Đường Tiểu Đường tức giận đến biến sắc!

Khương Vũ ngồi dậy, hai tay ôm lấy kẹo dẻo gấu, tay chân luống cuống, cố gắng thổi tắt cơn giận vừa bùng lên của nó.

“Đừng tức giận, đừng tức giận, đừng tức giận.” Khương Vũ vốn định dùng tay vỗ nhẹ vào lưng nó để dỗ dành nhưng vì kẹo dẻo vừa nhỏ lại vừa mềm nên thành ra vừa vỗ đã dẹp lép, sau đó trở lại hình dạng ban đầu, cứ đập dẹp rồi lại trở về như cũ, đập dẹp lại trở về…

“Đừng vỗ, đừng vỗ nữa!”

Đường Tiểu Đường ôm đầu né tránh móng vuốt của Khương Vũ, chạy đến đầu kia của bàn trà, ánh mắt cảnh giác nhìn hắn chằm chằm.

Khương Vũ cười tủm tỉm, vội vàng an ủi: “Đừng tức giận, xem này, Cố Bằng đúng là một gã trai thẳng… ngây thơ, hẳn là trước đó y không hề có suy nghĩ tìm người chụp lén. Gần đây Tư Thành đang muốn ký một dự án lớn, đây là thời điểm quan trọng thế mà lại có người tung tin này, nói không chừng là có người muốn trút giận cho Cố Bằng đây mà.”

Đường Tiểu Đường: 0.0

Đồng minh lớn thật chuyên nghiệp.

Đường Tiểu Đường lắc nhẹ hai tai: “Trút giận ư?”

“Ừ.” Khương Vũ bấm vào màn hình điện thoại hiển thị mục tìm kiếm nóng vừa bị gỡ xuống, “Tao xem tin tức từ lúc bảy giờ sáng, bây giờ đã là mười giờ, tồn tại suốt ba tiếng đồng hồ, vượt ngoài tầm kiểm soát của Tư Thành. Cái này chứng minh điều gì? Chứng minh rằng người đứng sau tin tức này giằng co với Tư Thành suốt ba giờ, khá lợi hại.”

Đường Tiểu Đường hoang mang vươn tay nhỏ xoa đầu, chỉ một đoạn tin tức nhỏ mà có thể thấy được nhiều thứ như vậy sao?

Tuy nhiên ai là người đang trút giận cho Cố Bằng vậy?

Khương Vũ không nhìn ra nghi vấn của nó, hắn đang bận cầm điện thoại tán gẫu với ai đó, tốc độ bấm phím rất nhanh.

Hắn giống như một ông chú trông trẻ mà vô trách nhiệm, chỉ quan tâm đến việc chơi điện thoại của riêng mình.

Đường Tiểu Đường im lặng một hồi sau đó đột nhiên đề nghị: “Đồng minh lớn ơi, chúng ta đi chơi đi! Anh dẫn tôi đi chơi, có được không?”

Khương Vũ nhìn màn hình điện thoại, vui vẻ đáp: “Đi ra ngoài một chuyến và không về nhà, đi thôi, muốn đi đâu?”

Đường Tiểu Đường liếc ngang liếc dọc: “Gần đây có chỗ nào trượt ván không?”

“Trượt ván?” Khương Vũ dừng lại, “Không tệ, sở thích thú vị đấy.”

Con trai lớn cũng nên có thứ mình thích, mẹ già Khương Vũ thể hiện bản thân rất vui mừng.

Hắn để Đường Tiểu Đường trốn trong túi áo trước ngực, lái xe đi một vòng quanh tiểu khu thì phát hiện ra một quảng trường rất lớn.

Quảng trường là bán công khai, do đó những người bên ngoài tiểu khu cũng có thể đến.

Khi họ tới, quảng trường khá vắng vẻ, chỉ có lác đác vài người qua lại. Một thanh niên mặc bộ đồ lộng lẫy đang giang hai tay đứng trên ván trượt, khoé môi nhếch lên nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo, không có lấy một chút ý cười.

Làn da ngăm đen khiến y cực kỳ nổi bật giữa đám người ở quảng trường.

Khương Vũ sửng sốt: “Cố Bằng? Sao Cố Bằng lại ở đây?”

Đường Tiểu Đường chột dạ: “Đúng thế! Tại sao anh ta lại ở đây?”

Hai mắt Khương Vũ sáng lên, vẻ mặt nghiêm túc quan sát Cố Bằng đang trượt ván.

Thanh niên không gầy cũng không cao. Có lẽ do quần áo rộng nên y nhìn có vẻ thấp đi vài centimet. Y giẫm lên ván trượt lướt qua xe của Khương Vũ như một cơn gió, đôi cách thêu trên tay áo nhìn như những đám mây vàng đang uốn lượn.

