Ấn Thiếu Thần đem hòm thuốc vào, thật cẩn thận giúp Minh Hi xử lý miệng vết thương, may mà vết thương không sâu, không thì phải đến bệnh viện.

Tay Ấn Thiếu Thần đều run hết lên, anh cũng thường xuyên bị thương nhưng lại không khó chịu như lần này, quả thực còn khiến anh đau hơn vết thương trên người mình.

Xử lý vết thương lần này hoàn toàn khác với cảm giác lần đầu tiên giúp Minh Hi xử lý vết thương.

Sau khi xử lí miệng vết thương xong, Ấn Thiếu Thần giúp cô băng lại rồi cầm lấy di động gõ chữ, sau đó thở dài.

“Bên kia đã báo cảnh sát, cảnh sát cần khẩu cung của cậu, tôi ghi âm được chứ?” Ấn Thiếu Thần bất đắc dĩ hỏi.

Ấn gia quản gia bình thường làm việc rất ổn thỏa, nếu không phải chuyện cần thiết, quản gia cũng sẽ không liên hệ Ấn Thiếu Thần mà trực tiếp xử lý ổn thỏa.

Minh Hi gật đầu, sau đó nói với điện thoại di động những gì đã xảy ra.

Cảm xúc của cô vẫn chưa ổn lắm, lúc nói chuyện còn hơi nghẹn ngào, có chút sợ hãi khi nghĩ đến chuyện vừa rồi.

Sau đó Ấn Thiếu Thần cũng gửi một đoạn tin nhắn thoại qua: “Tôi nghe được tiếng kêu cứu liền đến hỗ trợ.”

Khẩu cung kết thúc như vậy.

Thật ra là lúc Ấn Thiếu Thần đang đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, tình cờ nhìn thấy Minh Hi đi về phía siêu thị.

Loại yêu thầm của thiếu niên chính là như vậy, vẫn luôn đứng đợi bên cửa sổ, chờ Minh Hi đi về có thể nhìn Minh Hi thêm vài lần nữa, sau đó liền thấy không ổn.

Anh lập tức chạy ra cứu người.

Cũng là vì sự trùng hợp này mới có thể có thể cứu được Minh Hi, Minh Hi nói cô có kêu cứu thật ra lúc anh ra cửa căn bản không nghe được, ra tới bên ngoài mới nghe được.

Nếu anh không đứng bên cửa sổ, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

Buông di động, Ấn Thiếu Thần dùng tay lau nước mắt trên mặt cho Minh Hi, đồng thời an ủi: “Đừng khóc, không có việc gì rồi, tên đó chắc chắn sẽ bị xử lí.”

“Ừ……” Minh Hi mềm mại đáp một tiếng.

Đôi mắt Minh Hi vẫn còn đỏ hoe, vừa khóc xong hai mắt đẫm lệ, vẻ kiều diễm ngày thường yếu đi vài phần, lúc này tất cả đều là nhu nhược đáng thương.

Tim Ấn Thiếu Thần rung lên khi nhìn bộ dạng của Minh Hi, trái tim như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm lấy, tim vừa đập nhanh lại vừa khó chịu.

“Sau này buổi tối muốn ra ngoài phải gọi cho tôi, tôi đến đón cậu, biết chưa?” Ấn Thiếu Thần hỏi cô.

“Có phiền cậu không?”

“Không, tôi thích bị cậu làm phiền.” Ấn Thiếu Thần nói, giúp cô vén tóc, một tay xoa đầu Minh Hi, “Lúc trước cậu còn nói chúng ta không thể nào hòa thuận ở chung, tôi thấy điểm này căn bản không đúng, chúng ta có thể hòa thuận ở chung, còn có thể ở chung vô cùng tốt đẹp, tính cách hai chúng ta bổ sung cho nhau.”

Lúc ấy Minh Hi chỉ là gián tiếp từ chối Ấn Thiếu Thần, lúc này thật ra không biết nên nói gì.

Cô mím môi nhìn Ấn Thiếu Thần, có chút yếu ớt.

