Lữ Vi cho thấy phong thái của bậc làm cha mẹ, nói: "Thế này đi. Trước tiên cháu cứ chắc chắn về bệnh tình của mình trước đã, sau đó thì đến bệnh viện." Nghe thấy thế, bà ấy tạm thời từ bỏ việc đi coi mắt.

"Cháu biết rồi." Trì Cách múc một chén canh.

"Tình huống này đã xuất hiện bao lâu rồi?"

"Rất lâu rồi."

Rất lâu là bao lâu? Lữ Vi không hỏi nhiều. Bà biết, đây là chuyện khó nói của cháu mình. Bà ấy nói: "Cố gắng khắc phục tác dụng phụ của thuốc càng sớm càng tốt. Nếu như gặp phải... cô gái cháu có hứng thú, thì nhất định phải nắm chắc cơ hội."

Trì Cách gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác gái."

*

Hôm nay, Hướng Bội đến chỗ của Khương Lâm Tình, còn xách theo một phần thịt nữa.

Hôm nay Khương Lâm Tình ăn bên ngoài rồi mới về nhà, tâm trạng cô không tốt nên không có thời gian nấu cơm.

Hướng Bội mang đồ ăn đã nấu chín đến, có mùi vị của Tứ Xuyên đặc trưng.

Thịt bò, lá sách bò, lỗ tai heo, lưỡi heo, trên thịt còn thấy được mấy hạt mè, bị dầu bôi đỏ, mở nắp một cái mùi hương tràn khắp phòng.

Khi Hướng Bội không thích hút thuốc lá, cô ấy chỉ thích ăn cay.

Khương Lâm Tình bỏ một miếng thịt bò nướng vào trong miệng, cay đến mức suýt nữa đã hét thành tiếng.

Hướng Bội không hề hít hà, mà ăn hết nửa đ ĩa thịt rồi mới mở miệng: "Cậu cảm thấy Từ Trọng Quang là người thế nào?"

"Tớ cảm thấy tính cách cậu ta rất tốt." Miệng vẫn còn đang cay, Khương Lâm Tình lè lưỡi ra nói: "Trước kia nam sinh trong lớp chúng ta vô cùng ồn ào, cậu ta lại rất yên tĩnh."

"Là dáng vẻ gầy yếu của con mọt sách nhỉ, nói chuyện cũng giống như tiếng muỗi kêu." Hướng Bội nói: "Thấy dáng vẻ của cậu ấy dễ bắt nạt, nên mấy nam sinh trong lớp của chúng ta đều muốn bắt nạt cậu ấy."

"Bắt nạt sao? Nghiêm trọng thế à?" Khương Lâm Tình là kiểu đến giờ thì đến trường học, tan học thì về nhà, học sinh hai điểm. Cuộc sống sau giờ học của cô không có gì thú vị cả, nên thật sự không hề biết gì về tình huống trong lớp cả.

"Đúng thế, cấp hai là đang trong thời kỳ phản nghịch mà, đám người kia lấy nhiều ăn hiếp ít, còn tự xem mình là oai lắm." Hướng Bội nói: "Không sao đâu, tớ giúp Từ Trọng Quang giải quyết rồi."

Vào khoảng thời gian mà ai cũng muốn làm trùm, nên mọi người tranh giành rất khốc liệt, mà Hướng Bội là người tàn nhẫn nhất, ngay cả nam sinh cũng sợ cô ấy.

Khương Lâm Tình không biết nói gì, cô cảm thấy Từ Trọng Quang chắc chắn có tình cảm với Hướng Bội.

Hướng Bội là người thẳng thắn nên nói thẳng: "Lần trước tớ nói với cậu rồi đó, năm cấp hai tớ từng thích qua một nam sinh, người đó chính là Từ Trọng Quang."

Quả nhiên bầu không khí bữa trước không hề tầm thường, cứ mập mờ như thế. Khương Lâm Tình thật sự vui mừng thay cho Hướng Bội: "Hai người gặp lại, đây là một cơ hội phát triển cực kỳ tốt."

