Khách Lạ

Chương 15: 15 Giày Bóng Rổ

Mùa hạ năm nay có vẻ là nóng nhất trong những năm gần đây, dường như mùa đông vừa qua đi, cái nóng lập tức bao trùm cả thành phố.

Từ giữa tháng bảy đến tháng tán, Nhan Hạc Kính vô cùng bận rộn, anh phải bay đến nhiều nơi khác nhau để tham dự một số buổi hội thảo, ngâm mình trong văn học Trung Quốc, các tác phẩm của các tác giả nổi tiếng, sau đó được trường cũ mời trở về mở một buổi tọa đàm.

Trước đây, Nhan Hạc Kính luôn cảm thấy mình muốn trở thành một nhà văn nhàn rỗi, tự do phân bổ thời gian, nhưng sau khi đạt được một chút thành tựu, mọi người sẽ nghĩ anh nên làm một chút gì đó, anh cũng cảm thấy mình nên giao lưu cùng những tác giả khác nhiều hơn.

Tuần trước, hiếm khi Nhan Hạc Kính mới được rảnh rỗi, ở nhà tập trung viết sách thì bất ngờ nhận được điện thoại của Nhan Tùng Ảnh, anh ấy nhờ anh đến sân bay đón, Nhan Hạc Kính đột nhiên không lường trước, vội vàng chạy đi.

Trên đường trở về từ nơi đón, Nhan Hạc Kính đã hỏi mục đích Nhan Tùng Anh đến thành phố Uất này, đột ngột đến như vậy, cũng không báo trước với em một cái.

Nhan Tùng Ảnh nói trụ sở chính của công ty họ là ở thành phố Uất, lần này anh được điều tới nhậm chức phó tổng, nhiều năm như vậy cuối cùng cũng thăng chức, anh đến để làm quen với môi trường xung quanh trước, đống hành lý kia sẽ được đưa tới sau.

Thăng chức là một chuyện vô cùng đáng mừng, huống hồ hai người họ còn ở cùng một thành phố, có thể giúp đỡ lẫn nhau cũng tốt.

Sau khi Nhan Hạc Kính nghe xong tin này, anh rất vui cho anh trai của mình, nhưng nhìn vẻ mặt của Nhan Tùng Ảnh, lại là buồn bực không vui.

Nhan Hạc Kính cầm tay lái, khó hiểu nói: "Thăng chức tăng lương, bao người mơ ước mà ước không được, sao nhìn thế nào cũng thấy anh giống như không hài lòng?"

"Gần đây đang cùng Vương Giai giành quyền nuôi con, bây giờ lại phải đi đến nơi khác làm việc, một đống chuyện phiền phức." Nhan Tùng Ảnh mệt mỏi nhăn mũi, "Ly hôn lần đầu không có con, thật thoải mái.

Một khi có con rồi, thế nào cũng phải trở mặt thành thù, mặc dù tụi anh đều là những người điềm đạm, nhưng vẫn không thể nào duy trì thể diện cho nhau."

Nhan Hạc Kính yên lặng suy nghĩ, hôn nhân quả thật giống như sự kết hợp giữ thiên đường và địa ngục, nhưng phần lớn lại là địa ngục, may mà anh không phải trải qua tai họa này.

Nhưng mà sự ngưỡng mộ này cũng chỉ là một cái chớp mắt, Nhan Hạc Kính lại nghĩ đến một gia đình ấm áp hạnh phúc, bên giường có người kề cạnh-không cô độc cần phải trả giá.

"Anh cũng không cần phải tạo áp lực quá nhiều cho bản thân.

Tình thân sẽ mãi mãi tồn tại, đi, em dẫn anh ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa trước."

Nhan Tùng Ảnh thở dài một tiếng, gục xuống bên ghế phụ, nửa ngày không lên tiếng.

Trong nhà Nhan Hạc Kính thật sự không có quá nhiều đồ ăn, vì thế chỉ có thể dẫn Nhan Tùng Ảnh đi ra ngoài ăn.

Gần nhà có một trung tâm mua sắm lớn.

Cuối tuần rất đông người, rất nhiều quán đã đầy khách, Nhan Hạc Kính đã chọn một nhà hàng rất ít người, mùi vị vô cùng tệ, đúng là giẻ cùi tốt mã(*)."

(*): Là thành ngữ ý nói chỉ được cái vẻ ngoài thôi.

