Kẹo Dẻo Vị Quýt

Chương 33: Tiếng cười càng mê hoặc hơn (5)

“Bỏ đi! Sai thì sai thôi, em nhập cho anh!”

Cô nàng quả thực không đành lòng nhìn thần tượng của mình mất mặt như thế, cầm lấy gõ cạch cạch nhập thông tin vào máy vi tính, cuối cùng, lấy một cuốn sổ đỏ rồi nhét vào máy in.

Nhân khoảng thời gian rảnh chờ in này, cô nàng nhìn Sơ Kiến chằm chằm.

Sơ Kiến bị cô nàng nhìn đến mức hơi hoảng, không ngờ đối phương vừa mở miệng là nói một tràng không ngừng nghỉ, giọng đè rất thấp: “Em đại diện cho hai mươi ba triệu bốn trăm chín mươi ngàn bảy trăm tám mươi mốt fan cho đến bây giờ chúc mừng chị. Đừng thấy chỉ có hơn hai mươi triệu, bọn em đều là fan vàng ròng bạc trắng chứ không phải mua đâu,“ lấy hơi, tiếp tục, “Tuy trong nhóm fan có rất nhiều fan bạn gái nhưng chị phải tin fan quý giá nhất nhà Kiểm bảo chính là fan mẹ ruột, đúng, chính là fan mẹ ruột. Em biết chị không phải người trong giới khẳng định không hiểu cái gì là fan mẹ ruột. Chính là, anh ấy thích thì bọn em thích, anh ấy muốn làm gì thì bọn em bảo vệ anh ấy chịu khổ cùng anh ấy! Cho nên chị đừng sợ, cho dù anh chị kết hôn chớp nhoáng thì bọn em cũng sẽ không cảm thấy gì đâu, Kiểm bảo lớn tuổi như thế mà không có bạn gái vậy còn không phiền phức à?”

Sơ Kiến nghe đến ngẩn người, đột nhiên nhìn Kiểm Biên Lâm chờ in giấy chứng nhận kết hôn ở bên cạnh.

Hiển nhiên người sau quan tâm giấy chứng nhận hợp pháp kia hơn.

“Xong rồi.” Anh nhắc cô nàng.

“À, được, được,“ cô nàng cũng không thiết nói chuyện xin chữ kí thần tượng, nhét tờ khác vào in tiếp, sau đó chuyển hướng sang Sơ Kiến tiếp tục rưng rưng giao phó, “Anh ấy nhảy có vết thương ở thắt lưng không tốt lắm không thể ăn cay dị ứng, thích động vật con đặc biệt là thích chó nghe nói trong nhà có một con chó lớn rất già, gia đình đơn thân sống cùng bố, trước kia thi hát tuy được giải nhất nhưng thị trường đĩa nhạc ảm đạm may mà người quản lý có con mắt tinh tường, cho nên chị nhất định không thể đắc tội người quản lý của anh ấy những cái khác đều OK...” Nói xong, nặng nề lấy một hơi, quá nhiều lời muốn nói, trăm ngàn lời hóa thành câu cuối cùng, “Tân hôn vui vẻ.”

Dập dấu in nổi, đưa giấy chứng nhận kết hôn, cô nàng nhìn Kiểm Biên Lâm và Sơ Kiến rời khỏi, vành mắt đỏ cả: Baby của mình rốt cuộc gả đi rồi, tại sao cô dâu không phải là mình...

Lúc Kiểm Biên Lâm dẫn Sơ Kiến rời đi, không ít học sinh tụ tập ở cổng. Vừa vặn là kì nghỉ đông, cũng không biết là nhân viên của Cục dân chính hay là mấy đôi mới cưới kia gửi cho bạn bè, trong chốc lát nổ tung, có học sinh ở gần đó nhận ra chỗ này, vội vàng chạy tới ——

Kiểm Biên Lâm lên xe. Sơ Kiến vừa ngồi vững, anh tiện tay cởi áo khoác che mặt Sơ Kiến.

Nhấn chân ga một cái, chạy đi.

Lái xe dừng lại, Sơ Kiến mới dám kéo áo xuống.

Trong tầm mắt, Kiểm Biên Lâm cầm hai quyển chứng nhận kết hôn trên tay, rõ ràng là cùng một nội dung mà còn mở hết hai quyển, xem cẩn thận.

“Lên lầu trước đã.” Sơ Kiến vẫn không dám nhìn hai quyển chứng nhận kết hôn ấy.

Cứ lãnh giấy như vậy?

