Mặt Thư Dư nóng như lửa đốt, chậm rãi mắng: "Phó Tây Từ, không biết xấu hổ!"

 

“Em có mặt mũi không phải chính là anh có mặt mũi sao? Tối hôm qua cho bà xã đại nhân mặt mũi còn chưa đủ sao?" Đầu óc Phó tây Từtỉnh táo, phản ứng nhanh hơn.

 

Sử dụng lại những gì cô vừa nói để bắt chẹt cô.

 

Rất được đấy, chế nhạo gấp đôi rồi.

 

Thư Dư tức giận đến toàn thân run lên, cô không ngờ lời nói của Phó Tây Từ lại có thể đạt được hiệu quả như vậy, hiện tại cô đang hằn học nghĩ tại saolại để cho anh mở miệng?

 

  Cô bị nghẹn và không thể nói một lời nào.

 

Thấy Phó Tây Từ nhếch môi định nói câu thứ ba, cô vội bịt miệng anh lại.

 

Hàng mày lá liễu nhướng lên, hung ác nói: "Không cho phép anh nói nữa!"

 

Phó Tây Từ không nhúc nhích, đôi mi trắng mỏng rủ xuống, ánh mắt rơi vào tay cô, lại ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đen như biển sâu.

 

Tim Thư Dư đập lỡ một nhịp, hối hận che hai mắt lại.

 

Cô chiếm thế thượng phong, hỏi, "Còn nói nữa không?"

 

Tâm tư của Thư Dư đều dồn hết vào miệng Phó Tây Từ, cô không phát hiện ra dây vai đã bị tuột ra sau một lúc, đường viền dưới cổ của cô sạch sẽ và gọn gàng, lan dài đến đường viền cổ áo.

 

Nhất thời, sắc xuân lộ ra.

 

Cô gái nhỏ đang nói huyên thuyên, chậm rãi cúi đầu liếc nhìn mình một cái, vội vàng rút tay lại chui vào trong chăn, mặt đỏ bừng, "Hừ, lưu manh thối tha!"

 

Cô hoàn toàn quên mất một đêm không hay không biết, cô nhìn thẳng vào anh, "Tối nay làm không?”

 

Dũng khí của cô luôn có hiệu lực về thời gian, qua là qua.

 

Người bị mắng cũng không giải thích, mặc dù nhìn thấy một cách bị động, nhưng cũng coi như là anh chiếm hời rồi

 

Phó Tây Từ liếc nhìn thời gian và chỉ nói: "Dậy đi."

 

Kể từ đó, anh đã trở lại trạng thái trí tuệ nhân tạo của mình.

 

Quấn mình trong chăn bông, vẻ mặt cảnh giác của Thư Dư nhìn anh vào phòng tắm, sau đó cô từ trên giường đứng dậy đi đến phòng thay đồ tìm quần áo.

 

Sau khi tìm kiếm xong, Phó Tây Từ từ phòng tắm đi ra và tình cờ chạm mặt nhau.

 

Tốc độ anh luôn rất nhanh nhẹn, cũng không ăn sáng ở nhà, lúc Thư Dư lại ra ngoài thì anh đã đi rồi.

 

Thư Dư vẫn còn canh cánh trong lòng về cái chế giễu gấp đôi của anh, cũng không có sắc mặt tốt, sau khi gạt đi, cô khẽ ậm ừ: "Cả ngày hôm nay em không hề muốn gặp anh.”

 

“Thế có thể không may rồi, 9 giờ sáng cuộc họp cùng aoe anh cũng có mặt.”

 

Thư Dư muốn trẹo chân "..."

 

Cô nhất thời quên bén mất chuyện này.

 

Và vì giờ làm việc của cô không cố định nên ngày thường cô sẽ nhắn tin trước cho tài xế khi đang trang điểm, lúc tài xế đến chỉ cần trang điểm xong là đi làm.

 

Nhưng bây giờ cô thậm chí không có thời gian để trang điểm, điều đó có nghĩa là cô phải đi xe của Phó Tây Từ

 

Mỉm cười.

