Chỉ vậy thôi?

 

Trẻ con đến nỗi nhất thời cô không biết phải nói gì mới tốt.

 

Nhưng một người có EQ cao như Thư Dư nghĩ rằng cô ư phải nịnh nọt anh một tiếng, "Oa, anh quả thật là đại nhân đại lượng mà.”

 

EQ cao: Anh đại nhân đại lượng mà.

 

EQ thấp: Anh coi tôi là đứa con nít 3 tuổi hay gì vậy.

 

Phó Tây Từ quan sát biểu cảm của cô liền biết ẩn ý cô muốn nói là gì, ​​mím môi dưới, bắt chước giọng điệu của cô, "Cái đầu của em cũng rất tốt đấy nhỉ."

 

Đầu của em cũng rất tốt, không có người nghiêm túc nào khen như vậy hết.

 

Trong lòng Thư Dư cảm xúc phức tạp, đành phải  khách sáo làm bộ: “Nào có, nào có chứ.”

 

Lần sau để tôi thử xem tránanh có tốt không nhé.

 

Xe lái rất ổn định, đi được nửa đường, Thư Dư nhìn thấy ngoài cửa sổ có một siêu thị lớn, liền bảo tài xế dừng xe, "Trong nhà không có trái cây, em muốn mua ít trái cây."

 

“Anh đi cùng với em.” Phó Tây Từ không do dự nhiều.

 

"Không cần, " vừa nói xong, Thư Dư dường như nhớ tới cái gì, gật gật đầu, "Được, vậy thôi anh đi cùng em đi.”

 

Ở lối vào siêu thị, Phó Tây Từ không biết Thư Dư muốn mua bao nhiêu, vì vậy vô thức muốn đi lấy một chiếc xe đẩy, cô dừng lại vài giây rồi cũng cảm thấy lấy chiếc xe đẩy sẽ tốt hơn. Một lát nữa cô sẽ để một vài món vào trong, anh cũng không biết.

 

 “Muốn ăn gì?” Hai người đẩy tới khu trái cây.

 

Thư Dư nhặt mấy hộp dâu bỏ vào xe đẩy, còn bỏ thêm mấy hộp quả mâm xôi, việt quất, anh đào,… Cô không nhìn quá kì, chỉ cần thấy món gì cô không ghét là liền bỏ vào.

 

Toàn bộ giỏ hàng được chất đầy thành đống.

 

“Đủ rồi.”

 

Một số không thể bỏ, không thể bị lãng phí.

 

Lúc định đẩy đi tính tiền, Thư Dư nói: "Em ra ngoài đợi trước nhé, cô cũng không đi xa, chính là đi đến quầy tính tiền.

 

Phó Tây Từ đứng một bên, anh không cần làm gì để thu hút sự chú ý của mọi người, nhân viên thu ngân không ngừng lại động tác trên tay, nhưng đồng thời cũng không kiềm được mà lén lút nhìn trộm anh mấy lần.

 

Cô đã từng gặp rất nhiều người giàu có, nhưng người giàu có lại còn đẹp trai, khí chất xuất chúng, người đàn ông trước mặt cô nhất định là người đầu tiên.

 

Trong cơn say mê, đang quét mã tính tiền hộp trái cây được một nửa thì đột nhiên xuất hiện cả một thùng đồ kế hoạch hóa gia đình.

 

Thu ngân cảm thấy cái hộp này ít nhiều gì cũng có chút phá hỏng bầu không khí, không biết tâm lý phải như thế nào, cầm cái hộp lớn hỏi Phó Tây Từ: "Cái này cũng tính luôn ạ?”

 

Phó Tây Từ sửng sốt một chút, cái này không phải là do anh cầm đến, đương nhiên cũng không phải là Thư Dư, người hết lòng muốn có con cầm đến, lần trước anh dùng nó, còn bị cô khảng khái giáo huấn một lúc lâu.

 

“Không phải.” Anh suy nghĩ một chút rồi lại trả lời..

 

Cô thu ngân vậy mà lại cảm thấy rất vui, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt mình giống như một vị thần không có hỉ nộ ái ố, và những chuyện DOI như này không nên xảy ra trên người anh.

 

“Được, vậy cái này tôi sẽ không quẹt vào.” Thu ngân nói xong liền định đặt lên kệ bên cạnh.