Kiểm Biên Lâm hơi ngước mắt, ánh mắt thâm tình đến mức có thể bóp ra nước, nhìn khuôn mặt cô từ trên xuống dưới.

“...” Sơ Kiến đẩy cửa, xuống xe.

Đi tới lầu ba, Kiểm Biên Lâm sải bước dài lên lầu bắt kịp, nhân lúc trong hành lang không có ai, một tay luồn qua dưới cánh tay cô, tay còn lại là chân, ôm ngang cô lên. Ba bước gộp làm hai đi lên lầu bốn, tay móc chìa khóa mở cửa sắt.

Lúc đi, con chó lớn trong nhà tạm thời gửi nuôi ở cửa hàng thú cưng, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

Kiểm Biên Lâm ôm cô vào phòng mình. May mà bố Kiểm luôn ngóng trông anh sẽ về, thường xuyên thay chăn nệm có thể nằm tạm trên đó chợp mắt một chút. Anh tự tay cởi giày của hai người, bế cô lên giường, khuôn mặt kề sát phần da lộ ra ngoài sau cổ Sơ Kiến, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt.

Khó khăn, mệt mỏi, cuối cùng đã hoàn thành chuyện quan trọng nhất.

Bên ngoài sóng lớn ngập trời, trên mạng ầm ĩ thế nào đi nữa cũng không liên quan đến anh. Sơ Kiến nhận ra hơi thở sau cổ dần đều đặn, lại cũng theo nhịp thở của anh, lờ mờ ngủ thiếp đi.

Tỉnh lại là hơn bảy giờ.

Sơ Kiến thức vì đói, nhích tí một ra khỏi cánh tay anh, nghĩ trong nhà chắc trước khi đi chú Kiểm đã dọn sạch tủ lạnh nên cũng không lục tìm. Cô tìm chìa khóa trong túi áo anh định xuống lầu mua chút thức ăn lên ăn tạm. Tìm tìm, móc ra hai quyển sổ đỏ nhỏ kia.

Từ lúc lấy được liền bị anh nắm chặt như sợ rơi mất, ngược lại cô là người trong cuộc bây giờ mới sờ được... Xúc cảm của dấu in nổi trên ảnh rất mới mẽ. Cô lật qua lật lại xem mấy phút, phát hiện biểu hiện của mình giống hệt Kiểm Biên Lâm ở trên xe ban nãy, đều ngốc vô cùng.

Thế là, cất kĩ.

Rón rén đi ra ngoài, việc đầu tiên là gọi cho Đồng Phi.

“Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt,“ Đồng Phi nhận máy câu đầu tiên chính là vậy, “Mình không dám gọi cho cậu sợ quấy rầy đêm tân hôn của hai người đấy, nhưng mình bứt bối lắm. Hai cái người Kiểm Biên Lâm và Tạ Bân này cũng có chủ kiến lắm, cứ kết hôn, công khai như vậy à? Cái người miệng rộng kia làm cho quản lý của Nguyễn Khê co rút, đoán chừng cũng gọi 120 đi truyền dịch rồi.”

Hành lang đen kịt, cô giậm giậm chân, đèn sáng.

Tim cô đập đến mức sắp lao ra ngoài, không giữ bình tĩnh nổi nữa: “Hả?... Công khai rồi sao?”

Kiểm Biên Lâm ngủ cả chiều như người không có chuyện gì. Cô còn nghĩ sẽ đợi anh thức dậy rồi hỏi phải làm thế nào đây, dù sao thì bị chụp cũng ầm ĩ rất lớn...

“Cậu không biết hả! Khốn kiếp, Kiểm Biên Lâm nhà cậu căn bản không hiểu hai chữ 'lãng mạn' phải không? Tuyên bố tin tức động trời như vậy mà cậu ấy cũng không thổi phồng chút nói cho cậu biết à? Cậu chờ đừng cúp, nhận WeChat.”

Đồng Phi gửi hai tấm ảnh chụp màn hình.

Là tin tức mà studio của Kiểm Biên Lâm và công ty đồng thời tuyên bố, nội dung giống nhau, một tấm ảnh cùng một câu ngắn ngủn. Tấm ảnh cũ kĩ, ở trên là Kiểm Biên Lâm vào sinh nhật sáu tuổi, được mẹ Sơ Kiến dẫn anh và Sơ Kiến đi chụp tấm ảnh chung đầu tiên ở tiệm chụp ảnh.

Sơ Kiến cười đến mức như một trái táo đỏ lớn, nằm bò trên lưng Kiểm Biên Lâm. Kiểm Biên Lâm cõng cô bằng một vẻ mặt không cam tâm tình nguyện. Hai người đều không nhìn ống kính, giống như ở trong thế giới của mình, hoàn toàn quên mất thợ chụp ảnh giơ máy ảnh.

