Đối diện con đường nhỏ này là một trung tâm mua sắm, mấy hộp đèn quảng cáo đột ngột nhảy sang hình ảnh mới, là Kiểm Biên Lâm... Là poster mỹ phẩm dưỡng da đàn ông mà anh làm người đại diện.
Sơ Kiến bị cái quảng cáo đột nhiên thay đổi trên cả một con phố này làm cho... tim cứ đập thình thịch.
Có ánh sáng trắng của đèn xe chiếu sang đây.
Một chiếc xe buýt du lịch của khách sạn quẹo vào đầu đường, bấm còi lái qua bên cạnh hai người. Không tới nửa phút, khách du lịch xuống xe đã đứng đầy con đường này.
Vốn là một con đường an toàn không một bóng người, ngược lại trở thành nơi quần chúng tụ tập.
Kiểm Biên Lâm sợ bị người khác nhận ra, kéo cô lên bậc thềm của cao ốc, đưa lưng về phía khách du lịch, che kín cô, nhìn qua trông hai người không có gì khác khách du lịch bình thường cả. Càng giống như là, đôi tình nhân nhỏ đột nhiên có hứng thú thân mật tìm một góc tình chàng ý thiếp.
Sơ Kiến dựa lưng vào lan can bằng kim loại, bị thân thể anh che vô cùng kín trong góc, không thấy gì cả, ngoại trừ dây kéo kim loại trên chiếc áo khoác màu đen của anh, gần đến mức suýt nữa dính vào chóp mũi cô.
Âm thanh huyên náo, có người nhận ra tấm bảng quảng cáo của Kiểm Biên Lâm, cảm khái gần đây anh thực sự là nổi tiếng cả nửa bầu trời. Nhân tiện còn có người bình luận, tin mới nhất của các tài khoản tiếp thị (1) lớn, gần đây công ty anh công bố sắp khai máy bộ phim cổ trang đầu tiên...
(1) Chỉ việc dùng tài khoản Weibo, QQ, WeChat,... đăng quảng cáo, bán sản phẩm, làm tiếp thị trên mạng.
Vân vân... Vân vân...
Cô cảm giác anh giơ tay lên.
Cô nghe được âm thanh cũng gần như rời khỏi, ngẩng đầu, định nói, có cần đi đến chỗ bí mật hơn không, không ngờ con đường nhỏ thế này mà còn có xe buýt du lịch miễn phí của khách sạn đậu lại, thực sự là không an toàn. Nhưng cô ngước mắt lên, lại thấy anh im lặng tháo chiếc khẩu trang đen che nửa mặt xuống.
Động tác đơn giản này, vào bây giờ, lại có loại mập mờ không nói ra được.
“Xe... sắp đến rồi nhỉ.” Cô hỏi.
“Sắp rồi.” Anh sáp lại gần, đôi môi ngay trước sống mũi cô.
Hơi anh thở ra nóng đến mức khiến tim người ta đập rộn lên.
“Chúng ta đi xuống đi.” Cô tránh ra sau, cái ót đụng phải tường ngoài cao ốc, đụng vào tờ giấy thông báo viết “Cửa kính đã bị hỏng, xin mời đi cửa chính của cao ốc“...
Trong nháy mắt sự chân thật của đôi môi kề sát.
Cô vô thức nắm chặt ngón tay đụng vào... dây kéo áo khoác của anh.
Động tác này hoàn toàn giống như đáp lại.
Anh tiến thêm một bước, thân thể dán chặt vào người cô. Trong hô hấp giao thoa rối loạn, anh khẽ mút môi dưới mềm mại của cô, tiếp đó là môi trên, cuối cùng đầu lưỡi mới tiến vào giữa môi cô, tìm được rồi... chiếc răng khểnh nhỏ kia...
Tấm bảng quảng cáo sau lưng lạch cạch một tiếng, đồng thời đổi sang poster phim 007 phần mới nhất.
Sơ Kiến bỗng đẩy anh.
Kiểm Biên Lâm theo thế rời khỏi, gió nhẹ thổi qua, môi hai người đều lạnh giá.
Cô vẫn nắm chặt dây kéo áo anh, thân thể hơi mềm, cũng đã quên xấu hổ là gì, ngây ra, không phát ra được chút âm thanh nào.
Sơ Kiến...
Kiểm Biên Lâm muốn nói gì đó để bầu không khí tốt hơn một chút, kết quả, cứng ngắc mười mấy giây cũng không nghĩ được một câu ra hồn...
May mà di động trong túi Sơ Kiến vang lên.
Sơ Kiến cắn chặt môi dưới, cúi đầu, chậm chạp lấy ra, đặt bên tai: “A lô?”
“Sơ Kiến hả!” Là giọng chú Kiểm, tim cô đập liền ba bậc, mới dạ một tiếng, đầu bên kia cười ha hả nói, “Chú lặng lẽ nói cho con, hôm nay chú thấy Từ Kinh đấy. Này, chính là thằng nhóc mà hồi cấp ba Kiểm Biên Lâm đánh người ta rất nặng đó, cậu ta thích con à?”
“Hả?” Sơ Kiến sửng sốt, chuyện này... sao vòng đến đây vậy.