Ăn xong, Nhan Tùng ảnh muốn đi mua một chiếc đồng hồ, hai người từ tầng ba đi xuống tầng một mua.

Xem được hai cửa hàng, Nhan Tùng Ảnh vẫn không kiếm được cái nào ưng ý, anh quyết định xem một cửa hàng cuối cùng, nếu không chọn được thì về nhà.

Cửa hàng này nhìn sang trọng đắt tiền hơn hai nơi đầu một chút, Nhan Hạc Kính đi vào, thở dài một hơi.

Thương hiệu này, tình cờ lại là thương hiệu đồng hồ lúc trước Thiệu Vinh trả lại, cũng là Thiệu Vinh tặng.

Đó là lần đầu tiên Nhan Hạc Kính đeo một chiếc đồng hồ mắc tiền như vậy.

Nhan Tùng Ảnh dạo một vào quanh quầy, tìm được một chiếc đồng hồ mà anh thích, sau đó nhờ người bán lấy nó ra từ tủ kính và đưa cho anh xem.

Nhan Hạc Kính đang nhìn một chiếc đồng hồ vô cùng đắt tiền trước mặt, lúc này, anh bước tới chỗ Nhan Tùng Ảnh, cuối đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ấy, xem xét kỹ lưỡng, đang muốn đưa ra đánh giá, thì nghe được một giọng nữ quen thuộc.

"Thầy Nhan?"

Nhan Hạc Kính ngước mặt lên, thấy Tông Hy đang dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh.

"À, chị gái của Tông Dương, thật trùng hợp." Nhan Hạc Kính cũng ngạc nhiên, "Thì ra chị là nhân viên ở đây."

Anh nhớ bộ đồng phục lần trước Tông Hy mặc, đúng là của trung tâm thương mại này.

Tông Hy quay lại, định nhờ đồng nghiệp dẫn Nhan Hạc Kính đi chọn đồng hồ, nhưng Nhan Hạc Kính đã xua tay ngăn cô lại: "Không cần, tôi tới đây chọn đồng hồ giúp anh trai thôi."

Dứt lời, anh vỗ vai Nhan Tùng Ảnh mấy cái.

Nhan Tùng Ảnh đã chọn xong, đi đến quầy thanh toán, Nhan Hạc Kính đứng ở trước cửa chờ.

Lúc này chưa có khách, Tông Hy mời Nhan hạc Kính một tách trà, Nhan Hạc Kính chậm rãi uống vài ngụm, tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Tông Hy và đồng nghiệp.

Tông Hy nói ngày mốt là sinh nhật của em trai cô, đang rầu không biết nên nặng em trai cái gì, đồng nghiệp trẻ tuổi hơn một tí.

Tông Hy hỏi cô ấy: "Em thường tặng gì cho bạn trai?"

Đồng nghiệp trả lời: "Có phải đứa em trai lớn của chị không? Một đứa con trai như cậu ấy, chắc hẳn là rất ăn diện, tặng giày bóng rổ hay quần áo gì đó là ok rồi."

Nhan Hạc Kính cười thầm, lắc đầu, tưởng tượng một Tông Dương ăn diện trông sẽ như thế nào.

Khi họ chuẩn bị đi đến gara dưới tầng hầm, đi ngang qua một cửa hàng bán đồ thể thao.

Nhan Hạc Kính do dự một lúc, rồi kêu Nhan Tùng Ảnh đi vào cùng anh.

Nhan Hạc Kính cảm thấy rất kỳ lạ: "Tuổi này của em, còn muốn học theo mấy đứa nhỏ mang giày bóng rổ?"

Nhan Hạc Kính không cảm thấy bị xúc phạm, cũng không quá quan tâm đến anh ấy, chỉ lo đi loanh quanh các gian hàng để xem, chọn được hai đôi giày bóng rổ mà anh cho rằng phối màu rất đẹp, cầm hai đôi giày lắc lư trên không trung.

Nhan Tùng Ảnh đã sớm qua cái tuổi mang giày bóng rổ, nhưng là thật tâm muốn giúp Nhan Hạc Kính lựa chọn, hỏi đứa em trai của mình: "Em mang?"

"Tặng người khác."

"Lần này là quen với một cậu trai trẻ à." Vẻ mặt Nhan Tùng Ảnh mơ hồ.

Ủng hộ chính chủ vào nga.