Trên hành lang, Tạ Bân xách quần áo, suýt nữa bị cánh cửa đóng lại kẹp tay.
Anh ta bị dọa lùi ra sau hai bước, mắt liếc Đồng Phi, người vẫn cúi đầu đi theo mình, dùng ba cái di động không ngừng chat WeChat, nhẹ giọng hỏi: “Hai người này rốt cuộc có diễn không vậy?”
Đồng Phi ngẫm nghĩ một hồi, khẽ trả lời: “Cái người bên nhà em thực sự coi cái người bên nhà anh như người thân, có thể cái này cũng là nền móng đấy, cận thủy lâu đài (1). Nhưng cái vị kia nhà anh ấy à, mạnh mẽ quá rồi, chỉ biết cưỡng ép không cho phép quen bạn trai, cưỡng ép đi ăn, cưỡng ép gặp nhau, cái người bên nhà em lại không phải là M (2) trời sinh... Anh nhận nhiều phim tình cảm cho cậu ấy một chút, nói không chừng có thể tốt hơn chút đó.”
(1) Thành ngữ “Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt” (Ở lầu gần nước nhìn thấy ánh trăng đầu tiên), ý chỉ gần một số người hoặc sự vật mà giành trước được lợi ích hoặc sự thuận lợi nào đó, ở gần thì được ưu tiên.
(2) Nguyên gốc là 受虐狂 (tiếng Anh: Masochism): khổ dâm, thống dâm.
“Cậu ta ghét diễn cảnh hôn, em bảo anh nhận phim tình cảm thế nào được, mà cho dù nhận thì tình yêu người và ma cũng phải diễn cảnh hôn.”
“...”
Tạ Bân lại lẩm bẩm: “Anh có thể bỏ tiền để em ấy tạm thời đi cùng Kiểm Biên Lâm không?”
Đồng Phi: “Cút đi, quá đáng rồi đấy.”
Tạ Bân: “Là đi cùng mà, để Kiểm Biên Lâm qua ải này. Có điều trái tim của cái người bên nhà em quá tàn nhẫn, không có chút xíu khoảng trống xoay xở nào, bây giờ là thời kỳ đặc biệt đó.”
Đồng Phi nói nhỏ: “Em đồng tình sâu sắc. Nhưng bất kì ai thì cũng là cá thể độc lập. Xem duyên phận vậy.”
Đồng Phi nói xong lại cảm thấy không đúng, dựa vào gì mà phải nói Sơ Kiến không đúng.
Cô ấy lại sáp lại gần thủ thỉ: “Trái tim của cái người bên nhà em mới không tàn nhẫn. Em khóc cả một đêm, cậu ấy liền bán nhà cho em hai triệu mở studio. Cậu ấy là người thích mềm không thích cứng điển hình được không?”
Tạ Bân lắc đầu cười khổ: “Nhưng Kiểm Biên Lâm cái người này, bắt cậu ta cầu xin người khác thì còn khó hơn bắt cậu ta chết.”
“Anh Bân!”
Người ban nãy tới tìm Tạ Bân lại quay lại: “Nhanh lên, phía tổ chức hỏi anh đó, để Ứng Thần và Kiểm Biên Lâm cùng đi thảm đỏ được không?”
Tạ Bân không mấy kiên nhẫn: “Kì quái quá đi. Hai người đàn ông cùng đi thảm đỏ? Lát nữa tôi gọi điện thoại sẽ bàn với họ.”
Sơ Kiến rụt tay lại, thì ra Tạ Bân ở ngoài cửa.
Cách cánh cửa, vừa rồi cô có thể nghe được thấp thoáng bên ngoài có tiếng nam nữ nói chuyện với nhau, nghe không rõ. Bị người nọ kêu ra như vậy, cô đã biết, đoán nam nữ nói chuyện bên ngoài chính là Tạ Bân và Đồng Phi. Cô quay đầu lại, muốn nói, đừng nói chuyện, đứng vào trong một chút. Cách cánh cửa có người, lỡ như bị người bên ngoài nghe được thì sẽ xấu hổ lắm.
Dường như phối hợp với ý nghĩ của cô, bên ngoài lại có người gọi một tiếng anh Bân.
Tạ Bân bị người ta vạch trần tung tích lần nữa, có chút bực bội: “Đừng gọi nữa, tôi đây đi ngay.”
...
“Sơ Kiến.” Kiểm Biên Lâm gọi tên cô.
Kiểm Biên Lâm rất ít khi gọi tên cô, ít vô cùng, cô đã quên lần trước là chuyện lúc nào rồi.
