Bầu trời đêm nay như đặc biệt bi thương mây đen cứ ùn ùn kéo đến sấm chớp rền trời trong vô cùng đáng sợ, gió lớn thổi mạnh như cuồng phong bão tố.

Bóng dáng Ái Linh bé nhỏ lẻ loi thất thần đi từng bước từng bước cô không biết bây giờ mình đi đâu và làm gì....trong đầu không ngừng hiện lên những cảnh tượng xưa kia....mà dường như nó mới vừa xảy ra ngày hôm qua vậy.

________________________________

Bóng dáng bé gái ngồi đờ đẫn bên bệ cửa sổ nhìn ra vườn hoa từ lâu đã không có ai chăm sóc mà trở nên tàn úa thất sắc.

" Linh Linh...."

" Linh Linh...."

" Linh Linh....."

Nghe tiếng gọi bé con từ từ xoay đầu lại, đập vào mắt cô là một đôi nam nữ nhìn có vẻ rất " xứng đôi vừa lứa " và cả một cô gái chỉ lớn hơn cô vài tuổi.

Người đàn ông đi đến ngồi xuống trước mặt bé con nhẹ nhàng nói.

" Linh Linh từ nay về sau dì Trương sẽ là mẹ mới của con và Mộc Hạ sẽ là chị gái của con, được không???"

Bé con đau đớn nhìn người đàn ông mình gọi là cha suốt 8 năm qua nay lại quá xa lạ....xa lạ đến mức khiến cô chán ghét.

Bé từ từ di chuyển tầm mắt về hai người ở phía sau, một người cô xem là chị em tốt một người là người dì cô từng rất yêu mến.

Người dì mà mẹ cô không hề khinh thường là người giúp việc trong nhà mà đối đãi như chị em ruột.

Nay lại trở thành mẹ kế của bé và chị gái cùng cha khác mẹ.

" B...a......!ng...ày....."

" Linh Linh con nói gì cơ?"

Vì rất lâu không nói chuyện giọng nói bé con có chút khàn đặc, lúc này ánh mắt đờ đẫn dần trở nên điên cuồng không biết lấy sức lực từ đâu cô đẩy mạnh người đàn ông trước mặt ra......hét vào mặt ông từng câu từng chữ như dao găm....

" Ba ngày....mẹ tôi chỉ mới chết ba ngày...ông liền gấp gáp cho hai mẹ con bọn họ danh phận...Tống Hàn ông còn là con người hay không???"

Bị con gái nhỏ chất vấn Tống Hàn ban đầu có chút bất ngờ rồi chuyển sang đau đớn dần dà lại trở nên đầy giận dữ....

" Tống Ái Linh ai dạy con không có phép tắc như vậy hả...."

" Ha....Tống Hàn à Tống Hàn....ông lấy lập trường nào mà chất vấn tôi đây....tại sao ông không giết chết tôi đi.....tại sao lại để tôi phải đối mặt với cái tình cảnh khốn nạn này...ha....hahaha....hahahha......."

Bé con mới 8 tuổi lại thốt ra những lời mà không nên có ở lứa tuổi này....bé cười...!cười đến điên dại...!cười đến mức nước mắt giàn giụa.....!cười đến tim cũng quặn đau từng hồi...

____________________________________

" Ha....ha....ha....ha...ha.....ha......Áaaaaa......"

Đùng.....đoàng.....ầm....ầm.......

Mưa như trút nước sấm chớp như xé rách bầu trời đêm Ái Linh ngồi bệt dưới màn mưa, cười như điên như dại, cô hét lên thật to như muốn giải toả tất cả.....đau đớn nhắm chặt hai mắt ngẩng mặt lên trời để nước mưa xối xuống không ngừng....

Mệt mỏi...thật sự rất mệt mỏi....tại sao ông trời lại để cô sinh ra trên cõi đời này làm gì....tại sao....tại sao chứ!!!!

_____________________________

Ầm....ầm...ầm...

Từ Ngôn Mặc vừa tắm xong ra ngoài thì thấy trời đã bắt đầu mưa từ lúc nào không biết, anh đi đến đóng cửa sổ lại, lúc xoay người vô tình va phải bàn làm việc khung ảnh đặc trên bàn bỗng rơi xuống đất khiến từng mảnh kính văng tung tóe.

Trên khung ảnh là một bé gái khoảng 7, 8 tuổi mặc một bộ váy công chúa màu hồng nhạt, mái tóc đen dài đến eo, nụ cười ngây ngô mà ngọt ngào không thôi.....!nhưng lúc này nhìn qua tấm kính vỡ nát kia nụ cười ngây ngô trở nên có chút quỷ dị....

" Linh Linh...."

Đặc tay lên ngực, anh đưa mắt nhìn khung ảnh vỡ nát mà lòng anh cứ lại nôn nao không rõ....cảm giác thế cứ kéo dài mãi.....đêm nay anh lại mất ngủ..