 

 “Tính nó đó.” Anh còn chưa kịp buông ra câu này, sau lưng truyền đến một giọng nói giống như nghiến răng nghiến lợi.

 

“Dạ?”

 

Nhân viên thu ngân quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt đủ kinh ngạc.

 

Bởi vì cô đột nhiên phát ra âm thanh, mấy người đang chờ tính tiền nhìn sang, cô hận không thể che mặt lại, nghiêng đầu nói lại: "Cũng tính cả nó đấy, tính vào đi."

 

  Giọng nói của cô được dạ ở mức thấp nhất, chỉ có thể trong tầm nghe của nhân viên thu ngân.

 

Bởi vì da mặt mỏng, chưa bao giờ Thư Dư mua cái này, và không muốn chịu đựng cái nhìn chằm chằm của nhân viên thu ngân sau khi quét mã tính tiền của món đồ dùng kế hoạch hóa gia đình, như thể cô ấy đã tưởng tượng ra khung cảnh nhiệt huyết của hai người họ rồi vậy.

 

Thật xấu hổ, côkhông thể chịu đựng được, vậy nên cô mới vứt lại cho Phó Tây Từ gánh một mình, không ngờ rằng khi quét mã nhân viên thu ngân lại phải hỏi thêm nhiều câu.

 

Nếu biết trước là như vậy, cô hoàn toàn có thể chịu đựng được thêm một cái nhìn nữa, bởi vì bây giờ cô đã bị nhìn không chỉ một lần.

 

Không chỉ nhân viên thu ngân nhìn cô, những khách hàng khác cũng nhìn cô, Phó Tây Từ cũng nhìn cô.

 

Thư Dư chỉ có thể ậm ừ nói: “Là em lấy đó, tính cả nó vào đi.”

 

Anh có còn là một tổng tài bá đạo nữa không vậy, nếu là tổng tài bá đạo thì không phải nên là dù có mua món gì cũng sẽ mắt không chớp lấy một cái, tim không đập trực tiếp tính tiền sao?

 

Quả nhiên, đàn ông đẹp trai mà còn nhiều tiền như thế nào cũng không ai cần.

 

Phó Tây Từ thu ánh mắt lại, gật đầu, “Ừm.”

 

Với một tiếng “Tít", đồ dùng kế hoạch hóa gia đình gần như bị bỏ rơi đã quay trở lại.

 

Lúc này anh mới nhận ra trái cây cô muốn mua là giả, chiếc hộp này là mục đích thực sự của vợ anh.

 

 “Sao đột nhiên lại muốn mua cái này?” Phó Tây Từ đi ra hỏi.

 

Thư Dư đã rất xấu hổ rồi, hiện tại cả siêu thị đều biết mua hộp bao cao su này, nam thanh nữ tú, trăng khuyết gió lớn, bước tiếp theo chính là làm chuyện đáng xấu hổ.

 

Cánh tay đưa lên che mắt không chịu buông xuống, cố gắng che mặt mình lại, "Trong nhà hết rồi.”

 

“Hửm?"

 

Lúc đi đường hai tay đưa lên che mặt như vậy ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến tầm nhìn của cô, cô suýt đụng phải một người đang đẩy xe từ bên cạnh, nhưng Phó Tây Từ đã nhanh chóng bước tới và kéo cô vào lòng để tránh.

 

 “Thực xin lỗi.” Đối phương đang nói chuyện với người bên cạnh, không có chú ý tới động tĩnh bên này.

 

“Không sao.” 

 

Thư Dực ở trong lòng anh, ngửi thấy mùi linh sam trên người anh, tư thế thân mật cộng với nhiệt độ như vậy khiến cô cảm thấy có gì đó không thích hợp.

 

Kể từ khi cô mua thứ này, toàn bộ cơ thể cô đã trở nên bất thường.

 

Thư Dư đi ra khỏi siêu thị, buông tay xuống, trả lời câu hỏi ban nãy lúc còn ở trong của anh: " Lo trước khỏi họa đó, dù sao vẫn luôn cần."

 

Cô không nói là tối nay, tối nay cô vẫn là một tiểu tiên nữ dè dặt, ngoại trừ phần bất ngờ khi mua đồ dùng kế hoạch hóa gia đình.