Mà Hướng Bội lại không thể lạc quan được như Khương Lâm Tình: "Ai biết được, bây giờ tớ đã quên mất khi đó vì sao thích cậu ấy rồi. Cậu ấy bây giờ không còn giống như khi học cấp hai nữa. Tớ nhớ khi đó dáng người cậu ấy không cao đâu, không ngờ thì ra là phát triển chậm, bây giờ tớ còn phải ngẩng đầu lên nhìn cậu ta đó."

Khương Lâm Tình: "Đương nhiên rồi, con người lớn lên cũng sẽ cao thêm. Trước kia lúc vừa gặp lại cậu, suýt nữa tớ đã chẳng nhận ra rồi. Vẻ bề ngoài cậu cũng thay đổi, nhưng tính cách chẳng khác gì lúc còn học cấp hai hết."

"Thật ra thì tớ đã sớm quên mất cuộc sống học cấp hai ra sao rồi. Chỉ là khi gặp Từ Trọng Quang, tớ lại nhớ rất nhiều chuyện." Đột nhiên Hướng Bội cười ha hả lên nói: "Học sinh thời đó đều có người mà mình thầm mến. Cậu thích một người cũng lâu lắm rồi đó."

Khương Lâm Tình gật đầu. Nếu như Dương Phi Tiệp chưa về nước, cô cảm thấy có lẽ mình sẽ tiếp tục chìm đắm cho đến khi cô chết đi.

Nhưng mà, khi gặp lại nhau rồi, cảm giác lúc đó thật ra đã nhạt bớt rồi cũng biến mất.

Khi đó Dương Phi Tiệp rất thẳng thắn.

Có bạn gái là chuyện vô cùng bình thường, Khương Lâm Tình không hiểu vì sao, Dương Phi Tiệp lại muốn che giấu như thế. Anh ấy cứ đến nói thẳng với cô là được rồi.

Cô cũng chẳng đi làm kẻ thứ ba, cô chắc chắn sẽ chúc phúc anh ấy, nguyện vọng của cô chính là anh ấy được hạnh phúc.

Hướng Bội nâng má: "Kỳ lạ lắm, tận giờ phút này trong lòng tớ vẫn ấn tượng về một nam sinh nhỏ bé kia thôi, không phải Từ Trọng Quang vừa cao vừa gầy như bây giờ."

Khương Lâm Tình: "Thật ra thì chủ yếu là nhìn cách hai người ở bên cạnh nhau trông rất mất tự nhiên, không vui vẻ lắm."

Hướng Bội: "Mất tự nhiên thật mà. Tớ gặp cậu ấy thì luôn luống cuống tay chân. Không cách nào như mấy đứa nhỏ trước kia được. Hơn nữa, cậu ấy lại có nhiều thành tựu như thế. Những người trong giới của cậu ấy đều không xem trọng nhạc rock, nghĩ rằng nó không được thanh lịch lắm."

Khương Lâm Tình: "Người trong giới của cậu ấy cũng không đại diện được cho cậu ấy. Nếu như cậu ấy không xem trọng nhạc rock, cũng sẽ không cố gắng giúp cậu tìm người hát chính như thế."

Hướng Bội: "Ý của cậu là, Từ Trọng Quang không ghét tớ?"

"Đương nhiên không có." Khương Lâm Tình nói: "Hướng Bội, không biết cậu có chú ý hay không nhưng ánh mắt Từ Trọng Quang khi nhìn cậu vô cùng tập trung đó."

Hướng Bội phì cười: "Tớ biết mà, tới chỗ của cậu chắc chắn tớ sẽ giải quyết được suy nghĩ của tớ."

*

Trì Diệu Tinh đi biển, ngày ngày chơi đùa dưới ánh mặt trời, mấy ngày sau da cô ấy đã chuyển màu. Về đến nhà lại thấy màn mưa ảm đạm, ẩm ướt dính người.

Trong bóng đêm, cô ấy gặp Trì Cách.

