Chương 8: Trong ngọt có mặn, hi vọng cậu thích

“Tôi hỏi một chút, mọi người có ý tưởng gì về tiết mục mở màn?” Lão lớp trưởng nhìn một vòng, tầm mắt dừng lại ở Thẩm Diệc Bạch một chân đang đặt trên ván trượt, gọi: “Thẩm Diệc Bạch?”

Giây tiếp theo lại nói: “Thôi, tôi biết cậu chẳng có suy nghĩ gì.”

“Chu Nhiên thì sao?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Nhiên bị điểm danh vẫn còn chưa biết chuyện gì, thuận miệng đáp: “Tôi muốn lên trời.”

“Có muốn tôi cho cậu một cái trực thăng, à không, tên lửa để cậu vai kề vai với mặt trời luôn không.” Lão lớp trưởng đáp trôi chảy.

“Nhiên ca, sao cậu không xuống nước?”

“Cậu cho tôi một cái tàu ngầm nguyên tử đi rồi tôi xuống.”

“Ha ha ha ha, lạc đề rồi, có thể quay về vấn đề chính được không Nhiên ca.”

Thẩm Diệc Bạch lên tiếng, “Yêu cầu?”

“Hả?” Lão lớp trưởng nhất thời không kịp phản ứng, “Cậu đang muốn nói là yêu cầu của chủ nhiệm khối hả? Tôi nhớ xem, sáng tạo bất ngờ có sức lôi cuốn, tràn đầy nhiệt huyết hướng về tương lai.”

Sáng tạo bất ngờ?

Thẩm Diệc Bạch đạp ván trượt, lùi lại mấy bước, híp mắt nhìn mặt trời đang ngả phía tây, giơ tay, chỉ về hướng khán đài, “Đủ sáng tạo bất ngờ chưa?”

Lão lớp trưởng vốn đứng đưa lưng về phía khán đài, nhìn Thẩm Diệc Bạch đưa tay chỉ về hướng đó, cũng xoay người lùi về phía sau mấy bước, nhìn hồi lâu không hiểu được có ý nghĩa gì, “Cái gì đủ sáng tạo bất ngờ?”

Chu Nhiên vẫn luôn ngồi xổm trên ván trượt nhìn con đường đổ xi măng từ đỉnh núi xuống ở bên cạnh khán đài cười một tiếng, nói: “Ý của Tiểu Bạch là chúng ta trực tiếp trượt từ khán phòng xuống.”

Quả thật là đủ sáng tạo bất ngờ. Liền với sân khấu không tính, còn lợi dụng được hoàn cảnh tự nhiên.

Lão lớp trưởng nhìn sân mang đầy vẻ tự nhiên, có chút do dự, “Có không an toàn lắm không?”

Thẩm Diệc Bạch, “Hai người là đủ rồi.”

Chu Nhiên suy nghĩ một chút nói: “Nếu là hai người, tôi với Tiểu Bạch là OK.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Cảm giác từ trên trực tiếp trượt xuống, rất kích thích, cho cả tôi tham gia nữa.” Một nam sinh cũng tham gia tập luyện hưng phấn nói.

“Tôi nữa.”

“Tôi nữa.”

“Cũng được, các cậu cùng thử xem, có vấn đề gì thì đừng miễn cưỡng, chú ý an toàn.”

Chu Nhiên từ trên ván trượt nhảy xuống, khi khom người nhặt ván trượt, thoáng nhìn thấy Hứa Sênh Sênh đang ngồi trên đường chạy cao su, “Đợi chút, lão lớp trưởng, bây giờ sân thể dục đang có nhiều người như vậy, đại chiêu này chúng ta phải bí mật tập luyện.”

“Nhiên ca rốt cuộc cũng nói được một câu tiếng người.”

“Bây giờ mọi người tập luyện cơ bản trước, đợi quen thuộc địa hình, làm nóng người.” Lão lớp trưởng còn rất cường điệu.

“Tiểu bá vương!” Chu Nhiên cách hơn nửa sân thể dục hô to biệt danh cậu ta đặt cho Hứa Sênh Sênh.

Hứa Sênh Sênh nghe được lập tức trầm mặt, cứng rắn kéo Lâm Tư Hàm đi tính sổ.

Lâm Tư Hàm bị kéo theo phát biểu: “Chúng ta có thể đổi thời gian và địa điểm, âm thầm giải quyết....”

Bây giờ sân thể dục to như vậy, mấy người Thẩm Diệc Bạch và Chu Nhiên trong sân thể thao này chính là ánh sao sáng nhất trong đêm.

“Không được! Bây giờ mình phải tính sổ với cậu ta ngay lập tức.”

Lâm Tư Hàm bị cứng rắn kéo đi, chỉ có thể xấu hổ mà đứng một bên, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại của chính mình, cô không muốn mình trở thành người nổi bật một xíu nào cả.

Thẩm Diệc Bạch một tay kéo kéo cổ áo thun trắng đã ướt đẫm mồ hôi, một tay khác ôm ván trượt chuẩn bị tìm chỗ mát nghỉ ngơi.