 

Trở lại biệt thự, tài xế đặt một túi lớn trái cây trên sân bàn bếp, mấy thứ này cần kịp thời cho vào tủ lạnh, sau khi thay dép lê, cô chuẩn bị tự mình thu dọn.

 

"Ăn dâu tây không?"

 

Thư Dư lấy nó ra và hỏi người còn lại trong nhà một cách tự nhiên.

 

Ngay cả sau khi đóng gói trái cây và cho vào tủ lạnh, cô vẫn đeo tạp dề, tóc vốn dĩ được buộc kiểu đuôi ngựa thấp, thoạt nhìn chẳng khác gì một bà nội trợ.

 

“Ăn."

 

Phó Tây Từ đi tới, rất tự giác lấy ra một hộp dâu tây, sau đó tự mình rửa sạch.

 

Làm sếp có khác, lời nói và hành động đều như người có sức ảnh hưởng mạnh.

 

Thư Dư rất hài lòng với điều này, anh không hề thẳng thừng ngồi xuống và để cô ấy phục vụ anh như một ông cố nội, cô nhịn không được nhìn anh thêm vài lần.

 

Lần cuối cùng hai người cùng vào bếp là lần anh giả vờ muốn tự nấu ăn, nhưng sau khi đọc một đống công thức, anh lại im lặng, cuối cùng chọn gọi đồ ăn mang về cho cô.

 

Thư Dư cười khúc khích, bây giờ nghĩ lại cũng khá đáng yêu đấy chứ.

 

“Em cười cái gì?" Phó Tây Từ đã rửa sạch dâu tây, chất lượng dâu tây rất tốt, xứng đáng với giá tiền của nó, trên bề mặt đỏ tươi còn có những giọt nước đọng lại.

 

Quả nhiên, miếng dâu tây ngon nhất luôn là phần đầu của quả dâu tây.

 

Thư Dư hài lòng gật đầu.

 

Cô chưa kịp nuốt xuống thì một bóng đen vụt qua trước mắt, chưa kịp phản ứng đã bị hôn lên môi.

 

Thư Dư vẫn đang cầm quả dâu tay trên tay, bây giờ ai thèm quan tâm, khi cô muốn đặt nó xuống, nhưng lại đặt không đúng chỗ, cộng với việc nó mũm mĩm tròn tròn, nên đã lăn xuống từ bàn bếp.

 

Tiếng thình thịch, thình thịch, nghe giống như tiếng tim đập loạn xạ.

 

Phó Tây Từ càng dùng sức, vòng eo của cô càng nặng, ngay khi cô cảm thấy mình có thể đã đến tuổi rồi và eo không thể chịu đựng được nữa, người nào đó đã cướp đi phần đầu dâu tây mà cô chưa kịp nuốt xuống.

 

Trên môi và răng cô chỉ còn lại vị ngọt thoang thoảng của dâu tây.

 

Thư Dư: "!"

 

Đây gọi là miếng ăn đến tận miệng còn bị cướp hả.

 

Kỹ năng hôn của Phó Tây Từ đã được cải thiện nhanh chóng, anh đã dễ dàng giật lấy đầu quả dâu tây, và có thể nuốt nó, thậm chí sau khi nuốt xuống còn nói nhẹ nhàng  ở bên môi cô nói "nó rất ngọt".

 

Tuần này, tên cẩu nam này đi đâu mà tiến hóa lên rồi, kỹ năng hôn của anh đã tăng vọt.

 

Thư Dư hơi mất tập trung, cả người cô bị bế ngồi lên bàn bếp, điều đáng tiếc là ngay cả như vậy mà cô cũng chẳng cao bằng Phó Tây Từ.

 

Nhưng chiều cao như vậy đặc biệt thích hợp để hôn.

 

Cô có lí do để nghi ngờ rằng việc Phó Tây Từ chủ động đi rửa dâu tây, từ ban đầu đã là mưu mô bất chính rồi.

 

Bầu không khí giống như những tia lửa cháy khắp nơi, nổ lách tách, cố gắng đốt cháy mọi thứ nó đi qua.

 

Không gặp nhau một tuần, cô thừa nhận mình cũng đ ộng tình.