Khương Vũ nhận ra bộ đồ y đang mặc là một thương hiệu thời trang của Anh, không rẻ cũng không đắt, nó tập trung chủ yếu vào giới trẻ đang độ nổi loạn, là thương hiệu phù hợp nhất với tính cách của Cố Bằng.

Nhẹ nhàng lại phóng khoáng sải cánh trong bóng tối.

Dù đã trải qua nhiều chuyện như vậy nhưng y vẫn là một cậu thanh niên trẻ trung đầy sức sống. Y trượt trên ván trượt, một lúc sau lại trượt về. Một chân đặt vào phía cuối ván trượt, một chân nhấc lên, cả người nhẹ nhàng nhảy lên, ván trượt xoay 180 độ vào trong rồi phối hợp nhuần nhuyễn đón thanh niên tiếp đất.

Một lúc sau, y lại trượt ngang qua bọn họ, quay lưng về phía trước, giang hai tay và nhắm mắt lại tận hưởng sự nguy hiểm và phấn khích khi không nhìn rõ sau lưng.

Khương Vũ tặc lưỡi.

Hơi ghen tị.

Hắn có xuất thân khá tốt, ngoại hình đẹp, thành tích và năng lực vượt trội từ nhỏ lại đi theo Tư Hàn Tước khởi nghiệp thành công, giá trị con người lến đến hàng vạn, trước nay luôn là “con nhà người ta”.

Nhưng chưa bao giờ hắn thấy dáng vẻ tự do như ngày hôm nay.

Sự ngông cuồng và hoang dã đó khiến hắn cảm thấy thật chói mắt.

Khương Vũ ghen tị nhìn theo Cố Bằng, không nhịn được ngẩng cổ lên thì lại thấy y nước chảy mây trôi ngừng lại động tác.

Chẳng bao lâu sau Cố Bằng đã dừng lại ngoài cửa xe, chân giẫm lên ván trượt, nghiêng đầu nhìn cửa sổ xe, không chút ngại ngùng giơ tay gõ cửa.

Khương Vũ hơi khó xử.

Đường Tiểu Đường rúc vào trong túi áo Khương Vũ không dám nhúc nhích.

Hầu kết Khương Vũ di chuyển, hạ cửa kính xe xuống, còn chưa kịp mở miệng thì hai tay Cố Bằng đã đập lên nóc xe vang lên một tiếng ‘bộp’, y khom lưng, lấy khí thế hung dữ nhìn chằm chằm Khương Vũ.

Khương Vũ: …

Cố Bằng cười: “Ông chủ, có muốn bao nuôi tôi không? Tám mươi triệu, muốn tôi làm gì cũng được.”

Khương Vũ:!!!

“Không không không. Cậu hiểu lầm rồi!” Khương Vũ đỏ mặt xua tay, “Tôi nhìn cậu vì… cậu trượt tốt, cậu trượt quá tốt rồi. Cậu ở đây một mình à?”

“Đang chờ một người bạn.” Đôi mi mỏng của Cố Bằng rủ xuống, “Chờ để gặp cậu ấy lần cuối.”

Đường Tiểu Đường:???

Gặp mặt lần cuối???

Kẹo dẻo gấu đau khổ lắc tai, hiện tại nó không thể gặp người bạn của mình một cách công khai được.

“Gặp mặt lần cuối?” Sắc mặt Khương Vũ trầm xuống, “Lời này thực sự quá bi quan.”

“Haiz.” Cố Bằng nhếch miệng cười, “Tôi không sống nổi nữa, nếu không thì anh bao nuôi tôi đi, thấy thế nào?”

Thản nhiên nói là vậy nhưng trong mắt lại ẩn chứa một nụ cười cam chịu.

Khương Vũ im lặng một lát rồi bất ngờ hỏi: “Ai đang giúp cậu? Cậu biết không?”

Cố Bằng sững sờ: “Giúp tôi?”

Khương Vũ phân tích lại sự việc một lần nữa, “Đây không phải là đang giúp cậu à? Thời điểm quan trọng thế này lại đối nghịch với ba của Tư Kỳ. Cậu có biết ba của Tư Kỳ không? Trên thương trường, có ai dám đắc tội gã?”

Khương Vũ cười đánh giá Cố Bằng: “Xem ra là chân ái đây.”

Cố Bằng là người thiếu hiểu biết, cũng không có có tầm nhìn xa. Y không thông hiểu được như Khương Vũ, không thể từ một bài báo mà phân tích ra một cuộc trả thù đầy quy mô được.

