“Tớ đã làm gì sai, tại sao bọn họ lại đối xử với tớ như vậy? Thừa Thừa, cậu nói cho tớ biết đi, rốt cuộc tớ làm chưa tốt ở đâu, tại sao lại trở nên như thế này …”
Nói xong lời cuối cùng, cô đã suy sụp khó lớn. Tiếng khóc trong quán bar không tránh khỏi thu hút sự chú ý của một số người hiếu kỳ, hai người đều không có tâm trạng quan tâm đến người khác, Tô Thừa ôm chặt lấy Ôn Lương trong tay không ngừng an ủi: “Được rồi, được rồi. Lương Lương, khóc ra sẽ tốt thôi. Đôi cẩu nam nữ này tâm tư ác độc, nhất định sẽ chết không được tử tế!” Ôn Lương hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói bên ngoài, chỉ biết nhào về phía Tô Thừa mà khóc không ngừng. Dịch Phàm bận rộn suốt một thời gian dài, cuối cùng cũng chuyển công tác ờ nước ngoài về Trung Quốc một cách suôn sẻ. Phó Ngự Phong vẫn ở nhà không đến công ty, tập đoàn Đông Phong là một nơi vảng thau lẫn lộn, từ khi chủ tịch cũ qua đời, tập đoàn này đã bị người khác điều khiển, đây là lý do chủ tịch phải vội vàng về sớm như vậy. Phó Trọng Bá gì đó, bất luận là ai, anh cũng sẽ không để chúng rơi vào tay những kẻ ngỗ ngược. Hôm nay bàn giao công việc đã kết thúc. Hiếm khi Phó Ngự Phong buông tha cho cậu nghỉ ngơi nửa ngày, Dịch Phàm thở dài một hơi, để bàn giao những công việc này, cậu đã không được thả lỏng mấy ngày nay, bị suy nghĩ thúc đẩy, cậu tìm đến con phố Dạ Độ. Dịch Phàm không giống những công tử trường thành, cậu đến quán bar chỉ thuần túy là để uống rượu và thư giãn. Khi phụ nữ liên tục đến gần để bắt chuyện, cậu cũng đều mỉm cười lịch sự và từ chối. Uống rượu xong lại có chút tỉnh táo, Dịch Phàm đứng dậy thư giãn gân cốt, đang chuẩn bị về nhà. Ngay khi cậu vừa ngẩng đầu lên, một bóng dáng xinh đẹp đang chui rúc trong lòng một người khóc làm cậu chú ý. Nếu không nhìn nhầm, người con gái đang buồn khóc trong vòng tay của bạn hình như là vợ hợp pháp hiện tại của chủ tịch? Ma xui quỷ khiến thế nào, Dịch Phàm lấy điện thoại di động ra ấn nút chụp hai cái rồi nhanh chóng gửi cho Phó Ngự Phong đang ờ nhà nghỉ dưỡng. Phó Ngự Phong đang ở nhà, hơi cau mày khi nhận được tin nhắn của Dịch Phàm. Lúc trước, chỉ cần là đến giờ tan làm, thằng nhóc Dịch Phàm làm sao còn lo lắng không biết công việc có xong hay không, đã sớm tranh thủ chạy trốn từ lâu rồi. Trừ khi anh gọi cho cậu, nếu không cậu ta sẽ không bao giờ nói về công việc. Hôm nay có chuyện gì vậy, tự nhiên lại chủ động nhắn tin cho anh! Phó Ngự Phong đang tính toán đến các khả năng khác nhau, khi nhấp vào hộp thoại VVeChat, bức ảnh bất ngờ lọt vào tầm mắt của anh. Trong ảnh chụp, hai người phụ nữ ôm chặt nhau, góc chụp của Dịch Phàm rất tốt, vừa vặn có thể chụp lại toàn bộ mặt ôn Lương. Trên mặt cô đầy nước mắt, ánh mắt sợ hãi và bất lực, cô ấy nắm chặt lấy quần áo của người đang ôm minh, trông trạng thái vô cùng tệ. “Cậu đang ở đâu!” Phó Ngự Phong cau mày, tự mình gõ vài từ vào ô Chat, rồi gửi đi không chút do dự. Dịch Phàm trả lời rất nhanh: “Phố Dạ Độ! Chủ tịch, ngài muốn cùng đến chơi sao!?” Dịch Phàm đã có thể tưởng tượng khuôn mặt của ông chủ chuyển sang màu đen khi nhìn thấy tên của nơi mà cậu nói, không nhịn được cười đắc ý. Kể từ lần trước bị Lộ Lưu Thời chuốc say, lại xảy ra chuyện như vậy, Phó Ngự Phong dường như có ý thức kháng cự với quán bar, chỉ cần có người nhắc tới, anh sẽ lập tức thay đổi sắc mặt. Còn Lộ Lưu Thời bởi vì phạm sai lầm mà bị Phó Ngự Phong hung hăng chỉnh một trận. Khóe miệng Dị Phàm hiện lên một nụ cười, nhưng khi nhìn xuống điện thoại, nụ cười của cậu chợt tắt ngúm. “Chú ý thân thể. Ngày mai đi làm sớm một chút!” Khóe miệng cậu co rút dữ tợn, bất đắc dĩ đáp: “Chủ tịch, phu nhân hợp pháp của ngài không biết đã trải qua chuyện gì. Hiện tại cô ấy vô cùng thương tâm. Ngài thật sự không đến quan tâm một chút sao? ” ” Ngủ ngon!” Trên đầu Dịch Phàm hiện lên một vạch đen, chán nản cất điện thoại đi, khi ngẩng đầu lên nhìn, ôn Lương vẫn đang khóc lóc thảm thiết như trước, cậu do dự một chút, liền chủ động đi về phía đó. “Ôn tiểu thư, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?”