, anh đi đi." Tư Hiểu hiểu quyết định vừa rồi của mình là thế nào, ánh mắt lóe lên một tia ẩn nhẫn khẩn trương, "Trước photo một bản nữa."

Tư Hiểu tự tay pha một ly cà phê đặt ở góc bàn, xoay bút trong tay, không biết nên đặt bút ký văn bản ủy thác này không.

Quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, đúng lúc thấy mặt trời, dưới ánh mặt trời thoải mái này không biết yểm giấu bao nhiêu đấu tranh đen tối.

Mỗi một luồng ánh mặt trời xuất hiện, liền có một bóng ma.

Vẻ mặt Mễ Bạch an tĩnh mà kiên định như một bức họa hiện ra trước mặt Tư Hiểu, chỉ cần em ấy ở trước mắt, Tư Hiểu cũng cảm giác cả người đều bị chiếu sáng.

Tư Hiểu than nhẹ một tiếng, ký tên mình, có lẽ như vậy, liền có thể hiểu được thế giới tươi sáng trong lòng Mễ Bạch.

Gần trưa, không đợi Tư Hiểu ăn cơm trưa, trong dự liệu, có người đến chào hỏi.

Phương Toàn có thể nói là bạn cũ của Tư Hiểu.

Có thân thế xã hội đen, sau đó tách ra buôn bán chỉ còn giao du thôi, mở một khách sạn Duyên Long, phá tan Tân Hồng Phủ, sự nghiệp phát triển không ngừng, Phương Toàn sáng lập công ty Toàn Vũ.

Tư Hiểu kính hắn ba phần cũng sợ hắn ba phần, kính là ánh mắt cùng thủ đoạn của hắn, sợ chính là cho dù hắn thân với hắc đạo nhưng cũng chưa hoàn toàn thoát ly, phía sau vẫn là đầm rồng hang hổ sâu không lường được.

Gã đàn ông qua lại hắc đạo này, lại có bề ngoài nho nhã, hoa văn in trên áo sơ mi tinh xảo, cổ áo đến ống tay áo mỗi một chi tiết nhỏ đều hết sức chú ý, trên môi lại hiện ra vài phần khí dương cương trực chính chắn.

Tư Hiểu thực sự không rõ, mặc kệ bên hắc đạo đang kiếm cơm ngon, lại chạy tới nhà văn hóa xuất bản làm gì.

Tư Hiểu không nghĩ tới Phương Toàn sẽ đích thân qua đây, cũng lấy làm kinh hãi, cũng đã quá quen rồi, đợi Phương Toàn ngồi xuống, liền đi thẳng vào vấn đề: "Vụ án lần này, là nhà xuất bản Tân Tinh ủy thác cho chúng ta trước..."

"Tôi biết hắn nhờ luật sư danh tiếng lừng lẫy làm nhánh cỏ cứu mạng, nên mới ủy thác cho các người." Phương Toàn vẫn mỉm cười như trước, cười, trong ánh mắt lại có một tia hiểm độc.

Tư Hiểu ngẩn ra: "Ông muốn phá hỏng Tân Tinh?"

"Không phải, nó là của tôi.

Tôi muốn chiếm đoạt nó." Phương Toàn trả lời rất đơn giản.

Tư Hiểu từ trước đến nay hiểu rõ thủ đoạn của Phương Toàn, chưa từng nghĩ chính mình đứng vị thế đối lập với hắn, trong bụng lau mồ hôi, trấn định nói: "Vì sao? Công ty ông lấy thực phẩm làm chủ, nuốt Tân Tinh đối với ông không có chỗ tốt, ngược lại chỉ chặt đứt con đường tiền tài của ông."

"Ông chủ của nhà xuất bản Tân Tinh, tên là Phương Tân." Phương Toàn dừng một chút, tiếp tục chậm rãi nói, "Chúng tôi có cùng một người cha."

Phương Toàn luôn luôn giấu kỹ hoàn cảnh, Tư Hiểu đây cũng là lần đầu nghe hắn nói về chính mình, nhưng cũng có cảm giác khẩn trương như thăm dò hang hổ, yên lặng nhíu mày.

"Đáng tiếc, tôi là con riêng.

Lão già cho hắn nhà xuất bản, còn tôi lưu lạc đến đầu đường cuối ngõ, cùng một đám người giống chó điên đi ăn xin." Phương Toàn bình tĩnh trong mắt nổi lên sóng lớn, sáng loáng lộ ra hận ý: "Tôi làm tất cả, cũng là vì một ngày có thể dựa vào thực lực bản thân đoạt lại mọi thứ mà thôi.

Không có ai có thể cản trở tôi cả."

Tư Hiểu giả bộ làm khó dễ: "Tôi đã ký với nhà xuất bản Tân Tinh một thỏa thuận..."