“Minh Hi, tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương cậu. Đến bao giờ cậu mới tin điều này? Cậu là cậu, cô ấy là cô ấy. Cậu không có làm chuyện gì với tôi, tôi cũng sẽ không làm gì cậu đâu. Đừng sợ tôi nữa nhé, được chứ?”

Ấn Thiếu Thần nói xong câu đó, Minh Hi đột nhiên có hơi xúc động.

Cô theo bản năng gật gật đầu.

Ấn Thiếu Thần vươn tay tới, tiếp tục dịu dàng nói với cô: “Hai chúng ta bắt tay giảng hòa, được không?”

Minh Hi chậm rãi vươn tay tới cầm tay anh, chạm vào vẫn còn cảm giác hơi lạnh, làm cô tỉnh táo hơn một chút.

Ấn Thiếu Thần nắm tay cô, nhìn cô mỉm cười.

Gần đây cô đã quen với nụ cười này của anh, nhưng mà lúc này nụ cười lại càng có vẻ hài lòng hơn, dường như là có thể thoát khỏi loại quan hệ xấu hổ với Minh Hi lúc trước làm anh cực kì thỏa mãn.

Minh Hi muốn thu tay lại, Ấn Thiếu Thần lại không buông tay: “Nắm lâu một chút sẽ thành tâm hơn.”

“Tư thế bây giờ của cậu như cầu hôn vậy……”

Cô ngồi trên sô pha, Ấn Thiếu Thần quỳ một gối xuống đất trước mặt cô, tư thế quỳ gối chuẩn kỵ sĩ, còn một tay nắm tay cô, nở nụ cười dịu dàng với cô.

Cô có hơi sởn tóc gáy, tư thế này không đúng....

Tuyến tình cảm đừng có sụp đổ nha.

Sụp đổ từ chỗ của cô thì cô liền xong đời.

Nam chính trước khi thích nữ chính thích một người khác, chuyện này là sao chứ!

Cái người là ánh trăng sáng này không chết thì cũng là yêu vinh hoa mà bỏ trốn cùng người khác!

Cô thấy vế thứ hai không thực tế, cô không thiếu tiền.

Nên……cô sẽ chết sao? Bệnh tật nghiêm trọng hay chết do tai nạn? Bây giờ mua bảo hiểm còn kịp không? Tính lừa gạt sao?

“Cậu có đói không?” Ấn Thiếu Thần hỏi cô.

Minh Hi lúc này mới nhớ mình đói bụng đi kiếm đồ ăn, lập tức gật đầu.

“Đến đây, tôi nấu cơm cho cậu ăn, cậu lại đây nhìn tôi làm.” Ấn Thiếu Thần nắm tay cô, dẫn cô xuống phòng bếp.

Tay cũng không buông ra.

Cô bị Ấn Thiếu Thần lôi kéo, trong lòng suy nghĩ hàng trăm cách để từ chối Ấn Thiếu Thần, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Ấn Thiếu Thần khi nấu cơm cho mình, cô đành nuốt lời định nói lại.

Ăn trước rồi nói.

Ấn Thiếu Thần ở trong phòng bếp làm món mì ý xào đơn giản nhất cho Minh Hi.

Cái này làm nhanh, hương vị ăn cũng ngon, một lát đã bưng lên.

Anh suy nghĩ một hồi rồi bưng mì xào đi lên tầng một, để Minh Hi ngồi ăn ở một cái bàn nhỏ.

Lầu một có một khu vực hình tròn, cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn, giữa phòng có đặt một cây đàn piano màu đen.

Ấn Thiếu Thần đi qua mở nắp đàn ra, sau khi ngồi xuống hoạt động ngón tay một chút, nói với Minh Hi: “Tôi đàn cho cậu nghe, cậu muốn nghe gì?”

Ấn Thiếu Thần biết chơi piano, do mẹ ruột của anh dạy.

Có một thời gian Ấn Thiếu Thần rất bài xích piano, đã lâu không chơi lại.