“Đặc biệt đi theo đến thăm chú, còn nói muốn liên lạc với con, xin số điện thoại của con. Chú liền hỏi cậu ta, xin số điện thoại để làm gì thế, cậu ta ậm ờ nói đã nhiều năm như vậy, trưởng thành cả rồi nên liên lạc một chút, chung quy thì cũng là bạn học cấp 3,“ giọng chú Kiểm quả thực giống như sắp gả con gái vậy, “Tính tình thằng nhóc này rõ là tốt. Chú đã đưa số của con cho cậu ta rồi. Dù sao thì cũng không có bạn trai, qua lại một chút, nói không chừng là không đánh không thành thông gia đấy.”
“...”
Khoảng cách giữa cô và Kiểm Biên Lâm gần thế này, giọng chú Kiểm lại vô cùng mạnh mẽ, muốn không nghe thấy trừ khi lãng tai...
Sơ Kiến thực sự muốn để điện thoại bất ngờ bị ngắt kết nối.
Người đàn ông ôm mình bằng một cánh tay ở trước người không nói một lời, đeo khẩu trang lại lần nữa, vành nón đè thấp xuống một chút, buông tay ra, xoay người muốn đi ngay. Sơ Kiến vội tiến lên trước một bước, kéo ống tay áo anh, nói với đầu bên kia: “Chú ơi, lần sau chú đừng tùy tiện cho người khác số điện thoại của con nữa ạ, phiền phức lắm chú. Chỗ con còn phải họp, con cúp trước ạ. Chú chú ý thân thể nhé.”
Chú Kiểm ờ ờ hai tiếng, rất cao hứng cúp máy.
“Anh đừng đi.” Sơ Kiến nói buột ra.
Kiểm Biên Lâm dừng chân, cúi đầu, nhìn bàn tay kéo ống tay áo mình của cô.
“Anh Kiểm ——” Trợ lý thực ra đã sớm dẫn tài xế tới, mãi mới chờ đến lúc hai người thân mật xong, rốt cuộc dám mở miệng kêu người lên xe, nhưng tập trung nhìn lại thì bầu không khí này rõ ràng không đúng, cổ rụt lại một cái rồi tránh đi, “Không vội đâu, cứ từ từ trò chuyện!”
“Nói chuyện.” Sơ Kiến đè thấp giọng.
Từ góc độ này có thể thấy được mắt anh, ngược sáng, không nhìn ra được bất kì cảm xúc gì.
“Đâu trách em được, là bố anh cho cậu ấy số điện thoại, anh cũng nghe đấy.” Cô khẽ giải thích.
Anh vẫn không nói lời nào, cũng không nhúc nhích.
“Anh nói chuyện đi...” Sơ Kiến đã hơi nóng.
Nhiều ngày như thế, từ khi chú Kiểm bắt đầu bị bệnh đến giờ, tất cả cảm xúc bị đè nén đều xông lên một mạch. Lại là thế này, lại là thế này, không nói gì cả, cái gì cũng không nói!
Kiểm Biên Lâm nhận ra cô tức giận thật, tầm mắt vòng trở lại, rơi vào người cô.
Anh thừa nhận, mình vừa nghe đến cái tên kia là cảm xúc liền không ổn định. Cho nên trực giác đầu tiên là xoay người đi, muốn mình bình tĩnh một chút. Bây giờ...
“Kiểm Biên Lâm, có phải anh cảm thấy em đặc biệt dễ bắt nạt, muốn làm gì thì làm cái đó không?” Sơ Kiến rốt cuộc không kìm nén được, trút hết lời trong lòng nhiều năm ra, hơi nóng nảy, chủ yếu vẫn là tủi thân, “Em lại không có lỗi với anh. Lúc đó anh nói đánh người ta là đánh, em còn lo lắng chờ đợi đi bệnh viện xin người ta, cuối cùng anh không sao, còn được giáo viên yêu thương nữ sinh theo đuổi. Nhưng em thì sao, lớp 12 em trải qua thế nào? Sau đó anh lên đại học, dựa vào cái gì mà nói là em khiến anh thất tình. Em đâu có đồng ý với anh, nhưng anh tự sa ngã cho ai xem? Cho bố anh cho bố mẹ em xem, không phải là muốn em nhượng bộ sao? Được, em cũng đồng ý với anh, cho anh thời gian để anh từ từ, không quen bạn trai để anh quên em trước. Nhưng anh chỉ biết gạt em, lần này lại là... vì anh bị bệnh, nói ở bên nhau là ở bên nhau, nói hôn em là hôn em, nói trở mặt là trở mặt.”
Đây đoán chừng là lần nổi giận lớn nhất trong cuộc đời này của cô, nhưng vẫn đè thấp giọng, không dám để bất kì người qua đường nào nghe được.
Cô nói liền một mạch xong, vẫn tức không chịu nổi, đi tới góc tường của cao ốc, đối diện tường khó chịu, mặt nóng lên từng cơn.
Vẫn chưa hả giận, cô đá tường một cái.
Lại hung hăng đá vào cái chân phải đột nhiên đưa ra của anh. Cô vốn mang sandal, ngón chân đâm mạnh vào giày thể thao màu trắng của anh, lập tức đau đến mức nhíu chặt mày lại.
Kiểm Biên Lâm im lặng không lên tiếng vươn tay sờ mái tóc ngắn trên đỉnh đầu cô một cái, giọng nói xuyên qua lớp vải màu đen kia, nói không rõ lắm: “Có người đang nhìn.”
Cô sửng sốt, cũng quên tức giận cái gì, nhìn nhìn cách đó không xa thực sự giống như là có khách du lịch nhận ra Kiểm Biên Lâm, đang dừng chân vây xem ——
“Có người mà anh còn không mau lên xe...”