Cô vẫn nắm tay vịn kim loại. Đầu thổi gió của máy điều hòa tỏa gió ấm rì rì, rõ ràng cách rất xa, lại giống như ấm chuyển sang lạnh, thổi từ cổ áo, ống tay áo cô vào mỗi một chỗ mà gió có thể lùa vào, thổi đến mức cả người cô ớn lạnh: “Không sao, bây giờ cậu nói gì, mình cũng sẽ không để trong lòng đâu.”
Cô sợ anh, sợ cảm xúc của anh quá lớn, lại cãi nhau.
“Mình quả thực đang lừa cậu.”
“... Không sao đâu.”
Kiểm Biên Lâm nhận ra được tâm trạng căng thẳng của cô, không dám đụng vào cô.
Lòng bàn tay phải của anh ấn vào cửa, trán đè lên mu bàn tay mình, giọng nói thấp chưa từng có: “Xin lỗi cậu. Mình chính là muốn mãi không phẫu thuật để chuyện trở nên nghiêm trọng, để cậu áy náy, để cậu mềm lòng, để cậu có thể đi cùng mình. Mình biết đã sớm đồng ý với cậu, cho mình chút thời gian, mình có thể điều chỉnh bản thân. Nhưng mình đã thử qua, thực sự không làm được. Chúng ta đã ở bên nhau bắt đầu từ lúc năm tuổi, cậu và bố mình, hai người ai rời khỏi thì mình cũng không chịu nổi...”
Trái tim bị thứ gì đó nắm chặt lại.
Thậm chí, ngay cả thở sâu cô cũng không dám, chỉ ngây ngốc nhìn anh.
Đây thực sự là cậu ấy sao? Quen nhau hai mươi hai năm, cậu ấy chưa từng như thế này. Mình “không chịu nổi”, hoặc “xin lỗi”, chưa từng có lời như vậy. Cho dù gặp tai họa lớn đến thế, cho dù lúc cậu ấy suy sụp nhất cũng chưa từng nói. Cậu ấy chưa bao giờ nhượng bộ.
“Mình không chịu nổi. Sơ Kiến, xin lỗi cậu...”
Kiểm Biên Lâm tự tay mở cửa giúp cô.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi từ lúc cửa được mở hé ra đến khi hoàn toàn mở rộng, cô vô cùng mềm lòng.
Nhưng kìm nén cả buổi, cô vẫn không nói một chữ.
Kiểm Biên Lâm không có cách nào đưa cô về, ngay cả tiễn cô đi ra cửa cũng không được.
Tuy khách sạn này không có thẻ phòng thì không lên được, nhưng vẫn có nguy cơ bị chụp được bất cứ lúc nào.
Sơ Kiến một thân một mình rời khỏi. Cô đứng trong thang máy, thấy vài nhân viên khách sạn vừa nói vừa cười, đang nhỏ giọng bàn luận hôm nay bao nhiêu ngôi sao tới, là vì hoạt động thời trang gì, còn sôi nổi thấp giọng trao đổi, ai ngoài đời đẹp, có gì khác biệt, có độn giày không,...
Chờ đến đại sảnh khách sạn, Sơ Kiến mới nhớ ra chưa nói một tiếng với Đồng Phi mà đã đi rồi.
Trong đại sảnh khách sạn có rất nhiều người giải quyết thủ tục, còn có thể thấy được bên ngoài có một số người trông như học sinh đang canh chừng, chắc chắn là chờ các ngôi sao, diễn viên ở trên. Cửa kính bị đẩy ra, gió đột nhiên thổi ào vào, lạnh thấu tim. Tay cô chống tấm kính vừa dày vừa nặng đó, đẩy ra, đi ra ngoài.
Di động trong túi đang rung, lấy ra, là Kiểm Biên Lâm.
Cô ngẩn người.
Hai người bên ngoài muốn vào, bị cô chắn đường, thấp giọng nói cô ơi xin nhường một chút. Sơ Kiến trả lời xin lỗi, ngây ngốc tránh sang một bên, dịch ngang hai bước đến trước bức tường kính. Nhận máy.
Trong điện thoại có tiếng nước chảy, giống như trong toilet, hoặc nhà tắm, anh im lặng không nói lời nào.
Sơ Kiến sợ gió thổi quá mạnh, làm mơ hồ giọng cô, xoay người đối mặt với bức tường kính, nhẹ giọng khuyên anh: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt trước đi, buổi tối còn có hoạt động...”
