Không chỉ có một người. Có tiếng vài thanh trường kiếm rút ra khỏi vỏ, tiếng vỏ kiếm bị ném xuống bùn đất vang lên ầm ĩ mà nặng nề.

Ta khó khăn nhìn bốn phía.

Trận mai phục này giết hơn nghìn tướng sĩ của ta, còn lại cũng không được bao nhiêu. Người may mắn còn sống sót cũng chỉ còn lại một chút hơi thở, theo ta và Diệc Đình, cùng nhau, chậm rãi hao hết.

A Tráng, Oản Đậu, Lão Bĩ, Chương Đầu, Tiểu Ma Tử. Biệt danh của mỗi người đã gọi nhiều năm, rất dễ dàng thốt ra.

Chương Đầu, trong nhà ngươi còn có thê nhi, năm ngoái về quê thăm người thân nhi tử không phải chỉ vừa mới biết bước đi sao. Nét mặt Diệc Đình như bị gió nơi Bắc Mạc thổi sạch không còn lưu lại. Hắn nói rất bình tĩnh, ngươi đầu hàng đi, có lẽ bọn họ còn có một chút nhân tính, thả ngươi hồi hương. Các huynh đệ cũng không trách ngươi đâu.

Chương Đầu thẹn với thê nhi, chỉ mong con ta có một ngày sẽ báo thù cho phụ thân! Chương Đầu mắt đục đỏ ngầu, một câu đã quyết.

Hắn quay sang, nhìn về phía người khác. A Tráng, ngươi là con trai độc nhất, lệnh tôn lúc lâm chung còn rưng rưng nhắc nhở ta cố giữ cho ngươi một mạng.

Hài nhi bất hiếu! Ân dưỡng dục kiếp sau báo đáp! A Tráng ngửa đầu hét lớn một tiếng, hướng vong linh phụ thân trên trời dập đầu ba cái.

Mắt Diệc Đình chậm rãi nhắm lại.

Chư vị à, nhân sinh chỉ có một tính mệnh, vì nhất thời cố chấp, ngông cuồng cắt đứt sinh tử, có lẽ một ngày dưới cửu tuyền sẽ hối hận không kịp. Mọi người nghe ta, giờ ta nhắm mắt lại, mấy người tiếc mạng sống có thể nhân cơ hội hạ thủ, mang thi thể tranh công với địch. Các huynh đệ sẽ không trách tội, ta cùng tướng quân cũng không oán hận một câu—-

Hắn nói từng chữ, đều như suy nghĩ trong lòng ta. Ta nhắm mắt lại.

Chuyện đến mức này, ta cũng đã đoán ra tám chín phần.

Quân địch lợi dụng gian tế làm tình báo giả, dụ chúng ta vào bẫy rập, tách ta cùng Diệc Đình ra ở nơi loạn mã hiểm yếu tại cốc ải, dùng kẻ phản bội giết ta trước, rồi vây bốn phía, tiêu diệt tàn binh. Tảng loạn thạch này hiển nhiên là nấm mồ mà quân địch tỉ mỉ lựa chọn cho chúng ta, chỉ chờ hai chúng ta cùng bị trọng thương, quân tốt còn lại cũng kiệt sức, một chiêu úng trung tróc miết [ý là tỉ như muốn bắt đối tượng không có chỗ chạy, hạ thủ là bắt được, nắm chắc thắng lợi], đuổi giết tuyệt diệt.

Đối với quân nhân mà nói, kết cục chỉ có hai dạng. Sống, hoặc chết.

Nếu bị bắt giữ, chịu cực hình tra tấn là điều không thể tránh được, sống sót mà chịu nhục, chẳng được chết thống khoái. Điểm này, trong lòng chúng ta đã hiểu rõ từ lâu.

Ta đang đợi thanh âm nào đó, thí dụ như tiếng đao chạm vào nhau. Nhưng xung quanh chỉ có gió bắc gào thét, đất cát bay mù trời, ta cuối cùng vẫn không đợi được.

Khi mở mắt ra, trước mắt một người cũng không thiếu.

