Diệp Gia Quân nhanh chóng ngắt máy, trước khi “đám người cuồng hối hôn” đó kịp phản ứng.

Đương nhiên, chưa đầy một giây sau điện thoại anh đã nổ tung, bởi hàng loạt tin nhắn và cuộc gọi kéo tới.

Anh quyết đoán tắt nguồn, lạnh lùng ném sang một bên.

Dương Uyển Linh lén quan sát biểu cảm Diệp Gia Quân, cảm thấy hơi đồng cảm cho anh.

Hóa ra người giàu cũng có nỗi khổ của người giàu.

Diệp Gia Quân đột nhiên quay sang, dùng loại ánh mắt khó dò nhìn chăm chú Dương Uyển Linh.

Cô chột dạ giật thót, ngượng ngùng sờ mũi: “Xin lỗi… vừa rồi… tôi không cố ý.”

“Tôi có cách khiến cô thoát khỏi tên khốn kia hoàn toàn.

Không biết Dương tiểu thư có hứng thú nghe không?” Diệp Gia Quân nghiêm túc hỏi.

Bạch Hải đang nhàm chán lái xe vòng vòng trong vô định, nghe vậy liền hiếu kì lắng nghe.

Dương Uyển Linh thừa nhận bản thân không thể theo kịp tốc độ não Diệp Gia Quân.

Cô sững người mất mấy giây mới tỏ ý muốn biết.

Anh đưa ra đề nghị: “Kết hôn với tôi.”

Kết hôn là chuyện trọng đại đời người nhưng Diệp Gia Quân lại thản nhiên nói ra như chỉ đang hỏi cô “Trưa nay ăn gì?”.

Cô ngây người cho rằng mình nghe nhầm, lắp bắp hỏi lại: “Kết… Kết hôn… với anh?”

Két!

Tiếng bánh xe ma sát trên mặt đường, Bạch Hải chảy mồ hôi lạnh luống cuống xin lỗi: “Diệp tổng và Dương tiểu thư không sao chứ? Xin lỗi vừa rồi tôi hơi mất tập trung.”

Bạch Hải cảm thấy nên rút lại lời khen vừa rồi vì vận tốc ánh sáng cũng không bì kịp với tốc độ theo đuổi phụ nữ của Diệp tổng.

Dương Uyển Linh tỏ vẻ không sao, Diệp Gia Quân lườm “kẻ phá đám” một cái sắc lẹm sau đó hắng giọng quay lại chủ đề dang dở: “Đúng vậy.”

Sợ cô không đồng ý, anh bắt đầu thuyết phục nhưng giọng điệu tựa hồ bản thân là người tốt giúp đỡ kẻ khốn khó đang rơi vào đường cùng:

“Cô thật may mắn khi gặp tôi vào đúng thời gian địa điểm này.

Từ lúc sinh ra tôi đã dị ứng với phụ nữ.

Tất cả phụ nữ tiếp xúc với tôi đều phải đứng cách xa tôi trong vòng bán kính một mét, kể cả mẹ ruột tôi cũng vậy.”

Dương Uyển Linh càng nghe càng mơ hồ, gò má ửng đỏ như hai quả cà chua chín: “Nhưng… tối qua anh đã… ngủ… cùng tôi.”

Diệp Gia Quân nhếch môi, nghiêng người sang, vươn tay nâng cằm ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Điều đó chứng tỏ tôi không dị ứng với cô.”

“Anh...” Dương Uyển Linh bối rối nép sát vào góc xe, ở khoảng cách này cô có thể thấy rõ làn da không tì vết, đôi mắt đen nhánh như ẩn chứa sao trời, hàng lông mi dài cong cong, sống mũi cao thẳng.

Người đàn ông này sở hữu vẻ đẹp thật khiến phái nữ ganh tị và ước ao.

Diệp Gia Quân tiếp tục đánh vào tâm lý Dương Uyển Linh: “Vừa rồi tiếng cười của cô truyền vào điện thoại.

Cô biết đó có nghĩa là gì không?”