“Cái lúc nãy rất lợi hại.” Lâm Tư Hàm lấy hết can đảm nói ra một câu.

“Ollie là cơ bản.”

“Thì ra là vậy......”

Cho nên lần thứ ba bắt chuyện gượng gạo đã thất bại.

Người làm cho cuộc trò chuyện kết thúc có thể là Thẩm Diệc Bạch cậu ta chứ không phải là Lâm Tư Hàm cô.

“Kẹo sữa kia vị cũng không tồi chứ?”

Kẹo sữa? Thứ màu hồng phấn hồi sáng sao.

Thẩm Diệc Bạch nhớ tới viên kẹo sữa vẫn còn trong túi quần đồng phục của mình kia, “Cũng được.”

Lâm Tư Hàm khẽ cười một cái, đuôi lông mày giãn ra, nói: “Ừm, kẹo sữa không quá ngọt, còn có chút mặn.”

Trong ngọt có mặn, hy vọng cậu thích.

“Ừm.”

“Tôi sai rồi được chưa, mời cậu đi ăn cơm, ở trong game cởi giáp cho cậu đánh, nhất định không dùng một kỹ năng gì, ngay cả giảm sát thương tôi cũng không bật.”

Chu Nhiên một mặt đau khổ, “Thật, tôi nói cậu có thể tin mà.”

Hứa Sênh Sênh không thèm để ý lại cậu ta.

Lâm Tư Hàm nhìn Hứa Sênh Sênh đã không còn tức giận, chớp chớp mắt.

Chu Nhiên tiếp tục, “Hứa đại lãnh đạo, tôi thật sự xin lỗi, cậu không cần so đo với người như tôi mà, cho tôi một cơ hội sửa sai đi mà.”

“Tôi muốn ăn kem ly, ba cốc.”

“Không thành vấn đề, lãnh đạo. Mười cốc cũng không thành vấn đề.”

Hứa Sênh Sênh được đằng chân lân đằng đầu, “Còn nữa, dạy tôi chơi ván trượt.”

Chu Nhiên còn đang gật đầu, nghe thấy Hứa Sênh Sênh nói yêu cầu muốn học chơi ván trượt, lập tức lắc đầu, “Cái này không được..... Rất dễ bị thương.”

“Tôi cũng muốn học, đơn giản một chút thôi là được.” Lâm Tư Hàm tán thành.

Chu Nhiên suy nghĩ một lát, “Vậy được, tôi dạy tiểu bá vương, để Tiểu Bạch dạy cậu.”

“Yeah! Vẫn là tôi được lời! Buổi tối trở về nhớ thoát trang bị cho tôi đánh, tôi sẽ mở phần mềm hack để giám sát cậu giảm sát thương."

Chu Nhiên, “........”

Cuối cùng sau khi dạy cho Chu Nhiên một bài học, Hứa Sênh Sênh mới cảm thấy mỹ mãn vung tay, kéo Lâm Tư Hàm đi học tiết tự học buổi tối, chỉ để lại một câu: “Được rồi, tạm tha thứ cho cậu.”

Chu Nhiên nhìn bóng dáng Hứa Sênh Sênh đang nhảy nhót, nói một câu: “Sao cứ cảm giác như mình bị hố nhỉ?”

Thẩm Diệc Bạch cúi đầu, chân sau dẫm lên đuôi ván trượt, lật ván trượt lên, chân trước cũng dẫm lên giữa ván trượt, trượt lướt sóng, “Buổi tối thoát trang bị nhớ gọi tôi.”

“Không phải như vậy chứ?”

“Xem náo nhiệt.”

“Trở về luyện tập đi, lão lớp trưởng đã nộp đơn xin nghỉ phép rồi.” Chu Nhiên trượt ván trượt, rõ ràng không muốn tiếp tục nói vấn đề thoát trang bị để ăn đòn này nữa.

Tiết học tự học đầu tiên của buổi tối, còn mười mấy phút nữa là tan học, trong phòng học lớp Văn 1 xuất hiện xôn xao khác thường, cuối cùng âm thanh bàn tán ngày càng lớn hơn, thậm chí còn to hơn âm thanh ồn ào của tiết học bình thường.

Lâm Tư Hàm dừng ghi chép lại, nghi hoặc nhìn nửa vòng lớp học, không rõ nguyên nhân. Ngay cả lớp phó ngày thường lạnh lùng cũng có bộ dáng xấu hổ của nữ sinh mới yêu.

Học sinh trường trung học S xưa nay luôn dùng thời gian một cách hợp lý, thời gian làm gì thì làm việc đó, tiết tự học buổi tối hầu như chỉ là yên yên tĩnh tĩnh làm bài tập của mình. Làm đề cũng được, chuẩn bị bài mới cũng được, cho dù lén lút âm thầm chơi game cũng sẽ không phát ra tiếng động làm quấy nhiễu người khác, càng đừng nói đến có chuyện như hôm nay.