Cái người này đã lười biếng thành quen, có thể nằm sẽ không ngồi, có thể ngồi thì anh chắc chắn sẽ không đứng, bước đi so với lúc bình thường còn nhanh hơn: "Chị, đi chơi có vui không?"

"Đương nhiên." Trì Diệu Tinh tựa vào cột: "Em phải đi đâu sao? Vội thế hả?"

"Không vội." Trì Cách đút tay vào túi quần, sau khi điều chỉnh giọng nói một chút thì trông thoải mái hơn nhiều: "Nếu như chị muốn, em có thể ngồi đây ôn chuyện với chị một lát."

"Ai muốn ôn chuyện cũ với em chứ." Trì Diệu Tinh nói: "Em bận thì cứ đi đi. Chị biết, em bây giờ không còn là người vô công rỗi nghề nữa, quản lý một công ty lớn phải tốn nhiều tâm tư."

Trì Cách: "Chị, em đi trước đây."

Trì Diệu Tinh nhìn em trai rời đi.

Trì Cách cũng không gấp gáp, vội vã như khi nãy nữa. Bây giờ không hề có chút vội vàng nào, như là có chút cố ý.

Người em trai này của cô ấy ít có khi nào vội vàng như thế. Trong trường học mỗi lần thi thể dục, cậu đều vừa đạt tiêu chuẩn. Cậu sẽ không chạy quá nhanh, hoặc có thể là lười chạy nhanh.

Không biết đến khi gặp động đất, cậu có còn ung dung thong thả như thế được không.

Trì Cách vẫn cười như thường nhưng Trì Diệu Tinh biết, nụ cười này không hề vui sướng, mà là nụ cười không cảm xúc gì.

Bác sĩ Kim đã cố gắng.

Trì Diệu Tinh nghĩ, có lẽ em trai cô sẽ thế này mãi. Luôn treo trên mặt nụ cười không cảm xúc, sẽ không hề biết những vui buồn, giận hờn trên thế gian này.

*

Hướng Bội đã đi rồi, nhưng còn thừa lại nửa hộp phổi nướng.

Mùi vị của mấy gia vị dầu đỏ khiến người ta rất thèm ăn, Khương Lâm Tình vừa ăn, vừa dùng nước để ngâm hết tiêu và dầu đỏ.

Ăn xong chừng nửa hộp rồi, đầu lưỡi của cô vì cay nên có hơi sưng lên, nên đầu óc cô cũng trở nên căng thẳng.

Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện quá. Cô cảm thấy mình cần một chút thuốc an thần để đi ngủ.

Sau buổi chơi mạt chược kia, trong đầu cô vẫn luôn tồn tại hai người bé nhỏ.

Người bên trái nói: "Trì Cách là một kẻ lừa đảo, không nên tin tưởng anh ấy."

Bên phải lại nói: "Cho dù anh ấy là một kẻ lừa đảo nhưng dáng người anh ấy đẹp trai. Không quan tâm đ ến chuyện dài lâu như trời đất, chỉ quan tâm thứ đã từng. Anh ấy là ứng cử viên tốt nhất rồi."

Hai con quỷ nhỏ trong đầu đánh nhau làm trời đất u ám. Làm lãng phí hết tất cả mớ năng lượng còn sót lại của Khương Lâm Tình. Cô mệt mỏi, dựa vào ghế sofa. Cả người vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng tinh thần lại phấn chấn không ngủ được.

Ngày đó cô và Trì Cách cùng nhau nằm trên ghế sofa giường này, sau này cô cảm thấy cái ghế sofa giường này thật thoải mái.

Nhưng mà lúc này, cô thật sự rất hoảng sợ.

Mà đầu sỏ chính là Trì Cách.

Cô đánh một quyền vào ghế sofa giường, trong lòng nghĩ đang đánh lên đầu anh.

Cô vừa nghĩ như thế thì Khương Lâm Tình nghe thấy tiếng mở cửa.

Đúng rồi, chìa khóa kia vẫn đang nằm trong tay Trì Cách, đến tận bây giờ vẫn chưa trả lại.