"Một câu thôi, cô có giúp chuyện này hay không? Cô có thể nghĩ kỹ."

Tư Hiểu trầm mặc vài giây, bút trên tay bút xoay chuyển từng vòng không ngừng, bỗng nhiên cô ngẩng đầu đối mặt với Phương Toàn, thản nhiên cười rộ lên: "Tôi mặc dù là luật sư, nhưng một vụ án cảnh sát điều tra lấy chứng cứ là nhân tố quyết định, tôi không thể giúp gì được, ông coi trọng tôi rồi."

"Hừ." Phương Toàn cười lạnh đứng dậy: "Tôi coi cô là bạn cũ, cho rằng có thể cùng hợp tác một chút, nhưng cô nhất định đối đầu cùng tôi, vậy cũng cũng đừng trách tôi.

Cũng tốt, huynh đệ tranh chấp, bạn bè phản bội, hai chuyện này tôi đều đã trải qua."

Tư Hiểu nhìn hắn đi tới biết cửa phòng khách, bỗng nhiên Phương Toàn quay đầu nói: "Nghe nói Lâm Dật Nhân gần đây rất thân thiết với một cô gái tên Quy Lan, nếu cô có bản lĩnh giúp đỡ Tân Tinh, tôi liền có bản lĩnh để cho ngươi cũng nếm thử tư vị của hai chuyện này."

Tiếng cửa đóng "Rầm", cây bút trên tay Tư Hiểu rớt xuống bàn "Lạch cạch", lăn xuống đất.

Tư Hiểu nhún vai, khom lưng nhặt bút lên.

Người khẽ cong lưng, bụng lập tức bắt đầu kêu gào kháng nghị, Tư Hiểu ôm bụng nhớ tới bữa trưa còn chưa ăn, hồi trước đến thời gian nghỉ trưa, Mễ Bạch đã sớm kéo mình xuống lầu ăn cơm, Mễ Bạch là một người khỏe mạnh sinh hoạt quy củ, nhất không nhìn nổi Tư Hiểu không ăn cơm và ngủ trễ.

Tư Hiểu nghĩ, trong lòng sinh ra vài phần phiền muộn.

"Tư luật sư!" có người vội vàng gõ cửa.

Không đợi Tư Hiểu kêu mời vào, cô gái bên lễ tân liền xông vào, thở gấp lớn tiếng nói: "Mễ luật sư...!Cô ấy...!Cô ấy vừa mới gửi đơn xin từ chức qua đây."

"Làm sao?" Tư Hiểu lập tức đứng lên, cái ghế bị sức đẩy ra rất dài một khoảng cách.

Cô gái không nghĩ tới Tư Hiểu phản ứng mạnh như vậy, ngơ ngác nói: "Đi.

Cô ấy nói vụ án, trên tòa người ủy thác đã hủy bỏ tư cách biện hộ của cô ấy, sau này nếu như cần phải bồi thường cô ấy sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm."

Tư Hiểu lập tức cụt hứng, trong lòng lí rí nói: "Như vậy là không muốn gặp mình sao?"

"Mễ luật sư sắc mặt dường như thật không tốt..." cô gái không khách khí bổ đao xuống, "Tiều tụy giống với cô vậy."

"Ai tiều tụy chứ! Được rồi được rồi." Tư Hiểu xua tay, "Đưa cô ấy giấy xác nhận nghỉ việc, đừng trì hoãn việc tìm kiếm công việc của cô ấy."

Nói còn chưa dứt lời, đôi mắt Tư Hiểu liền tối sầm lại, cảm nhận nỗi đau từ trong thân thể khoét một mảng.

Đúng là không có ai hiểu rõ Mễ Bạch hơn Tư Hiểu, cô ấy quyết tâm với chuyện này, chín đầu trâu cũng không kéo trở lại nổi.

Tư Hiểu cho dù có sức dời núi, cũng không lay chuyển được sự kiên trì của Mễ Bạch, Tư Hiểu cho dù có tường đồng vách sắt, cũng sẽ đau lòng Mễ Bạch.

Tư Hiểu cảm thấy đôi mắt có chút chua xót, không muốn ở trước mặt người khác thất thố, xoay người giả bộ lật xem giá sách, nỗ lực bình tĩnh nói: "Đi ra làm việc đi."

Có thể qua mấy ngày, mét trắng không còn để tâm chuyện vụn vặt nữa, thì trở về thôi.

Tư Hiểu nghĩ, trong mắt cũng là cô đơn vô tận.

Tác giả của Nhà xuất bản Tân Tinh tên là Trương Kỳ, bút danh Kỳ Kỳ, tốn thời gian hai năm viết tiểu thuyết ngôn tình là < Thiên ngữ >, kết quả trước hai tuần xuất bản, nhà xuất bản Nhuệ Vũ xuất bản < Trời nếu có tình > của tác giả Thiên Kỳ, nội dung lại tương tự đến tám mươi phần trăm.