 

Thư Dư vươn hai ngón tay, nhếch khóe môi nặn ra một nụ cười, quay người lại, hoàn toàn không giống vẻ ghen ăn tức ở ban nãy, "Thế em nghĩ ông xã của em có lẽ sẽ không để ý chuyện cho em quá giang đâu nhỉ?”

 

Trên mặt cô lộ ra nụ cười nhếch mép chuyên nghiệp, trong mắt lộ vẻ gian tà, như thể chỉ cần anh nói "để ý" thì sẽ đổ máu ngay tại chỗ.

 

Phó Tây Từ giơ tay lên và liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Được, anh cho em mười phút."

 

"Mười phút, cho hỏi mười phút có thể làm... Yên tâm, em sẽ xuống lầu đúng giờ!" Thư Dư vốn còn muốn lý luận với anh, nhưng sau đó khi nhìn thấy Phó Tây Từ trực tiếp đi xuống lầu, cô liền đổi ý.

 

Đối với cái tên cẩu nam luôn nhất quán này, nếu cô lảm nhảm thêm vài từ nữa, thì 10 phút cũng chẳng có.

 

Không còn kịp thời gian để chửi nữa, động tác của Thư Dưnhanh gấp đôi ngày thường, tắm rửa thay đồ xong, cô xách túi mỹ phẩm du lịch, mang đôi giày cao gót, oai phong lẫm liệt đi ra ngoài.

 

 “Rất tốt, tám phút bốn mươi giây.” Phó Tây Từ bình tĩnh ngồi ở ghế sau, nhàn nhã tính thời gian của cô.

 

Trước khi lên xe, Thư Dư đảo mắt, liên tục nhấn mạnh bản thân nên giữ bình tĩnh, cô là một công dân tốt tuân thủ pháp luật.

 

Sau khi lên xe, cô bảo tài xế lái xe vững vàng một chút rồi mở túi và trang điểm.

 

Điều kiện trên xe quá khắc nghiệt nên cô trang điểm đại khái rồi cất đi.

 

Khi Thư Dư đang thu dọn đồ đạc, từ khóe mắt cô thoáng nhìn thấy giao diện ipad đang mở của Phó Tây Từ, đó là bản tin tài chính buổi sáng, mọi thứ trên phụ đề đều khiến cô cảm thấy nhàm chán.

 

Chỉ có Phó Tây Từ là có thể đọc mấy thứ này.

 

Cô quay đầu lại ậm ừ thở dài, thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ có ngày mình sống cả đời với một người đàn ông cứng nhắc như vậy.

 

Cuộc đời, luôn đầy máu chó.

 

Chiều hôm đó, Thư Dư nhận được tin nhắn của mẹ Thư.

 

 【Lâu lắm không gặp con và Tây Từ rồi, cuối tuần này có thời gian về ăn cơm nhé. 】

 

Thư Dư trả lời lại rất nhanh, 【 anh ấy đang bận, con về một mình. 】

 

Mẹ Thư:  【Nếu tuần này Tây Từ bận thì tuần tới tụi con hãy về 】

 

Thư Dư: “?”

 

Vậy cô mới là thành viên phụ hả.

 

Thư Dư vốn muốn hỏi bà rốt cuộc là nhớ Phó Tây Từ hay nhớ cô, nhưng lại cảm thấy những từ này quá kém cỏi, cô vậy mà lại hạ thấp mình đi so bì với Phó Tây Từ sao, cô soạn từ ra rồi lại xóa hết.

 

Tính ra, cô đã một tháng không gặp ba mẹ, nhất thời cũng muốn về, không tình không nguyện đáp:  【Vậy con hỏi anh ấy. 】

 

Sau vài phút, Phó Tây Từ trả lời hai từ: 【Có thể 】

 

Hả.

 

Câu này như kiểu bận tối mắt tội mũi nhưng vẫn nhén chút thời gian ra để quay về với cô thư kí nhỏ vậy.

 

Nhưng bất luận như thế nào, lịch trình về Thư gia đã định, cô theo thói quen ở nhà một đêm, ngày hôm đó thu dọn quần áo, nhét đầy một vali.