“Hãy để mình thử xem,“ tiếng nước chảy biến mất, nghe được tiếng hít thở của anh một cách rõ ràng. Tiếng đó thậm chí phải lớn hơn, có phần rối loạn hơn tiếng nói chuyện, còn rất kiềm chế, truyền tới từng chút một từ trong di động, “Nếu như không được, thì mình sẽ từ bỏ.”
Cô đã quên phải che điện thoại. Gió thổi vù vù vào tai nghe, bên kia cũng đang chờ đợi.
Giờ phút này, cô giống như quay trở lại hành lang mờ tối thời cấp 2 ấy lần nữa, đứng trên hai bậc thang, lấy dũng khí nói với Kiểm Biên Lâm còn đang khóa xe, thực ra mình thực sự không thích cậu... Tất cả áy náy đều bắt đầu từ ngày hôm ấy, bắt đầu từ việc anh không nói một lời nhìn mình chằm chằm không có bất kì phản bác nào, cô liền cảm thấy đã nợ anh thứ gì đó.
Nhiều năm như vậy, cô đã thử qua đủ mọi cách, từ chối, trốn tránh, làm phai nhạt, hời hợt, cho thời gian bình tĩnh, rồi lại từ chối, toàn bộ đều không có tác dụng.
Giống như anh nói, không thử một chút, thì cả đời cũng sẽ là một nút chết.
“Nếu không được ——”
“Nếu không được, thì mình sẽ từ bỏ.” Tiếng hít thở của anh ngày càng kìm nén, ép đến mức cô cũng giống như sắp ngạt thở vậy.
Sơ Kiến dừng rất lâu: “Mình... suy nghĩ một chút.”
Cúp điện thoại. Cô vốn định gọi xe, nhưng đầu óc quá rối loạn.
Cô liền đi một mạch từ công viên Thế Bác đến ven bờ sông Hoàng Phố, đại lộ Tân Giang.
Giữa đường cô còn gọi điện thoại cho mẹ. Lúc điện thoại thông, bên kia mẹ đang mắng bố mua cải thìa quá già.
Sau khi nghe đủ ba phút liên quan đến việc làm thế nào để phân biệt rau tần ô, Sơ Kiến vờ như vô ý hỏi: “Mẹ gả cho bố thế nào vậy ạ, bố ngốc đến thế mà. Chỉ dựa vào tình yêu đích thực sao?”
“Tình yêu đích thực? Ai tình yêu đích thực với ông ấy chứ. Mẹ chỉ gặp ông ấy ba lần, mỗi lần ông ấy còn dẫn đứa cháu trai tới buổi hẹn, từ đầu đến cuối toàn là mẹ nói thôi. Bố con đã khen mẹ một câu đôi mắt em đẹp thật, giống như mắt trâu vậy, còn nói ông ấy coi mắt bảy lần đều thất bại, nếu mẹ cũng không cần ông ấy nữa thì ông ấy sẽ không kết hôn,“ mẹ cười rất vui vẻ, “Lúc đó mẹ đã nghĩ, tiêu rồi, nếu mình không cần ông ấy thì ông ấy còn không tự sát à, nên đã khẽ cắn răng đồng ý.”
Mẹ nhắc mãi, bọn trẻ mấy đứa không hiểu đâu, người thời đó đều suy nghĩ rất đơn giản.
Sơ Kiến ậm ờ mấy câu, cúp điện thoại.
Cô đi đến mức chân cũng sắp đau chết rồi, chặn một chiếc taxi về cổng tiểu khu mình ở. Tiệm hải sản thường đi hôm nay nghỉ. Cô gõ cửa, bác chủ tiệm thấy là cô, liền để cô vào.
Bà trực tiếp làm món thập cẩm cô hay ăn, đủ loại ốc biển, sò, hàu sống.
“Anh cháu đâu?” Bác chủ tiệm để nửa ly rượu mơ bỏ mơ xanh bên tay cô.
Cô trả lời: “Làm hoạt động ở Phố Đông ạ.”
Bác chủ tiệm tiếp tục đi bận việc.
Vẫn là năm ngoái, Kiểm Biên Lâm tới Thượng Hải thăm cô, cô xem xét vị trí tiệm ở Bắc Kinh, anh đã đặt đồ hải sản mang về ở đây cho cô. Chờ cô đêm khuya về, bị bác chủ tiệm kéo vào tiệm ăn một bữa lớn. Lúc đó, anh nói mình là anh của Sơ Kiến, đoán chừng là sợ có người tiết lộ.
Sơ Kiến tiếp tục ăn đống ốc đỏ kia.
Từng vỏ ốc rỗng bày lung tung trên chiếc bàn gỗ màu vàng nghệ, cũng không nói chuyện, rất ra sức ăn. Cô ép buộc bản thân, nhất định phải ra quyết định sau khi ăn hết những thứ này.