Cơn buồn ngủ ban nãy của cô đều tan biến mất, đứng dậy.

Trì Cách dùng ngón tay xoay một vòng, tùy ý đảo chùm chìa khóa. Anh đóng cửa lại đi vào: "Tại sao anh không liên lạc được với em?"

Hỏi nhảm thật, Nhưng Khương Lâm Tình vẫn trả lời lại anh: "Bởi vì em kéo anh vào danh sách đen rồi."

Anh gật đầu một cái: "Điện thoại di động em đâu?"

"Anh muốn làm gì?"

"Đương nhiên là xoá chặn cho anh rồi."

"Xoá cũng không tẩy trắng nỗi." Khương Lâm Tình nhìn anh, giơ tay ra: "Chìa khóa của anh trả lại cho em, sau đó anh dọn đồ của anh đi ra ngoài đi."

"Kim chủ lại muốn đổi người sao?" Trì Cách không đi ra, từ từ đi đến ghế sofa.

Cô cản đường anh: "Nếu anh còn gọi em một tiếng kim chủ, thì em vẫn có tư cách ra lệnh cho anh. Anh đi ra ngoài."

Anh giả vờ hỏi lại: "Vì sao?"

"Vì anh là kẻ lừa đảo, tên lừa gạt."

"Thì ra là chuyện này à." Trì Cách cười, cúi đầu xuống.

Lần này Khương Lâm Tình đã có kinh nghiệm rồi, cô vẫn không ngẩng đầu lên, trái lại đầu cũng bắt đầu rụt lại.

Trì Cách: "Cũng bởi vì anh không phải nghèo rớt mồng tơi sao?"

Khương Lâm Tình: "Anh chẳng những không nghèo rớt mồng tơi, mà anh còn quản lý cả một doanh nghiệp lớn nữa."

Trì Cách nói: "Làm người phải cân nhắc vấn đề ở nhiều góc độ. Nếu bây giờ bỏ qua doanh nghiệp lớn mà nói, em có tư cách để quản anh, chẳng lẽ không phải đã nói rõ vị trí của em hơn anh sao?"

"Đó là trước đó."

"Cũng không phải hôm nay anh mới tiếp nhận quản lý doanh nghiệp lớn này, trước đó anh cũng đã quản lý doanh nghiệp lớn này, thì anh vẫn làm việc vặt cho em đó."

Bàn về cách nói chuyện, Khương Lâm Tình không thể sánh được với Trì Cách. Người đàn ông này rất không đứng đắn. Cô chỉ có thể "hừ" một tiếng.

"Trước kia anh cũng thế, em cũng vậy. Tương lai của chúng ta cũng không giống nhau, thật ra thì vẫn do em nghĩ sai cách thôi." Trì Cách nói: "Em cảm thấy thân phận của anh cao hơn em, em không vui, nhưng đối với anh mà nói em là kim chủ của anh."

Trong đầu của Khương Lâm Tình bỗng xuất hiện một con quỷ nhỏ thứ ba, vốn suy nghĩ còn chưa rõ ràng, bây giờ thì càng loạn hơn: "Đi đi đi, anh đi trước đi đã, em còn bận công việc, không có thời gian để nói chuyện của chúng ta. Chờ sau khi em nghĩ xong rồi nói sau." Cô vẫn không thể đuổi anh đi được.

Anh nói: "Em nghĩ là chuyện của em, anh không cản em. Anh ngủ kệ anh, em cũng đừng cản anh."

Khương Lâm Tình: "Em muốn một mình yên tĩnh một chút. Anh ở đây rất chướng mắt."

Trì Cách: "Anh cho em cái bịt mắt nhé?"

Cô không còn lời nào để nói, giơ quả đấm lên, đánh vào vai anh.

Trì Cách không đau không nhột.

Cô lại đánh anh thêm một cái.

Anh mặc cho cô đánh, trên mặt đều là vẻ thoải mái, giống như cô đang cù lét anh.

Khương Lâm Tình giận, muốn giơ quả đấm đến trước mặt anh.