 

Ai không biết thì cứ tưởng là chuyển nhà và ở đó lâu dài.

 

Ngày trở về, tâm tình Thư Dư rất tốt, nếu như không có người bên cạnh, cô hẳn là càng vui vẻ hơn.

 

Vì Phó Tây Từ, Thư gia mọi thường hiếm khi tụ tập lại với nhau, bây giờ cũng coi như là một cuộc họp mặt gia đình nhỏ.

 

Thư Dư lần lượt chào các cô chú, rồi ôm cánh tay của mẹ Thư, ngay lập tức biến thành một đứa trẻ.

 

Mẹ Thư vỗ vỗ tay cô, lại nhìn Phó Tây Từ, hỏi: “Không làm lở dỡ việc của con chứ.”

 

“Dạ không.” Phó Tây Từ nói.

 

"Vậy thì tốt, mẹ biết con bận rộn, cho nên bình thường không dám quấy rầy con." Mẹ Thư vỗ vỗ tay của Thư Dư, "Tiểu Thư chúng ta luôn được chúng ta chiều chuộng, nếu có gì không phải thì con lượng thứ nhé.”

 

Thư Dư nghe thấy rất buồn bực.

 

Còn có một nguyên nhân khác khiến cô không thích đưa Phó Tây Từ về nhà, hai gia đình đã kết hôn, nói cho cùng thì Thư gia không bì được với Phó gia, lúc nói chuyện với Phó Tây Từ, ba mẹ Phó luôn tỏ ra rất dè dặt.

 

Thư Dư ngước mắt lên, ánh mắt không thân thiện mà hung ác.

 

Thần sắc của Phó Tây Từ tỏ ra tự nhiên, "Mẹ khách sáo rồi, tiểu Thư không có việc gì."

 

"Chị họ, chồng của chị họ."

 

Thư Dư còn có một người em họ là Thư Kiều, vẫn còn là một nữ sinh tiểu học, cô bé là người cuồng sắc đẹp, vì vậy  đặc biệt thích Thưu Dư, người có vẻ đẹp thuộc hàng cực phẩm trong nhà.

 

Đối với Phó Tây Từ cũng vậy, bởi vì cô bé bối rối trước vẻ ngoài của anh, nhất thời nghĩ rằng cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới.

 

Thư Dư thắt hai bím tóc dài ngang vai, lông mày và đôi mắt có phần giống với Thư Dư, trông cô thật đáng yêu và dễ thương.

 

Khi về nhà Thư Dư trông như một đứa trẻ, cô không thích nghe những vấn đề kinh doanh, vì vậy cô đã đưa Thư Kiềuđến sân sau chơi.

 

Cô ung dung nằm dưới ghế tựa, thuê "lao động trẻ em" bóp chân không chút kiêng dè về hình tượng, thậm chí còn ăn trộm đồ tráng miệng của em họ.

 

Em họ nhìn bánh tiramisu còn chưa kịp đụng đã hết nửa, cô bé đẩy lên nói: “Chị họ, chị ăn hết luôn đi.”

 

Khuôn mặt cô bé trầm xuống nhưng vẫn khoan dung với hành vi trẻ con của Thư Dư.

 

Thư Dư cố ý trêu chọc cô: "Nhưng đâu phải chị ăn đâu.”

 

“Em không còn là trẻ con, sẽ không khóc nữa, chị ăn hết đi.” Thư Kiều cao ngạo nói, tay vẫn không ngừng bóp chân cho Thư Dư.

 

Loại chuyện này cô đã từng làm, bao gồm việc ăn một miếng xúc xích nướng của em họ, nhìn cô bé đi mách mẹ Thư, khi cô bé rơi nước mắt lả chả thì liền cho một miếng bánh ngọt để dỗ dành.

 

Thư Dư: “….”

 

Cô chớp chớp mắt, bất giác cảm thấy trẻ con lớn rồi càng không dễ dỗ dành, lừa gạt nữa.

