Ôn Tranh Hữu cúi đầu nghiêm túc nhìnÔn Lương, trong lòng thầm suy tính, rồi lại ngẩng đầu lên, cười ha ha nói với cả nhà Ôn Như Mộ:
“Chuyện này không vội, để sau hẵng nói, không còn sớm nữa, chúng ta ăn cơm trước đi.” Ôn Như Mộ gật đầu, chỉ nhàn nhạt nhìn Ôn Lương, sau đó cùng với Ôn Noãn và Hà Man ngồi trước bànăn. Sau bữa ăn, Ôn Tranh Hữu thay đổi hình tượng không còn hiền từ nhưở trước mặt Ôn Lương, ông nghiêm nghịnhìn con trai thứ hai, thấp giọng nói: “Ta biết công việc của con rất bận nên không giữ các con nữa, Lương Lương sẽ ở cùng với lão già này hai ngày, các con có việc gì thì cứ đi trước đi.” Hà Man bối rối ngẩng đầu, cười nhạt nói: “Cha, tranh của Lương Lương vẫn chưa vẽ xong, chuyện này…” Khi bà ta ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt tinh tường sáng suốt của ông cụ liền im bặt không thể nói nên lời. Ôn Như Mộ đưa tay giữ lấy bà ta, cúi đầu thu mày che giấu cảm xúc. “Cha đã nói như vậy rồi, vậy con xin phép đưa Hà Man và Noãn Noãn về trước.” Nói xong, ông ta nhìn về phía Ôn Lương, ánh mắt cảnh cáo: “Ôn Lương, chăm sóc ông nội cho tốt nhé.” Ôn Lương gật đầu lia lịa, đưa mắt nhìn theo cả nhà Ôn Như Mộ rời đi rồi mới thở nhẹ một hơi. Ôn Tranh Hữu gọi Ôn Lương đến thư phòng của ông, nhìn cô gái nhỏ ngồi trên ghế sô pha, nghiêm túc hỏi: “Lương Lương, con nói thật cho ông nội nghe, con có thật sự thích thằng nhóc nhà họ Phó không?” Ôn Lương khẽ rùng mình, lòng rối như tơ vò, sau đó cô lấy lại tinh thần, nhìn Ôn Tranh Hữu nói: “Ông nội, con… con thật sự thích anh ấy. Phó Ngự Phong anh ấy… con người anh ấy rất tốt.” Thực ra, ngay cả người này là ai, nhìn béo hay gầy, xấu hay đẹp, Ôn Lương cũng đều không hay biết. Ôn Tranh Hữu nhìn cháu gái của mình một cách nghiêm túc, nói với thái độ cứng rắn: “Con phải nói thật cho ông nội biết, nếu là chú của con uy hiếp con, ông nội sẽ thay con làm chủ!” Ôn Lương im lặng, trong chốc lát, cô cảm thấy nội tâm như bị thôi thúc, như muốn phá vỡ mọi thứ, cô muốn nói thật to vớiÔn Tranh Hữu rằng: “Con không đồngý!” Nhưng cô không thể. Ôn Lương lại một lần nữa cười cười nhìn Ôn Tranh Hữu: “Ông à, con thật sự bằng lòng mà. Lần trước tổng giám đốc Phó đã tặng con một món quà, con không có gì để đáp lại liền tặng cho anh ấy sợi đây chuyện vàng. Đây, ông xem, sợi dây chuyền đó đã không còn ở trên người con nữa!” Ôn Lương ngoài miệng nói, nhưng trong lòng thầm nghĩ, chỉ mong sợi dây chuyền đó đã được xử lý ổn thỏa, đừng để nó xuất hiện ở Đông Thành nữa. Ôn Tranh Hữu nhìn Ôn Lương, quả nhiên không thấy sợi dây chuyền cô vẫn thường đeo nữa, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn một chút. “Nếu đã như vậy, để mai ta đến gặp cậu ấy, bàn bạc lại với cậu ấy về chuyện hôn sự.” Ôn Lương lặng lẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Ông ơi, con hơi mệt, muốn đi nghỉ trước.” Ôn Tranh Hữu xoa đầu cô, cười hiền từ: “Đi nghỉ đi.” Ôn Lương đứng dậy, ôm ông nội rồi mệt mỏi đi vào thư phòng. *** Sáng sớm hôm sau, Ôn Lương xin phépông rời đi. Ôn Tranh Hữu cau mày nói: “Mới đến chưa được bao lâu mà con đã vội đi làm gì? Ở lại chơi với ông hai ngày nữa không được sao?” Ôn Lương mỉm cười, nhìnÔn Tranh Hữu nói: “Ông à, gần đây ở Hà Lan có một cuộc thi, con phải tranh thủ thời gian quay về chuẩn bị một chút.”