Dương Uyển Linh sợ đến thót tim, phản ứng đầu tiên là lo lắng người khác sẽ trông thấy.

Cô hoảng hốt cựa quậy: “Anh làm gì vậy?”

“Giúp em lấy mô hình.” Diệp Gia Quân trả lời tỉnh bơ, môi mỏng cố ý cọ xát vành tai cô.

“A.” Dương Uyển Linh rụt cổ, sợ hãi bật kêu thành tiếng.

Cô theo bản năng muốn trốn thoát, nghiêng người giơ tay đẩy anh, “Lấy xong rồi vậy anh mau tránh ra đi.”

Diệp Gia Quân cố tình gây khó dễ, giọng điệu mang theo vài phần thất vọng: “Không cảm ơn anh à? Người ta đã lấy giúp còn gì.”

Mắt thấy mọi người đang nhìn mình, cộng thêm giọng nói non nớt vang lên bên tai “Bố với chị đang chơi trò gì thế?”.

Dương Uyển Linh trở nên xoắn xuýt, đành răm rắp nghe theo, nghiến răng phun từng chữ một: “Cảm ơn anh rất nhiều.”

Diệp Gia Quân cũng hiểu rõ nơi đây không thích hợp để làm mấy loại chuyện thân mật, nhanh chóng nhích sang bên cạnh, hai tay nhét túi quần, nhàn nhã dựa vào kệ giống như chuyện phát sinh vừa rồi cùng anh không có quan hệ.

Nhìn dáng vẻ ung dung của Diệp Gia Quân, Dương Uyển Linh tức lắm, quyết định sẽ không để ý tới anh nữa.

Cô trừng mắt giật lấy mô hình phi thuyền không gian trong tay anh, đi đến đưa cho Diệp Gia Minh.

Diệp Gia Quân nhướng mày trông theo hai bóng lưng đằng trước, từ tốn đẩy xe đuổi theo.

Lúc ba người họ về đến biệt thự, mặt trời đã khuất núi từ lâu, cả thành phố giăng đầy ánh đèn hoa lệ.

Trần Văn Thành, dì Vân và một số người làm khác đi ra đón họ.

Trần Văn Thành thấy túi to túi nhỏ in dòng chữ siêu thị, chất đống một góc trong sân như quả núi nhỏ thì vô cùng kinh ngạc, vội vàng xách phụ mọi người một tay.

Dì Vân giơ mấy túi nguyên liệu trong tay lên, tươi cười hỏi Dương Uyển Linh: “Phu nhân tối nay muốn ăn gì?”

Dương Uyển Linh liền đáp ngay: “Ăn pizza đó dì.”

Dì Vân lập tức nhận nhiệm vụ: “Vâng, tôi biết rồi.

Tôi sẽ vào bếp chuẩn bị ngay.”

Diệp Gia Minh đang say mê nghiên cứu mấy món đồ chơi của mình, nghe thế vội ném robot xuống đất, la toáng lên phản đối:

“Không được.

Con muốn chị xinh đẹp làm đồ ăn cơ.

Dì không được đụng vào.”

Cậu hùng hổ lao tới giật lấy mấy túi nguyên liệu trong tay bà.

Dì Vân lộ vẻ do dự: “Nhưng...”

Bà còn chưa quên chuyện lần trước, phu nhân đích thân vào bếp đã chọc thiếu gia tức giận đâu.

Diệp Gia Quân nhíu mày, sắc mặt có chút không vui: “Gia Minh.”

Diệp Gia Minh giậm chân, thái độ kiên quyết: “Không phải chị ấy làm con sẽ tuyệt thực.”

Dương Uyển Linh cuống quýt muốn đứng ra giải vây.

Tuy nhiên, cô vừa mới há miệng, Diệp Gia Quân như có thuật đọc tâm vậy, giơ tay ngăn cản.

Anh lạnh giọng nói: “Thế thì con cứ tuyệt thực đi.”

Khóe mắt Diệp Gia Minh thoắt cái ửng đỏ, giây sau òa khóc nức nở.