Trì Cách đưa tay nắm lại, dùng bàn tay anh bọc lấy quả đấm của cô nói: "Được rồi, đừng lộn xộn nữa. Kim chủ, mua bán tình yêu có liên quan gì đến bối cảnh của đối phương sao?"

Khương Lâm Tình: "Ai biết anh có chuẩn bị sắp xếp một trò lửa bịp lớn nào không. Tương lai còn tính bán em đi, còn muốn em bỏ tiền ra cho anh à."

Trì Cách: "Bán em không phải dễ lắm sao? Nếu anh muốn bán thì đã bán lâu rồi. Hơn nữa, bây giờ vẫn còn là em theo đuổi anh đó, sao còn khó tính với anh hơn nữa thế."

Khương Lâm Tình: "Ai theo đuổi anh chứ."

Trì Cách: "Vì em muốn có được sự yêu thích của anh, mà đưa anh một bó cỏ đuôi chó. Bây giờ bó cỏ đuôi chó đó vẫn còn đang ở mép giường của anh đó. Đây là bằng chứng em theo đuổi anh chân thật nhất đó."

Cô thoáng ngạc nhiên: "Bó cỏ đuôi chó kia vẫn còn chưa bị héo sao?"

"Vẫn còn như thế." Điện thoại Trì Cách reo lên, anh nhìn thấy tên được lưu trên danh bạ, không vội nhận, mà nói với cô: "Em giúp anh nhận cuộc điện thoại này đi."

"Hả?" Đề tài này chuyển xoay quá nhanh, Khương Lâm Tình không đuổi theo.

Trì Cách: "Nếu như đối phương có hỏi em anh đang ở đâu, em cứ nói anh uống say rồi, vừa khéo đang tìm chuyện vui."

Khương Lâm Tình: "Anh không sợ em bôi xấu hình tượng của anh sao, dùng hết thảy độc ác để bôi đen anh sao?"

"Tùy ý em đi." Anh không cho cô cơ hội phản ứng, nhận điện thoại, hơn nữa còn áp sát điện thoại vào tai của cô.

Khương Lâm Tình cứng đờ.

Mà phía đối diện là một người phụ nữ, nghe giọng của người phụ nữ trung niên nói: "Trì Cách, cháu ở đâu rồi?"

Khương Lâm Tình nhìn Trì Cách.

Anh nhíu mày, ý nói là cô nói chuyện đi.

Người phụ nữ: "Trì Cách, có nghe thấy không?"

Khương Lâm Tình thấp giọng nói.

Người phụ nữ hỏi: "Ai thế?"

Khương Lâm Tình cố ý nói: "Tổng giám đốc Trì, anh ấy uống say rồi."

Người phụ nữ: "Uống say hả? Nó đang ở đâu thế? Cô là ai?"

Khương Lâm Tình: "Anh ta đang dây dưa với người phụ nữ khác."

Người phụ nữ: "Cô để nó nghe điện thoại đi."

Khương Lâm Tình: "Bây giờ anh ấy không tiện nghe điện thoại. Bên cạnh anh có người đẹp, đang dựa vào..."

Trì Cách nhẹ nhàng nhắc nhở: "Còn có Tình Tình."

"Đúng, còn có Tình ---" Cô biết "Tình Tình" là ai, thì lập tức im miệng.

Người phụ nữ ngạc nhiên: "Ba người sao?"

Khương Lâm Tình: "Đúng thế, tôi là người thứ tư, bên kia chật chội quá, tôi chưa chen vào được nên chỉ có thể phụ trách điện thoại thôi."

Đối phương cúp máy.

Khương Lâm Tình: "Cúp rồi."

Trì Cách cất điện thoại: "Cảm ơn em đã truyền đi tin đồn anh qua đêm cùng lúc với bốn người phụ nữ nhé."

Khương Lâm Tình: "..." Lúc ấy cô lo quá, không biết nói gì, chỉ có thể nói liều như thế. Lúc này mới nghĩ ra được, cô kéo ra tận bốn người.