Dương Uyển Linh nghiêng về sau tránh né, Diệp Gia Quân liền bám theo rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Tim cô đập thình thịch, đầu óc trở nên hỗn loạn khiến mạch suy nghĩ dường như đứt đoạn.

Cô ngơ ngác hỏi:

“Nghĩa… là gì?”

“Người nhà tôi sẽ cho rằng tôi không còn dị ứng với phụ nữ nữa và họ sẽ tìm đủ mọi cách đẩy phụ nữ đến bên tôi.” Diệp Gia Quân dừng lại, không vui nhíu mày, “Tất cả là lỗi của cô.

Cô phải chịu trách nhiệm chứ?”

“Tôi xin lỗi.

Tôi thật sự không cố ý mà.” Dương Uyển Linh cuống quýt.

Diệp Gia Quân buông cằm Dương Uyển Linh, ngồi thẳng thớm lại trên ghế.

Anh lạnh lùng hỏi: “Cô đã tạo phiền phức cho tôi, chỉ một câu xin lỗi là có thể giải quyết?”

“Tôi...” Dương Uyển Linh đuối lý cắn môi khó xử.

Thấy thời cơ đã đến, Diệp Gia Quân đưa ra phương án giải quyết: “Kết hôn với tôi sẽ giải quyết mọi vấn đề.

Thứ nhất, người nhà sẽ không làm phiền tôi.

Thứ hai, Trần Huy Cường cũng sẽ không dám gây rắc rối cho cô.”

Dương Uyển Linh uyển chuyển kéo dài thời gian: “Chuyện này quá đột ngột tôi cần thời gian suy nghĩ.”

“Không được.

Thời gian của tôi là vàng là bạc.” Diệp Gia Quân lắc đầu, “Có mang chứng minh thư và hộ khẩu không?”

Mặc dù khó hiểu nhưng cô vẫn thành thật trả lời là chỉ mang theo chứng minh thư.

Anh liền hỏi địa chỉ nhà, cô theo phản xạ nói ra.

Đọc xong cô mới cảm thấy không ổn:

“Anh cần địa chỉ nhà tôi làm gì?”

Diệp Gia Quân giơ cổ tay xem giờ, tự quyết định thay cô: “Về lấy hộ khẩu.

Tôi với cô đi đăng kí kết hôn.” Sau đó nhắc nhở Bạch Hải, "Cậu nhớ rõ địa chỉ nhà Dương tiểu thư rồi chứ?”

Phía trước vừa hay dừng đèn đỏ, Bạch Hải phanh xe dùng loại ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Gia Quân, gật đầu chắc nịch: “Anh yên tâm.”

Trước sự bá đạo của Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh giật giật khóe miệng có chút hạn hán lời.

Cô xoắn xuýt:

“Diệp tổng à! Hôn nhân không phải trò đùa, hơn nữa tôi đã từng có chồng chưa cưới, từng sinh con.

Và có lẽ cả đời này tôi cũng khó… mang thai lần nữa.”

Nói đến câu cuối giọng cô chứa đựng một nỗi buồn miên man khó tả.

Bầu không khí trong xe đột nhiên trầm xuống, Dương Uyển Linh cúi đầu vài lọn tóc rủ xuống ngực che khuất đi khuôn mặt nhỏ nhắn cũng kịp che nét ưu phiền thoáng qua.

Rốt cuộc những năm qua Dương Uyển Linh đã nếm trải những gì? Diệp Gia Quân chợt nghĩ nếu như anh xuất hiện sớm hơn phải chăng hiện tại sẽ không thấy nỗi ưu sầu xuất hiện nơi cô? Trong lòng dâng trào cảm xúc tiếc nuối xen lẫn cảm giác gì đó rất khó diễn tả nhưng anh cố phớt lờ đi.

“Cô nghĩ nhiều rồi tôi chỉ cần một người vợ trên danh nghĩa, không khiến tôi dị ứng, giúp tôi tránh xa phiền phức.