...
Lúc này, Kiểm Biên Lâm vẫn đang đi thảm đỏ.
Không có gì thay đổi.
Đêm nay, Kiểm Biên Lâm vẫn đi thảm đỏ với vẻ mặt như thường. Nữ minh tinh đi cùng vẫn không khoác được tay anh. Anh vẫn cần cù và có trách nhiệm tiếp nhận phỏng vấn, vẫn nói ít đến đáng thương, trước khi vào hội trường anh vẫn sẽ phối hợp với truyền thông phối hợp với ống kính, vẫn không thích cười lắm...
Tóm lại, không có gì đặc biệt thay đổi.
Chỉ là, khi anh ngồi trên chiếc ghế chính giữa hàng thứ hai, trò chuyện với nam diễn viên từng hợp tác trong bộ phim trước, anh tiện tay từ từ tháo một cây bút máy màu xanh đậm mang theo, nắp bút, đầu bút, ruột bút, cán bút và đuôi bút đầy cả tay.
Anh tháo xong, ước lượng một chút, lại lắp vào lần nữa...
Trong những người tham gia hoạt động tối nay, có rất nhiều người đều xuất thân ca sĩ, nhưng người xuất thân hát chính trong ban nhạc cuối cùng chuyển sang diễn viên điện ảnh giống như anh thì vẫn ít. Lại vì phải phát sóng trực tiếp, đương nhiên là tiểu sinh đang nổi tiếng dễ bị kéo lên, giúp vui.
Phía tổ chức và Tạ Bân đã sớm có trao đổi, tiết mục cần Kiểm Biên Lâm, phát sóng trực tiếp trên mạng và tuyên truyền, đều phải chặn tải video lên...
Danh sách nhạc vốn là nhạc quốc ngữ, ca khúc chủ đề phim điện ảnh anh tham gia đóng. Kiểm Biên Lâm đi hết thảm đỏ tạm thời đổi thành 《Dạ khúc nửa vầng trăng》 tiếng Quảng Đông.
Microphone được đưa tới trước mặt Kiểm Biên Lâm. Cây bút trong tay Kiểm Biên Lâm bị tháo tan tành lần thứ ba mươi bảy. Anh đứng ở hậu trường, nhân lúc nhân viên giúp anh đeo tai nghe, nhét một đống thứ linh tinh đó vào trong túi quần âu.
Nhân viên khó hiểu nhìn anh một cái, gật gật đầu, ra hiệu chuẩn bị xong rồi.
Đèn sân khấu không phải đi theo anh, mà là theo dàn nhạc và nghệ sĩ piano, cái này để anh sẽ không quá mất tự nhiên. Anh thong thả khẽ ngâm nga, cho đến lời bài hát mới dần rõ ràng: “Chưa bao giờ nghĩ đến chia tay, nhưng trái tim tôi vẫn nghĩ đến người từng phút từng giây... Lo lắng của tôi, khát vọng của tôi, cho đến về sau.”
...
Trong tiệm hải sản không buôn bán.
Sơ Kiến ngồi trên tatami, cúi đầu, dùng tăm khều từng chút một, vẫn đang nghiêm túc đối đãi với con ốc đỏ cuối cùng trong đĩa sứ màu trắng.
Con cuối cùng rồi.
Thịt ốc quá chặt, gắng sức rất nhiều lần cũng không khều ra được.
Cô dùng quá sức, cây tăm đột nhiên gãy làm đôi trong lòng bàn tay.
Cô ngây người, trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện trong quá khứ, còn nghĩ đến việc Tạ Bân nghiêm túc kể lại bệnh tình phức tạp của anh, nghĩ đến tay Kiểm Biên Lâm đè cửa thấp giọng nói không muốn phẫu thuật và những câu xin lỗi kia, còn có câu “Hãy để mình thử xem” sau cùng gần như khẩn cầu trong điện thoại của anh...
Sơ Kiến bỏ vỏ ốc cuối cùng xuống.
Cô mò lấy hộp khăn giấy ở góc bàn, rút rất nhiều tờ, lau sạch từng ngón tay.
Trong di động, trong khung chat WeChat với anh, tin cuối cùng vẫn là hai chữ “Xin lỗi” anh gửi ở Hàng Châu.
Sơ Kiến nín một hơi bấm rất nhiều lời, xóa xóa sửa sửa, sửa sửa xóa xóa.
Tim đập kịch liệt, cổ họng cũng sít chặt đến đắng chát, cô lấy dũng khí mấy lần, rốt cuộc gửi đi một chữ: Được.