Tướng quân, người thấy không. Các huynh đề đều thề sống chết cũng không hàng, đi theo ngươi đến tận cùng. Khi Diệc Đình nói, cũng không nhìn ta. Hắn vẫn ngẩng đầu. Ta biết, hắn không muốn khi cúi đầu, nước mắt lại chảy dài.

Ta mỉm cười. Các huynh đệ, uống một chén cuối cùng đi.

Đã thật lâu không thực sự uống một ngụm rượu rồi. Biên cương hoang vắng, nước quý như vàng. Trong quân nghèo khó, thỉnh thoảng mua vài vò rượu ngon về cũng là chuyện cực kì xa xỉ, một người nhiều lắm cũng chỉ uống được vài ngụm. Ngày qua ngày, trong doanh cũng đã thành lệ cũ, nếu không có rượu trợ hứng, mọi người sẽ nắm lấy cát vàng trong tay, tung vào trong gió, ý như nâng chén đối ẩm.

Diệc Đình không nói gì, đưa tay bốc một nắm cát, nhấc lên một tay trần sa. Mấy người còn lại cũng đều lặng lẽ nâng lên một chén hoàng thổ.

Ta muốn đưa tay bốc cát. Nhưng ngay lúc ấy, Diệc Đình lại cúi đầu, dựa vào bên tai ta, khàn khàn nói, tướng quân, ngươi không động đậy được rồi, chén trên tay ta đây coi như là… chúng ta đồng bôi cộng ẩm. Được không.

Nhờ ngươi. Ta không cự tuyệt.

Chúng ta vẫn luôn cùng chung hoạn nạn, cùng sinh cùng tử, chén rượu cuối cùng lại cùng hắn đồng ẩm, ta cũng thỏa lòng mãn nguyện.

Nụ cười của Diệc Đình rất yên bình, hắn giơ bàn tay nắm thành quyền ra, chạm vào trên tay phải ta một chút. Liền là một cái chạm ly.

Các vị, trên Nại Hà kiều, không gặp không về. Hắn đón gió tung một cái, hoàng thổ trong nháy mắt bay đi, trần ai lạc định.

Những người còn lại cũng thả tay.

Trong mắt Diệc Đình không biết nhìn thấy là cát bụi, hay là nơi nào đó xa xôi hơn. Nhãn thần trống rỗng không có bất cứ gì của hắn như vậy, ta chưa từng gặp qua.

Có thể để ta ở bên hắn thêm một lát không. Hắn khẽ động môi.

Năm người nhất tề quỳ xuống, dập đầu với hắn một cái thật sâu, trường kiếm trong tay nâng lên ngang đầu, đồng thanh quát dẹp đường, thứ lỗi cho thuộc hạ đi trước một bước!

Trong gió thình *** h truyền đến vài tiếng sầu muộn.

Ta nhắm nghiền hai mắt, không đành lòng nhìn nữa. Chỉ là âm thanh khi kiếm sắc bén cắt đứt yết hầu này, cũng khiến toàn thân lạnh lẽo ta đến cực điểm. Nếu như Diệc Đình không nói câu kia, ta đã sớm cắn lưỡi tự sát.

Lúc này, tay Diệc Đình chậm rãi nâng đầu ta lên, tay kia đỡ lấy cánh tay ta, hai tay hợp lại, ôm trọn lấy ta.

Cử động xa lạ như vậy, khiến ta vô cùng kinh ngạc.

Diệc Đình, có phải ngươi còn gì chưa nói với ta không. Khi hắn nói muốn ở bên ta thêm một lúc nữa, ta đã muốn hỏi hắn rồi.

Ta có lời muốn nói với ngươi. Hắn quả nhiên trả lời như vậy.

Hắn giơ tay lên, đầu ngón tay chậm rãi vuốt mớ tóc rối bời trước trán ta, động tác cũng ôn nhu như thanh âm của hắn vậy. Hắn hiếm hoi kêu tên ta. Trác Thì, ngươi còn nhớ cái giếng bánh xe ngày ấy không không.