Lời bên dưới: Kiểm Biên Lâm và bà Kiểm quen nhau từ thuở nhỏ, hôm nay kết thành vợ chồng hợp pháp. Chúc tân hôn vui vẻ.

...

Sao anh ấy lục ra tấm này vậy.

Lòng bàn tay Sơ Kiến ngứa ran, màng nhĩ cũng ong ong vang dội vì tiếng tim đập kịch liệt. Ra sức phóng to tấm ảnh, xem mình như thế nào lúc đó xấu như thế nào ——

Cô thay răng sớm, trong tấm ảnh này cô còn thiếu một cái răng cửa.

Tóm lại, xấu vô cùng...

Cô loáng thoáng nghe được giọng Đồng Phi, nhận ra điện thoại chưa cúp, nhận lại, Đồng Phi đang tiếp tục lải nhải: “... Dù sao nói chung thì coi như cậu may mắn. Trong mấy tiểu sinh đang nổi tiếng này thì fan của Kiểm Biên Lâm là bảo vệ cậu ấy nhất, đa số fan của cậu ấy đều rất trâu, năng lực khống chế tình hình tuyệt bậc nhất, tìm kiếm hot toàn là tân hôn vui vẻ, lướt tin nhắn toàn là chúc phúc, chuẩn bị tốt cho tìm kiếm hot mấy ngày liền đấy. Nhưng cậu ấy trước đây ngay cả tin tức có bạn gái cũng không truyền ra, thoáng cái đã là vợ chồng hợp pháp. Mình đoán fan nhà cậu ấy phần lớn đều là lòng đang rỉ máu rưng rưng chúc phúc đó...”

Sơ Kiến men theo hành lang xuống lầu, mấy lần trượt chân suýt ngã.

Nghe Đồng Phi sôi nổi nói, hàng xóm gặp dọc đường đi đều nghe mấy người buổi trưa truyền ra, nhìn Sơ Kiến đang nói điện thoại bằng ánh mắt cười tủm tỉm nhìn cô dâu, làm cô không dám đi xa, đến một quán nhỏ gần nhất mua hai hộp mì xào cơm chiên rồi về.

Vào cửa, Kiểm Biên Lâm còn ngủ tiếp.

Sơ Kiến để hộp cơm ở phòng khách, đi vào, chồm người vỗ anh: “Ăn cơm nào, cả ngày anh chưa ăn gì không đói ——” Ngang hông sít chặt một cái, bị anh ôm eo, trước mắt trời đất quay cuồng ngã vào trong chăn, dưới người anh: Ban nãy anh không nhìn thấy em, còn tưởng... kết hôn là đang nằm mơ chứ.

Còn nằm mơ gì nữa, nhân dân cả nước biết cả rồi...

Sơ Kiến lẩm bẩm: Anh cũng không chọn tấm nào đẹp một chút, tấm lúc sinh nhật tám tuổi của em không phải rất đẹp sao?

Anh: Đều đẹp cả.

Cô:...

Anh: Gọi anh nào.

Cô: Kiểm Biên Lâm?

Anh: Gọi ông xã.

Cô:...

Phòng ngủ không bật đèn, anh nằm nghiêng bên cạnh cô đưa lưng về phía nguồn sáng ngoài phòng khách, cánh tay phải chống trên giường, bàn tay nâng má, ánh mắt sâu xa nhìn cô chằm chằm, chờ đợi. Kiên nhẫn chờ.

Sơ Kiến mím chặt môi, cố gắng rất nhiều lần. Không được, không mở miệng được...

Đột nhiên, trong phòng khách có tiếng tin báo WeChat trong di động cô.

“Em đi xem WeChat!” Đúng là cảm tạ trời đất.

Sơ Kiến thông minh trượt xuống từ cuối giường, chạy mất, tìm di động trên sofa, bấm mở. Là Đồng Phi: Đúng rồi, đúng rồi, quên cho cậu xem cái này, cái này tuyệt hơn.

Lại là một tấm chụp màn hình Weibo.

Cô mở lên, là Tạ Bân chuyển tiếp tin Weibo công khai tin mừng kia của công ty, vẫn là một câu ngắn ngủn:

Leo lên đỉnh núi, thứ thấy được mới gọi là phong cảnh; chờ đến khi yêu nhất, điều nhận được mới gọi là tình yêu.

(Không phải tôi nói đâu, là Kiểm Biên Lâm nói đấy)