Cậu hét to vứt túi xuống đất rồi bỏ chạy: “Con ghét bố.”

Dương Uyển Linh giật mình, lo lắng gọi theo: “Gia Minh.”

Trong lòng Diệp Gia Quân vô cùng phiền muộn, ngoài mặt vẫn lạnh lùng nói: “Em cứ mặc kệ nó đi.

Đói sẽ tự khắc mò xuống thôi.”

Sao Dương Uyển Linh có thể bỏ mặc thằng bé không lo được.

Hơn nữa, cô cũng không đồng tình với cách giáo dục con cái của Diệp Gia Quân.

Như giọt nước tràn ly, cô quay đầu chất vấn:

“Gia Minh mới năm tuổi thôi.

Anh đối xử với thằng bé như vậy không thấy quá tàn nhẫn sao?”

Tàn nhẫn?

Diệp Gia Quân nheo mắt đăm đăm nhìn Dương Uyển Linh.

Bị đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm, đáy lòng cô có hơi hoảng hốt nhưng vẫn quật cường chống lại ánh mắt ấy.

Qua một thoáng im lặng, Diệp Gia Quân cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt không nghe ra bất kì cảm xúc gì: “Thế giới này đã vốn tàn nhẫn.

Sinh ra là người của Diệp gia phải sớm nhận thức được điều này.”

Đáy lòng Dương Uyển Linh theo lời nói của Diệp Gia Quân mà trở nên lạnh lẽo.

Cô nhếch môi, vẻ mặt lộ rõ thất vọng: “Anh thật sự là kẻ máu lạnh.

Quả nhiên, ác ma không phải tự nhiên mà có.”

Không biết lấy đâu ra can đảm, Dương Uyển Linh giơ tay đẩy Diệp Gia Quân, tức giận đùng đùng bỏ đi nên đã bỏ lỡ cơ hội chứng kiến vẻ mặt lãnh đạm nháy mắt nứt toạc ra.

Diệp Gia Quân dõi mắt nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa dần, không đuổi theo chỉ trầm ngâm đứng đó.

Trần Văn Thành sốt ruột gọi một tiếng: “Thiếu gia.”

Diệp Gia Quân khoác tay, khuôn mặt đã sớm khôi phục vẻ lãnh đạm vốn có tựa như trên đời này không có thứ gì có thể khiến cho anh mất đi bình tĩnh, nhưng chỉ có anh hiểu rõ trong lòng anh lúc này đã cuộn trào dậy sóng mãnh liệt.

Anh rủ mắt xoay người cất bước.

Trần Văn Thành dù có lo lắng đến đâu cũng chỉ đành nhận lệnh, ngậm chặt miệng, trân trối nhìn bóng lưng cô độc của Diệp Gia Quân.

Trong phòng khách cuối cùng chỉ còn lại ông, dì Vân và mấy người giúp việc.

Ông thở dài phất tay bảo: “Giải tán đi.”

Đám người “vâng dạ.” cúi đầu lặng lẽ rời đi.

Bầu không khí nặng nề đến nghẹt thở.

Lại nói đến Dương Uyển Linh, cô đuổi theo Diệp Gia Minh nhưng khi lên đến nơi, cửa phòng cậu đã khóa chặt.

Cô sốt ruột gõ cửa: “Gia Minh, Gia Minh, Gia Minh.

Mau mở cửa cho chị.”

Không có tiếng đáp lại, Dương Uyển Linh càng thêm nôn nóng: “Gia Minh mở cửa cho chị đi Gia Minh, chị là chị xinh đẹp đây.”

“Chị...xinh...đẹp...hức...hức...” Cửa phòng mở ra một khe nhỏ, gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt xuất hiện trong tầm mắt cô.

Dương Uyển Linh đau lòng muốn chết, vội vươn tay ôm Diệp Gia Minh vào lòng, dịu dàng vỗ về lưng cậu dỗ dành: “Ngoan đừng khóc.

Có chị ở đây rồi.”