Y chỉ biết rằng sáng nay khi bấm vào tin tức đó, lòng y như chết lặng.

Chuyện xấu bị đào ra, bại lộ trước tầm mắt công chúng.

Dù cho dưới phần bình luận đa số đều cảm thông cho y nhưng Cố Bằng như thể bị che mắt, y chỉ thấy những bình luận nói y vô liêm sĩ, hạ tiện, dơ bẩn.

Mỗi một chữ đều thiêu đốt lòng tự tôn ít ỏi còn sót lại của y.

Cố Bằng ngây người nhìn Khương Vũ tròn một phút đồng hồ, trong mắt đột nhiên xuất hiện tia sáng, “Hắn làm như vậy rõ ràng là hại tôi! Hắn muốn đối phó với ba của Tư Kỳ, vì cái gì mà hết lần này đến lần khác lại là tôi?”

Khương Vũ bất đắc dĩ trả lời: “Bởi vì cậu có nhiều người hâm mộ, lại có thể huy động sức mạnh công chúng, nếu không phải cậu thì ai có thể cạnh tranh với ba Tư Kỳ?”

Trong lòng Khương Vũ và Đường Tiểu Đường âm thầm bổ sung boss/chủ nhân có thể.

Cố Bằng đột nhiên đứng dậy vò tóc, y nghĩ mãi vẫn không rõ vì sao để người khác chửi mình lại biến thành giúp mình??

Khuôn mặt đẹp trai của Khương Vũ gần như biến dạng, hắn bất lực nói thêm: “Hay là cậu coi như người này muốn giúp cậu nhưng đồng thời lại muốn để lại lời cảnh cáo đi.”

“Cảnh cáo?” Cố Bằng bất động.

Khương Vũ gật đầu.

Hai người bọn họ một người thì ở trong xe cảm nhận cái nóng hừng hực của máy sưởi, Khương Vũ thậm chí còn không mặc áo khoác.

Một người ở ngoài xe, gió lạnh thổi xuyên qua lớp quần áo hàng hiệu, làn da ngăm đen bị lạnh đến đỏ bừng.

Hơi nóng trong xe lượn lờ bay ra hóa thành một làn sương trắng mỏng, bao bọc lấy hương thơm ngào ngạt.

Đường Tiểu Đường chu môi thổi phì phò nhằm an ủi cậu bạn lớn đang suy sụp của mình giống như cách cậu an ủi chủ nhân.

Cố Bằng quay lưng lại, dùng sức dụi mắt.

Khương Vũ gõ tay lên vô lăng, lấy một tấm danh thiếp ra nhìn một lúc lâu rồi lại lại vò nát sau đó ném vào trong túi.

Một hồi lâu sau vẫn không có chút động tĩnh, Đường Tiểu Đường thò một cái tai ra, vụng trộm quan sát Cố Bằng nhưng lại bị Khương Vũ dùng đầu ngón tay ấn trở về.

Khương Vũ không nói lời nào, ngón tay không kiên nhẫn gõ trên tay lái, trong lòng ngẫm nghĩ, lại lấy một tấm danh thiếp từ trong hộp danh thiếp ra, nghĩ một hồi lại ném đi sau đó tìm một khách sạn dưới quyền quản lý của Tư Hàn Tước, “Cậu gần đây không có chỗ ở đúng không? Tôi giúp cậu, cậu có thể đến khách sạn của bạn tôi, muốn ở lại bao lâu cũng không thành vấn đề.”

Cố Bằng bối rối nhìn điện thoại: “Ông chủ… Ngài…”

Khương Vũ liếc qua: “Không phải ông chủ gì cả, cậu xem như tôi là một người hâm mộ có ít tiền đi, tôi rất thích xem livestream của cậu. Cậu có biết Vịt Con Màu Vàng không?”

Ánh mắt Cố Bằng khẽ động: “Anh là Vịt Con Màu Vàng?”

Khương Vũ: …

Hắn theo phản xạ giơ tay che túi áo, sợ Đường Tiểu Đường nghe được cái tên xấu hổ kia.

Khương Vũ cười ha ha: “Cậu còn nhớ tôi à?”

Đôi mắt Cố Bằng lập tức ngập nước, “Ngày bảy tháng sáu, không chỉ anh, tôi nhớ tất cả ID thường xuất hiện trong livestream.”

“Có lòng.” Khương Vũ gật đầu, “Nhìn xem có rất nhiều người hâm mộ yêu quý cậu. Chuyện này không đơn giản như vậy, cậu có thể điều tra xem người đứng sau giúp đỡ cậu là ai. Vậy nên hãy cố gắng sống thật tốt, trên đời này vẫn còn chân ái.”