Tư Hiểu nghĩ thầm Kỳ Kỳ này nhất định là ngốc bạch ngọt, trong cơn tức giận không chỉ lập tức up Weibo chỉ trích đối phương sao chép, còn đem sách mình tự viết thư up hơn một nửa lên mạng, dùng cách tự sát này làm cho đối phương cũng bị tổn thất.

Lập tức, Nhuệ Vũ kiện Trương Kỳ và nhà xuất bản Tân Tinh ra toà án, nói Trương Kỳ không chỉ liên quan tới xâm hại bản quyền, mà còn khiến sách mới ra của họ bị tổn thất lớn.

Hơn nữa tên ngốc bạch ngọt này ngay cả bản thảo của mình bản thảo vì sao bị trộm cũng không biết.

Tư Hiểu cũng phục rồi.

Đến ngày hẹn với nhà xuất bản Tân Tinh, một đám người đã xếp hàng chỉnh tề cung kính chờ đợi, từng người ánh mắt nhìn Tư Hiểu như cứu tinh.

Nhìn chất lượng giấy giảm sút, nhà xuất bản này đã ngày càng lụn bại rồi, nhà xuất bản Nhuệ Vũ yêu cầu bồi thường lớn làm cho mỗi người đều rất khẩn trương.

Tư Hiểu nhìn quanh một lần, hỏi: "Người đâu?"

"Đây." Một âm thanh nhẹ nhàng nũng nịu phát ra phía sau đoàn người.

Môi hồng, và âm thanh dễ thương.

Một chút râu trên đầu môi nhô về phía quần mắt thâm đen lớn, xem tướng mạo là trời sinh trạch nam.

Tư Hiểu bị sét đánh kinh ngạc, không dám tin tưởng: "Kỳ Kỳ?"

"Ừ." Người nam có chút râu đáp lại.

Người nam có chút râu đến bây giờ cũng không rõ bản thân chọc vào đại thần phương nào, bạn của hắn cũng không chịu đứng ra thay hắn làm chứng, ngay cả bạn trai mỗi đêm thấy hắn viết truyện cũng không chịu làm nhân chứng trên tòa.

Bộ dáng đáng thương gặp cảnh khốn, Phương Tân luôn không lên tiếng phương mới thở dài.

"Bạn trai..." Tư Hiểu như có điều suy nghĩ, "Cậu đây ngoại trừ ở trong nhà có đến chỗ khác viết truyện không?"

"Không có.

Tôi mỗi ngày ở nhà, lâu nhất có thể ba tháng không ra khỏi cửa." Kỳ Kỳ tiên sinh lại nói tiếp có chút tự hào.

Tư Hiểu cầm máy ghi âm ghi lại: "Vậy...!tôi muốn gặp bạn trai của cậu.

Còn có, suy nghĩ kỹ một chút có chứng cứ gì có thể chứng minh đây là truyện cậu viết."

Trương Kỳ cẩn thận suy nghĩ một vòng, thật đúng là nghĩ đến gì đó, Trương Kỳ nhớ thêm có mộ bạn đọc online biết, đã từng đem mấy chương trong sách đăng lên trong vòng bạn bè nhờ họ sửa chữa.

Tư Hiểu lập tức mang theo Trương kỳ đi xác nhận chứng cứ, trước khi chia tay Tư Hiểu hời hợt nói: "Sách đối phương xuất bản trước cậu, lại không có nhiều chứng cứ phù hợp điều này.

Trừ cậu có bằng chứng rõ ràng là họ ăn cắp bản thảo của cậu.

Cậu suy nghĩ thật kỹ."

Trương kỳ ánh mắt tối sầm lại, cúi đầu liên tục dùng chân ma sát mặt đất, cũng không nói gì.

Tư Hiểu vừa nhìn hắn như vậy, trong lòng hiểu bảy tám phần, lập tức lái xe vội vàng tìm bạn trai của Trương Kỳ trước.

Đối diện cũng là một đứa nhóc đầu ba chỏm, khuôn mặt dài ngây ngô, tay trên bàn run nhè nhẹ, lại mất tự nhiên đặt trên đầu gối, thoạt nhìn khẩn trương đến nỗi Tư Hiểu hô to một tiếng đều có thể dọa hắn sợ mất mật.

Đáng tiếc, Tư Hiểu chính là cố ý chọc hắn sợ hãi, cười cười, hời hợt ném ra vài câu: "Cậu biết Phương Toàn là ai không? Nhìn cậu như vậy chỉ sợ cậu không biết, tôi sẽ ngắn gọn dứt khoát nói cho cậu biết, hắn muốn giết chết bạn trai nhỏ của cậu đó.".