Ở trong sách, lần đầu tiên Ấn Thiếu Thần chơi piano lại là đàn cho Đường Tử Kì nghe, lần này lại đàn cho cô sao?

Minh Hi lắc đầu “Thật ra tôi cũng rất ít nghe những thứ này, không biết bài nào cả.”

“Không thích sao?”

Minh Hi lại phủ định lần nữa: “Tim tôi trước đây không tốt, mỗi lần nghe những bản nhạc này liền cảm thấy trái tim cũng nhảy lên theo âm nhạc, sợ nhịp tim không đều sẽ có chuyện……”

Cô nói được một nửa đột nhiên dừng lại, ngoài ý muốn hỏi Ấn Thiếu Thần: “Cậu có nghe thấy tôi nói gì không?”

Ấn Thiếu Thần gật đầu: “Tôi nghe được.”

“Sao có cái có thể nói còn có cái không thể nói nhỉ?”

“Chắc là do tôi đã xác định được thân phận của cậu, cậu liền có thể nói đó.”

“Sau này cậu sẽ cùng với Đường Tử Kì ở bên nhau.” Minh Hi nói xong liền đau đầu đến thiếu chút nữa té ngã, may mà vịn cái bàn, “Cái này vẫn không thể nói được……”

Ấn Thiếu Thần cũng gật đầu: “Ừ, câu vừa rồi không nghe được.”

Minh Hi thở dài, lấy nĩa cuộn mì Ý, kể với Ấn Thiếu Thần chuyện của mình “Lúc trước gia đình tôi có điều kiện không tốt, thân thể cũng không khỏe, nên rất ít đến trường học, đa phần là ở nhà học, tại vì sợ tôi đột ngột phát bệnh. Lúc ấy mẹ biết tôi thích đọc sách nên đã kiếm việc làm thêm, dùng số tiền lương đó mua sách chỗ thu mua phế phẩm cho tôi đọc, lúc ấy năm đồng có thể mua được một đống sách, nhưng mà thể loại nào cũng có, không được lựa chọn.”

Nói xong, cô ăn một ngụm mì sợi, lập tức khen: “Ngon quá!”

“Nên cậu mới có thể đọc rất nhiều loại sách kì quái như vậy?” Ấn Thiếu Thần hỏi cô.

“Đúng vậy, tôi đọc sách không chọn lựa, sách gì tôi cũng có thể đọc, còn có thể đọc nó một cách say mê, chắc là do thói quen lúc trước. Dù sao cũng là do mẹ tôi cực cực khổ khổ mà mua về, tôi không đọc thì thật đáng tiếc, tôi là người kiến thức nào cũng học trong truyền thuyết.”

Ấn Thiếu Thần nhìn Minh Hi, không biết có tâm trạng gì.

Tuy rằng anh cũng gặp cảnh ngộ bất hạnh, sau khi mẹ qua đời thì cha bắt đầu sa đọa, bắt đầu sống những ngày tháng mơ mơ màng màng, anh cũng bởi vậy mà trở nên trầm mặc.

Nhưng anh chưa từng trải qua ngày tháng khổ cực gì, không biết tình huống lúc đó của Minh Hi là thế nào.

“Trái tim không tốt sao?” Ấn Thiếu Thần hỏi.

“Đúng vậy, bệnh tim bẩm sinh, còn bởi vì thân thể không khỏe mà kéo theo một đống bệnh khác, thể chất vô cùng kém. Cũng bởi vì tim không tốt tôi mới có tính cách như hiện tại, không quan tâm đ ến mọi việc, nếu không thì tâm trạng sẽ không ổn định. Rất nhiều lúc đều nghĩ đến mặt tốt, nỗ lực tìm kiếm mặt đáng yêu của mọi người. Giống như lúc khai giảng các cậu bắt nạt tôi, tôi còn có thể cảm thấy các cậu rất ngầu”

May là cô xuyên qua, nếu là người khác đụng phải cục diện rối rắm này, e là tâm lý của họ đã suy sụp rồi.