Hắn thuận miệng nói ra mấy câu mà Cố Bằng từng nói khi livestram.

Cuối cùng trong mắt Cố Bằng cũng xuất hiện nụ cười chân thật.

“Cảm ơn, tôi sẽ báo đáp anh!”

Y nhiệt tình muốn thêm WeChat với Khương Vũ thì lại thấy Khương Vũ lắc đầu, y bối rối không biết phải làm sao.

“Được rồi, cậu hãy lo cho chính mình trước đã, đừng chờ bạn cậu nữa.” Khương Vũ nói tiếp, “Đã gần mười một giờ, bạn cậu có lẽ là chim bồ câu thành tinh rồi? Chờ khi nào cậu tốt hơn thì lại tìm người ta vui chơi sau vậy.”

Đường Tiểu Đường im lặng chọc bụng nhỏ, “Không phải bồ câu thành tinh, là kẹo dẻo thành tinh.”

Khương Vũ cụp mắt: “Lên xe đi, tôi đưa cậu đến khách sạn.”

Làn da ngăm đen của Cố Bằng đỏ đến mức sắp bốc hơi, suýt nữa thì quỳ lạy Khương Vũ.

Khương Vũ cười nói với y, mất một lúc mới đưa người tới khách sạn.

Một đường này Cố Bằng luôn nói chuyện với Khương Vũ, đến lúc gần xuống xe vẫn nhịn không được hỏi: “Mùi trên xe của anh rất ngọt, trên người bạn của tôi cũng có hương thơm này. Đây là nước hoa gì à?”

Khương Vũ hít một hơi: “Hả?”

Đây là hương thơm của kẹo dẻo gấu. Boss từng nói mùi của kẹo dẻo gấu rất đặc biệt, các cửa hàng kẹo đều không phối ra mùi hương này. Cố Bằng vậy mà lại nói bạn cậu ta cũng có mùi tương tự?

Đại não Khương Vũ nhanh chóng chuyển động.

Đường Tiểu Đường căng thẳng đến mức nín thở.

Cũng may chẳng bao lâu đã tới khách sạn, Cố Bằng vội nói cảm ơn, Khương Vũ nói dăm ba câu chuyển chủ đề.

Hắn thu xếp xong cho Cố Bằng rồi mang Đường Tiểu Đường đến sân chơi trượt ván lớn nhất thành phố.

Chỉ là vừa rời khỏi khách sạn thì sắc mặt Khương Vũ đã nhanh chóng thay đổi, hắn bình tĩnh bấm số điện thoại của quản lý khách sạn, “Tiểu Ngô, tôi là Khương Vũ, cậu sắp xếp cho người đàn ông mới tới kia căn phòng tốt nhất, chú ý phục vụ nhưng tất cả hành tung của cậu ta đều phải theo dõi sát cho tôi, báo cáo cho tôi ngay nếu có gì bất thường. Đặc biệt… không được để người của Tư Thành phát hiện.”

Bên kia vâng vâng dạ dạ đồng ý.

Khương Vũ cúp điện thoại, thở ra một hơi dài.

Tay nhỏ của Đường Tiểu Đường nắm lấy túi áo Khương Vũ, lộ ra cái đầu nhỏ, ngon ngọt cổ vũ: “Đồng minh lớn thật tuyệt vời! Đồng minh lớn là người rất tốt bụng!”

Khóe miệng Khương Vũ khẽ giật.

Cũng không tốt lắm đâu.

Chỉ là lúc nhìn thấy Cố Bằng, hắn bỗng nghĩ khi Tư Thành thấy con mình bị phơi bày chuyện xấu thì người đầu tiên đứng sau màn đầu tiên ông ta nghĩ tới sẽ là ai.

Ban đầu, hắn cảm thấy Tư Thành hẳn là biết rõ Tư Kỳ dù sao cũng là hậu bối hơn nữa lại không chọc đến boss nhà mình. Lấy tư cách của boss tuyệt đối sẽ khinh thường dùng thủ đoạn thô thiển này.

Tuy nhiên, sản phẩm cạnh tranh của Tư Hàn Tước và Tư Thành được tung ra thị trường cùng lúc, trong thời điểm quan trọng này, hắn phải giúp boss dọn sạch tất cả các chướng ngại.

Cố Bằng ở trong tay bọn họ, nói chung đối với boss vẫn có lợi.

Nội tâm Khương Vũ đầy hổ thẹn nhận lấy câu nịnh bợ của Đường Tiểu Đường, cười hỏi: “Vậy mày nói xem tại sao trên người bạn của Cố Bằng lại có mùi của mày thế?”

~Hết chương 46~