 

“Đứa nhỏ này vẫn thật không ra dáng.” Sân sau thông với phòng khách, ở giữa có cửa sổ kính trong suốt, mẹ Thư có thể nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình con gái bà ăn trộm bánh tiramisu của Thư Kiều.

 

Không chỉ bà nhìn thấy, mà cả Phó Tây Từ cũng có thể nhìn thấy.

 

Lúc về nhà họ Phó, cô luôn câu nệ, không được thoải mái như ở nhà mình.

 

Có lẽ là cảm nhận ánh mắt ai đó đang nhìn, Thư Dư nhìn về phía này, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phó Tây Từ.

 

Ân oán cũ chồng thêm ân oán mới, cô nhíu mày, sắc mặt không tốt.

 

Nó trông giống như phô trương thanh thế, một con mèo xù lông lên, nhìn thì có vẻ nguy hiểm chứ thực chất chẳng ngay cả nguy hiểm nào.

 

“Tây Từ còn nói xem?” 

 

Ba Thư gọi tên anh, anh định thần lại, thoải mái trả lời.

 

Một lúc sau, một giọng nói mềm mại gọi anh: "Anh rể nhỏ."

 

Thư Kiều cách đó không xa, hai tay nhỏ bé làm thành hình chiếc kèn lớn, thanh âm khàn khàn.

 

Phó Tây Từ nhìn qua.

 

Thư Kiều chạy nước kiệu tới, thì thầm vào tai anh: “Chị họ nói chị ấy sẽ ở nhà mấy ngày, bảo anh đến lúc đó tự hiểu chuyện một chút đi ấy ạ.”

 

Kỳ quái, tại sao chị họ lại bảo anh rể phải hiểu chuyện hơn chút, vì cô cảm thấy anh rể còn hiểu chuyện hơn chị họ rất nhiều.

 

Phó Tây Từ nhướng mi.

 

Sau chuyện xảy ra sáng hôm đó, anh ở công ty tăng ca mấy ngày liên tục, tính ra giữa hai người ngoài việc cô gửi tin nhắn ra thì cũng không nói chuyện gì nhiều, ngay cả trên đường về nhà cũng như vậy.

 

“Em bảo với cô ấy, tùy cô ấy, chỉ cần ba mẹ đồng ý.”

 

Thư Kiều nhận được tin mới, quay đầu chạy trở về, truyền tin cho Thư Dư.

 

Tên cẩu nam này lại lợi dụng ba mẹ cô để áp bức cô.

 

Thư Dư tức giận nghiến răng, nói với em họ: "Ba mẹ chị đương nhiên đồng ý, anh ấy đừng nhiều chuyện là được.”

 

Em họ truyền tin cho Phó Tây Từ, "Chị họ bảo anh đừng nhiều chuyện!”

 

Cô bé lại đem tin tới: “Anh họ nói là sự thật!”

 

"..."

 

Em họ chớp chớp mắt, mới đầu còn rất sảng khoái, nhưng quay đi quay lại vài lần đã thấy mệt, đây là thế giới của người trưởng thành đó sao? Tại sao sau khi giận dỗi nhau xong cô bé lại phải ở giữa là người truyền mic vậy.

 

Đi tới đi lui mấy lần, trưởng bối gọi cô lại, “Kiều Kiều, người lớn nói chuyện, trẻ con đừng phá.”

 

Thư Kiều mệt đến nỗi thở không ra hơi, lại còn vô cớ bị phê bình, cô bé bĩu môi.

 

Sau khi quay về, cô bé th ở dốc ngồi xuống, sờ cái trán đã đẫm mồ hôi, chậm chừ không nói chuyện.

 

Thư Dư hỏi: “Anh ấy nói cái gì?”

 

Thưu Kiều mếu máo, buồn bã nói: “Chị họ, em không làm cái mic nữa, hai người đều là người lớn hết rồi, có một số chuyện tự giải quyết đi.”

 

“….”

 

Thư Dư có thể nảy ra một icon trong đầu, cô đã là người lớn chững chạc rồi, gặp vấn đề thì không được tìm con nít chúng ta nữa.