Điều cô cần thực hiện là làm tròn bổn phận Diệp phu nhân thật tốt, tránh gây thêm phiền toái cho tôi.

Còn về chuyện cô đã từng sinh con hay không thể mang thai được nữa đều không quan trọng.”

***

Bước ra từ cục dân chính, không biết có phải do màu đỏ rực của giấy chứng nhận kết hôn trên tay hay tại vì ánh nắng quá chói lòa mà Dương Uyển Linh cảm thấy thật chói mắt.

Vừa rồi không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý kết hôn cùng Diệp Gia Quân có lẽ vì câu nói kia của anh, cho đến bây giờ vẫn mãi quanh quẩn trong đầu cô không tan, khiến cô đưa ra quyết định điên cuồng như vậy.

“Cô đã từng sinh con hay không thể mang thai được nữa đều không quan trọng.”

“Đi thôi.” Người đàn ông bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Dương Uyển Linh nghiêng đầu nhìn Diệp Gia Quân, nắng vàng đổ trên vai anh tạo thành một vầng ánh sáng nhàn nhạt, đẹp mắt.

Kể từ bây giờ người đàn ông này đã chính thức trở thành chồng của cô? Giấc mơ này hoang đường, không chân thật biết bao, có nằm mơ cô cũng chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Diệp Gia Quân nhướn mày búng nhẹ lên trán cô: “Lại ngây ngốc”

Dương Uyển Linh xoa trán, rối rít xin lỗi, vội vàng đuổi theo anh.

Giấy kết hôn trên tay nóng bừng như lửa, cô nhẹ nhàng nắm chặt.

Khu biệt thự Lâm Uyên.

BMW chạy thẳng vào cổng, băng qua vườn hoa rộng lớn rồi chậm rãi dừng trước tòa biệt thự tân cổ điển màu trắng ngà.

“Đẹp thật.” Dương Uyển Linh bước xuống xe tròn mắt ngắm nhìn, lòng không khỏi trầm trồ cảm thán.

Cô lẽo đẽo theo Diệp Gia Quân vào nhà.

Quản gia và người giúp việc vội vàng chạy ra đón tiếp: “Thiếu gia.”

Sau đó, bọn họ nhìn sang Dương Uyển Linh còn chưa kịp chào hỏi thì Diệp Gia Quân đã lên tiếng trước: “Đây là thiếu phu nhân Uyển Linh, từ hôm nay trở đi cô ấy chính là chủ nhân nơi đây.”

Dương Uyển Linh ngượng ngùng gật đầu chào hỏi.

Quản gia và đám giúp việc đều lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng dù sao cũng đã qua đào tạo chuyên nghiệp nên rất nhanh khôi phục bình tĩnh, tươi cười đon đả chào: “Chào thiếu phu nhân ạ.”

Chưa từng trải qua tình huống này bao giờ, Dương Uyển Linh luống cuống tay chân.

Cô xấu hổ: “Chào mọi người.”

Diệp Gia Quân đứng ở một bên quan sát khóe môi nhịn không được cong lên: “Chú Thành, đưa thiếu phu nhân đi làm quen nơi này một chút.”

“Vâng, thiếu gia.” Trần Văn Thành cung kính đáp.

Sau nửa ngày trời dạo quanh muốn rụng rời tay chân, Dương Uyển Linh xem như đã tham quan gần xong “nơi ở mới” và cô cũng thu được nhiều tin tức bổ ích liên quan đến Diệp Gia Quân từ Trần Văn Thành.

Hóa ra ngoài trừ người Diệp gia, đây là lần đầu tiên anh đưa phụ nữ về nhà, khó trách chú anh lại cho rằng anh bẩm sinh không thích phụ nữ.

Đến bữa trưa, Dương Uyển Linh nhìn một bàn đầy thức ăn dành cho mười người ăn mà giật mình.

“Chúng ta có hai người, ăn vậy hơi lãng phí.” Dương Uyển Linh tế nhị góp ý có hơi lo sợ Diệp Gia Quân sẽ tức giận.

.