Hứa Sênh Sênh che điện thoại lại nhìn vẻ mặt không hiểu gì của Lâm Tư Hàm, túm lấy mảnh giấy dưới khuỷu tay của Lâm Tư Hàm, lấy bút bi của mình nhanh chóng viết một dòng chữ: Xem video mình gửi cho cậu, tan học nói.

Viết xong lại đưa mảnh giấy cho Lâm Tư Hàm.

Lâm Tư Hàm xem xong, nhìn quanh bốn phía, lặng lẽ lấy tai nghe trong cặp sách ra. Trường trung học S có một điểm tốt, đó chính là tiết tự học buổi tối không có giáo viên trông coi, đều dựa vào sự tự giác của học sinh, chỉ có giáo viên trực bản kiểm tra chất lượng tự học cả khối.

Mở khóa, click mở dữ liệu, Lâm Tư Hàm đặt điện thoại phía dưới tập giấy nháp, hai tay đỡ bìa vở nháp dựng đứng lên, làm xong tất cả mới mở clip mà Hứa Sênh Sênh gửi.

Video quay bằng điện thoại, chất lượng rất kém, lại là buổi tối, hình ảnh rất mơ hồ. Mơ hồ có thể nhìn ra đây là sân thể dục của trường. Tất cả đèn của khán đài của sân thể dục đều bật, chiếu sáng sân trường giống như ban ngày.

Một nam sinh mặc áo T-shirt màu trắng giẫm lên ván trượt, trực tiếp trượt từ trên đường xi măng xuống, đến nửa đường, cả người bay lên không trung, làm một cái Kick Flip lưu loát, sau đó đứng vững vàng trên ván trượt.

Video đột nhiên dừng lại.

Hẳn là do quay không hoàn chỉnh, phần sau khẳng định vẫn còn a a a a a.

1 sao!!!!

“Kết thúc? Cứ như vậy mà....... hết rồi?”

“Ngắn quá! Mình cảm thấy xem vẫn chưa đã!” Hứa Sênh Sênh ồn ào, “Thẩm Diệc Bạch thật là! Không còn từ nào có thể hình dung về cậu ta rồi!”

Nữ sinh ở phía trước cũng xem video này, hứng thú bừng bừng mà xoay người tham gia vào thảo luận: “Lạnh lùng cool ngầu? Khí chất xung thiên?”

“Ha ha ha, đây là cách miêu tả gì vậy, tốt xấu gì cũng là học văn, có thể đừng low như vậy không, có nội hàm chút đi!”

“Hứa huynh, cáo từ, tại hạ chỉ là một phàm nhân, buồn quá đi.”

Hứa Sênh Sênh ghé trên bàn học, cười vỗ vỗ bả vai Lâm Tư Hàm, hào phóng nói: “Nữ thần nhà chúng ta thử xem sao?”

“Mình?”

“Ừm cậu.”

Lâm Tư Hàm suy nghĩ, buột miệng thốt ra: “Tiên nhân.”

 

“.........” Hứa Sênh Sênh lại xem video một lần nữa, ý đồ tìm kiếm mối quan hệ giữa chữ tiên nhân với khảo vương Thẩm Diệc Bạch, “Xin hỏi các hạ có ý kiến gì về lời này, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.”

Lâm Tư Hàm gập nháp lại, “Cảm giác vậy.”

Cô cảm thấy Thẩm Diệc Bạch có một loại khí chất không nói lên lời, kiêu ngạo lạnh lùng phù hợp khuôn mặt, nội tâm không thể nhìn thấu. Đa phần là im lặng, khi đã mở miệng thì cũng chỉ tiếc chữ như vàng nói một hai từ.

“Sao các hạ sao không thuận theo gió thổi, như diều gặp gió bay xa chín dặm.”

“Video này từ đâu ra vậy?”

“Trong nhóm có, từ lớp khác quay gửi đến, mình không biết.” Hứa Sênh Sênh ôm Lâm Tư Hàm ngồi bên cạnh, cả người đều đè lên Lâm Tư Hàm, lặng lẽ nói: “Cậu nhìn lớp phó kìa.”

“Thấy rồi, lớp phó làm sao?”

Hứa Sênh Sênh và lớp phó Từ Thanh có xích mích, Từ Thanh bình thường luôn bày ra một bộ lạnh lùng, luôn cho rằng điểm ngữ văn của mình rất cao, lần đầu tiên kiểm tra bị nhân vật nhỏ bé như Hứa Sênh Sênh vượt mặt, nhiều lần như vậy, Từ Thanh cư xử với Hứa Sênh Sênh luôn vô cùng kì quái. Hứa Sênh Sênh tính tình thẳng thắn, vì thế hai người nhìn nhau đều không vừa mắt.

“Thiếu nữ hàm xuân* đó.” Ngữ khí Hứa Sênh Sênh có chút châm chọc.

*Hàm xuân: mùa xuân nồng nà, ý chỉ mơ mộng.

“Lớp của chúng ta, hơn một nửa đều đang hàm xuân nè.” Lâm Tư Hàm nói.

Hứa Sênh Sênh ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Hàm, nửa thật nửa giả hỏi: “Vậy cậu có hàm xuân không?”

“Không.” Lâm Tư Hàm phủ định.