 

Đặc biệt là sau khi ngửi thấy mùi hương thuộc về anh, cũng giống như rượu làm gây nghiện, cộng thêm kh0ái cảm mở khóa bản đồ mới, mọi thứ đều cảm thấy tốt.

 

Sau đó, cô phát hiện ra rằng tên cẩu nam này không chỉ đ ộng tình với đồng phục học sinh mà còn cả tạp dề.

 

Nếu biết sớm hơn, lẽ ra khi sinh con cô nên đổi từ đồng phục học sinh sang tạp dề, dù anh có quyết tâm thế nào cũng phải khuất phục dưới váy cô thôi.

 

“Anh bi3n thái quá đi.” Thư Dư tặc lưỡi.

 

Phó Tây Từ cắn môi cô, anh không nói chuyện mà gia tăng sức thay cho câu trả lời.

 

Phải, anh là một tên bi3n thái.

 

Trí tuệ nhân tạo không có quy định rõ ràng, liệu có thể tự có xp cho riêng mình không.

 

Lúc đang đi đúng hướng, Thư Dư chợt bừng tỉnh, vươn tay từ trong đống hoa quả lấy ra cái hộp, nhét vào trong tay anh.

 

Cô không biết dùng cái này, vì vậy chỉ có thể đưa cho anh tự dùng.

 

Phó Tây Từ có chút sửng sốt, không ngờ cô lại chủ động mua, thậm chí còn chủ động đưa cho anh.

 

 “Em không phải không thích à?” anh hỏi.

 

 “Không phải là không thích, chỉ là lúc đó em muốn sinh con.” Thư Dư tự nhiên đáp.

 

Phó Tây Từ hỏi, "Bây giờ thì sao?"

 

"Bây giờ em nghĩ kĩ rồi, những gì anh nói trước kia là đúng, tình cảm của chúng ta không đủ để nuôi nấng một đứa trẻ, em không nên tước đi cơ hội làm na của anh."

 

"Vậy nên đứa bé này, chúng ta sẽ không sinh, sau này em cũng sẽ không ép anh sinh em bé, anh yên tâm đi."

 

Đây là những lời chân thành của Thư Dư, cô cảm thấy rằng bây giờ Phó Tây Từ khi nghe như vậy nên cảm thấy nhẹ nhõm.

 

Cô đặt tay lên mặt anh, giúp anh vén mái tóc bết mồ hôi, những sợi tóc lòa xòa trên trán anh đã không còn, lộ ra cả khuôn mặt, nhưng cô không thấy anh có vẻ nhẹ nhõm.

 

Ngược lại, anh nhíu mày, có vẻ như rất không vui?

 

Tại sao vậy, chẳng lẽ Phó Tây Từ đi công tác một chuyến về cũng nghĩ thông suốt giống cô, và cũng muốn có một đứa con?

 

“Anh không vui sao?” Thư Dư hỏi.

 

Phó Tây Từ ngước mắt lên, trong mắt ẩn chứa vẻ u ám ập đến một cách đột ngột, môi đỏ răng trắng thoáng cái liếc mắt một cái cũng đủ khiến cho trái tim người ta lỗi nhịp.

 

Nhưng cảm xúc trong mắt rất phức tạp, khiến người ta không hiểu nổi.

 

Cuối cùng anh cũng hiểu ra mấy ngày hôm nay có gì mà không đúng rồi.

 

Thư Dư không muốn sinh con nữa nên cũng không có hứng thú với lịch trình làm việc của anh nữa, anh đi công tác hay làm thêm giờ ngủ ở công ty cũng không còn quan trọng nữa. Cô cũng không cần cứ vào ngày đặc biệt trong tháng sẽ một hai bắt anh về nhà, cũng sẽ không chủ động hỏi anh có làm hay không nữa.

 

Không vui sao? Thư Dư không gấp rút chuyện con cái nữa không phải là thứ anh muốn hay sao? Anh có lí do gì để không vui chứ.

 

“Ừm, anh tôn trọng quyết định của em.” Phó Tây Từ nói.

 

Thư Dư cảm thấy hài lòng, chỉ vào cái hộp, “Người lái xe không nề nếp, người thân hai hàng giọt lệ.”

 

Phó Tây Từ: “….” Câu này còn có thể dùng như vậy đúng là anh không ngờ đến.