Diệp Gia Minh khóc dữ dội hơn, bao nỗi ấm ức trong lòng không chút phòng bị đều tuôn trào ra hết trước mặt Dương Uyển Linh: “Bố thật đáng ghét.

Bố không thương em.

Bố luôn bắt nạt em, hu hu hu.”

Tuy Dương Uyển Linh giận Diệp Gia Quân lắm, nhưng cô không muốn thấy mối quan hệ của hai bố con anh rạn nứt: “Gia Minh không phải thế đâu, thật ra bố em rất thương em đó.”

Diệp Gia Minh lắc đầu, tỏ ý không tin.

Hết cách, Dương Uyển Linh đành nói dối: “Chị nói thật, sau khi bố em nói thế đã rất hối hận liền kêu chị lên đây an ủi em đó.”

Diệp Gia Minh ngẩng đầu, trong đôi mắt to tròn ngoài nước mắt thì chính là sự vui mừng pha lẫn kinh ngạc: “Thật ạ? Chị không được nói dối em đâu đấy."

Dương Uyển Linh đau lòng vươn tay lau nước mắt cho cậu.

Cô mỉm cười, gật đầu khẳng định: "Em không tin chị à?"

Diệp Gia Minh bĩu môi nhưng không còn khóc nữa.

Dương Uyển Linh dắt tay cậu cười nói: “Gia Minh ngoan lắm.

Em đói bụng rồi đúng không? Đi nào, chị làm pizza hải sản cho em.”

Diệp Gia Minh vỗ tay hoan hô, vui vẻ đi theo cô.

Trong lúc đợi Dương Uyển Linh làm pizza, Diệp Gia Minh tiếp tục công cuộc nghiên cứu những món đồ chơi mới của mình.

Nửa tiếng sau, hương vị thơm ngon của pizza bay khắp phòng bếp.

Diệp Gia Minh vội đặt đồ chơi trong tay xuống vọt tới chỗ Dương Uyển Linh háo hức hỏi: “Chị ơi! Em sắp được ăn rồi đúng không?”

“Em rửa tay đi.” Dương Uyển Linh đặt pizza vào đĩa cười nói.

“Dạ.” Cậu hô một tiếng rõ to, hí hửng chạy đi rửa tay.

Dì Vân phụ Dương Uyển Linh mang pizza đặt lên bàn.

Cô làm khá nhiều vì vậy chia cho bà, Trần Văn Thành và một số người khác có mặt trong phòng bếp một ít.

Mọi người liền nhận lấy, rối rít cảm ơn cô.

Diệp Gia Minh rửa tay xong, chạy đến ngồi xuống bên cạnh Dương Uyển Linh.

Cô đưa cho nhóc một miếng.

Cậu cười ngọt ngào nhận lấy.

“Pizza ngon quá.” Diệp Gia Minh reo lên, cái miệng nhỏ nhắn lập tức cắn thêm một miếng nữa.

Dương Uyển Linh lau vụn bánh dính trên mặt cậu, nhắc nhở: “Ăn chậm thôi nghẹn bây giờ.”

Diệp Gia Minh cười tít mắt: “Chị xinh đẹp chị nấu ăn thật ngon.

Sau này thường xuyên nấu cho em ăn được không ạ?”

Dương Uyển Linh không chút do dự đồng ý ngay.

Điều này khiến cậu chàng thích lắm: “Chị là nhất luôn.”

Qua một lúc, Diệp Gia Minh thấy Dương Uyển Linh chỉ nhìn mình ăn mà không hề động vào một miếng pizza nào.

Cậu khó hiểu hỏi: “Sao chị không ăn? Pizza ngon lắm đó.”

“Giờ chị ăn này.” Dương Uyển Linh cầm pizza lên, cắn một miếng.

Diệp Gia Minh hài lòng, tiếp tục đánh chén.

Trái ngược với vẻ ngon miệng của Diệp Gia Minh, Dương Uyên Linh ăn mà chẳng thấy có mùi vi gì hết.

Cô khó nhọc nuốt xuống, ánh mắt nhịn không được rơi xuống ghế trống đối diện.

Tâm trạng phút chốc thêm nặng nề.