Ấn Thiếu Thần hơi nhíu mày: “Cái gì cũng đáng yêu, cậu nhìn thấy chó ngao Tây Tạng thì cũng đi sờ một cái à?”

Minh Hi không nói, cúi đầu tiếp tục ăn mì.

“Trước kia cậu……có bộ dạng thế nào” Ấn Thiếu Thần có chút tò mò.

Bộ dạng trước kia của Minh Hi thế nào, bao nhiêu tuổi, tên là gì?

“Tôi trước kia còn thuần khiết hơn Đường Tử Kì nữa! Với lại cũng khá xinh đẹp, cùng với phong cách hiện tại không giống nhau, tôi tới thân thể này rồi mới cảm nhận được thế nào là trọng lượng của ngực, ha ha ha!”

Minh Hi còn có tâm trạng mà cười.

Người ta thường nói là tâm sinh tướng.

Dựa theo tính cách của Minh Hi, không khó đoán Minh Hi có tướng mạo thế nào.

Không kém Đường Tử Kì bao nhiêu.

“Nhưng có điểu là lúc đó hơi lùn, chỉ có 157 cm, Tôi luôn cảm thấy đó là do suy dinh dưỡng. Cân nặng cũng chỉ hơn 80 cân một chút, không chú ý liền giảm xuống còn hơn 70 cân, giống như củ cải nhỏ vậy.” Minh Hi bổ sung một câu.

“Cũng đúng, vừa vặn 30 centimet.”

“Đó là sự cách biệt chiều cao của chúng ta à?”

“Ừ.” Ấn Thiếu Thần gật gật đầu, hỏi tiếp, “Tuổi thì sao?”

“Mười chín tuổi, cộng thêm ba năm ở đây ……” Cô cũng được xem như là người hai mươi mấy tuổi rồi, nhưng thân thể này vẫn là 17 tuổi.

Cũng bởi vì lúc trước cô rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, tính tình cũng không có mấy phần chín chắn.

Ấn Thiếu Thần gật đầu, sau đó bắt đầu đánh đàn.

Giai điệu rất vui tươi, dù Minh Hi rất ít nghe nhạc cũng nghe ra được, Ấn Thiếu Thần lại đánh bài hát chủ đề của Doraemon.

Vóc dáng cao lớn lại chơi một giai điệu như vậy, rõ ràng là đang chọc cô vui.

Chờ cô ăn xong, Ấn Thiếu Thần kêu cô đi qua: “Lại đây, tôi dạy cậu đàn piano.”

“Tôi đã từng tuổi này, chắc là muộn rồi nhỉ?”

“Không sao, vẫn có thể thử bài [ngôi sao nhỏ].”

Minh Hi ngồi bên cạnh Ấn Thiếu Thần, nhịn không được hỏi “Thật ra tôi vẫn luôn tò mò, sao ghế của đàn piano không có chỗ dựa lưng? Có phải vì sợ tới lúc cảm xúc dâng trào sẽ cản trở mọi người hất đầu không?”

“Lúc chơi piano cậu không được ngả người về phía sau, không thì sức lực của bả vai sẽ không tới được đầu ngón tay, cậu nghĩ là ca sĩ nhạc rock à mà hất đầu?”

“À……”

Minh Hi đặt tay trên phím đàn, Ấn Thiếu Thần làm mẫu một chút, Minh Hi học theo.

“Ngón tay sai rồi.” Vừa nói, anh vừa đưa tay ra ấn ngón tay Minh Hi, phủ tay lên mu bàn tay Minh Hi rồi đích thân dạy Minh Hi cách bấm bàn phím.

Minh Hi rụt tay lại.

Ấn Thiếu Thần nhìn cô.

“Cảm ơn cậu đã cứu tôi.” Minh Hi nói, “Chúng ta cũng có thể hòa thuận ở chung……”

Ấn Thiếu Thần biết cô còn điều muốn nói.

“Hòa thuận ở chung theo kiểu bạn bè.” Minh Hi nói từng chữ một cách nghiêm túc.

Lần thứ hai Minh Hi từ chối Ấn Thiếu Thần.