Đôi mắt thâm sâu của Tư Hàn Tước nhắm chặt, vẻ mặt đau khổ, mồ hôi lạnh lấm tấm trên làn da, phát run từng cơn.

Đường Tiểu Đường kinh hãi, nó thậm chí quên mất việc che giấu mình có sinh mệnh, viên kẹo nhỏ bé bộc phát ra năng lượng vô hạn, cái chân ngắn ngủn của nó đá hộp thuỷ tinh rồi nhảy xuống chạy tới bên cạnh Tư Hàn Tước. Nó vội vàng vươn bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve những vết nhăn dọc giữa lông mày của chủ nhân, cố gắng xoa dịu sự lo lắng của anh bằng hương thơm ngọt ngào.

Nhóc gấu dẻo chạy tới chạy lui trên thảm bằng đôi chân ngắn ngủn, chủ nhân quá to lớn so với nó, Đường Tiểu Đường như chạy đua với thời gian không ngừng dùng tay xoa bóp huyệt đạo trên đầu anh.

Đôi bàn tay nhỏ nhắn màu hồng không ngừng xoa lên lông mày, ngọn tóc, thái dương và huyệt sau đầu của Tư Hàn Tước. Lực đạo mềm nhẹ như thôi miên cùng hương thơm xoa dịu dây thần kinh bị kích thích, vẻ mặt đau đớn của Tư Hàn Tước dịu đi một chút nhưng vẫn không mở mắt ra.

Đường Tiểu Đường thở hồng hộc nhưng chủ nhân còn chưa tỉnh lại, kẹo sắp khóc rồi, nó mở rộng vòng tay, đau khổ dụi đầu vào chóp mũi chủ nhân.

Đừng sợ, có kẹo ở đây.

Cảm nhận Tư Hàn Tước run rẩy, Đường Tiểu Đường nhảy tưng tưng bay lên giường, tìm kiếm những thứ có thể sưởi ấm cho chủ nhân của mình.

Nó quá nhỏ, chăn bông và thảm lông trên giường như những quái vật khổng lồ, Đường Tiểu Đường ôm một góc chăn, mặt đỏ bừng, cố gắng kéo nó đi!

Tuy nhiên, chăn vẫn bất động.

Đường Tiểu Đường ngơ ngác nhìn căn nhà trống trải, mũi chua xót.

Nếu là người thì tốt biết bao.

Đường Tiểu Đường buồn bực vài giây rồi bám vào tua rua trên ga giường trượt xuống đất.

Sức lực của kẹo tuy nhỏ, nhưng nó có thể kêu người đến hỗ trợ!

Điện thoại của Tư Hàn Tước vốn ở trong túi áo khoác, lúc ngất đi thì bị rơi ra, Đường Tiểu Đường chạy tới, gõ gõ vào màn hình.

Không được, phải có dấu vân tay của chủ nhân mới mở khoá được.

Đường Tiểu Đường vội vàng chạy đến nắm tay Tư Hàn Tước, đặt ngón trỏ của chủ nhân lên vai, híp mắt tự cổ vũ: Hư ha!

Kẹo dẻo gấu vác ngón tay của chủ nhân, nét mặt nhăn lại thành một cục, mỗi bước đi đều hô khẩu hiệu cổ vũ tinh thần, di chuyển từng chút từng chút một, cuối cùng cũng đến bên cạnh điện thoại.

Khi nó đang cố gắng mở khóa, ngón tay Tư Hàn Tước bỗng nắm lại bắt lấy nhóc gấu dẻo.

Đường Tiểu Đường:!!!

Tư Hàn Tước bối rối, chỉ cảm thấy có vật nhỏ không ngừng chạm vào mình, đồ vật mềm mại lạnh lẽo kia không ngừng xoa ấn cái đầu đau như búa bổ, bên tai còn láng máng nghe thấy tiếng chạy bịch bịch.

Tư Hàn Tước không thể nói rõ cảm giác của mình, anh không cảm thấy sợ hãi thậm chí còn cảm thấy nhóc con đang chăm sóc anh rất vất vả.

Được quan tâm và che chở, cảm giác này khiến lòng người mê say.

Anh mở mắt kinh ngạc nhìn viên kẹo dẻo màu hồng phấn nằm trong lòng bàn tay.

Tư Hàn Tước cử động ngón tay rồi co cánh tay lại, cố gắng đưa lại gần hơn để xem chính xác nó là gì.

Đôi đồng tử tan rã vì đau của Tư Hàn Tước đang từ từ híp lại, ý thức của anh cũng từ từ trở nên rõ ràng, càng đến gần, anh cảm thấy nhóc con trong tay mình thật quen thuộc.

Nó chẳng phải là nhóc gấu dẻo của anh hay sao???

Giọng nói mà anh nghe thấy là của nhóc gấu dẻo phải không?

Tư Hàn Tước từ từ mở to mắt.

Đường Tiểu Đường chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập bùm bùm của chính mình, bị chủ nhân nhốt trong tay, thân thể nhỏ bé căng thẳng đến mức không dám nhúc nhích, nhìn ánh mắt sâu thẳm của chủ nhân càng ngày càng gần mình… càng ngày càng gần…

Trái tim của Đường Hiểu Đình như nổ tung, nó nhắm mắt lại, hét “A”, đầu ngửa ra sau, đập một cái “bộp” thật mạnh lên trán chủ nhân!

Ý thức vốn đã mỏng manh của Tư Hàn Tước bị trúng một đòn này lập tức tiêu tan, nặng nề ngất đi.

“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi!!”

Đường Tiểu Đường lo lắng khóc lóc, lớn tiếng xin lỗi chủ nhân, cảm thấy sức mạnh trong tay chủ nhân buông lỏng, Đường Tiểu Đường mới nhận ra mình đã đánh anh ngất đi.

Hu hu hu.

Kẹo không cố ý, kẹo sợ lắm.

Nếu chủ nhân thấy một viên kẹo biết nhảy biết chạy, chủ nhân sẽ sợ hãi và ném kẹo đi.

Một viên kẹo dẻo bị chủ nhân bỏ rơi thì tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?

Đường Tiểu Đường thoát khỏi tay chủ nhân, khóc thút thít nhảy xuống thảm, dù sợ hãi nhưng nó vẫn mở khóa điện thoại trước rồi mở thông tin liên lạc của Khương Vũ, cố gắng nhảy lên những ô vuông màn hình để gửi tin nhắn cho Khương Vũ.

Nghĩ nghĩ, nó lại gọi 120.

Người nhận điện thoại là một chị gái hiền lành, Đường Tiểu Đường nghẹn ngào, nhỏ giọng giải thích hoàn cảnh của chủ nhân đồng thời nghiêm túc báo cáo địa chỉ.

Chị gái nghe thấy giọng nói xen lẫn tiếng khóc của nó, nhẹ nhàng an ủi: “Bạn nhỏ đừng lo lắng, chúng tôi sẽ gọi xe cứu thương đến ngay, em là người nhà của bệnh nhân à, có phải là con của anh ấy không?”

Đường Tiểu Đường “A a” vài tiếng, cuối cùng thận trọng đáp lại: “Em là Đường Đường mà anh ấy yêu thích nhất… Chị có tin không.”

Chị gái cười nhẹ, “Đương nhiên, em ngoan như vậy, mọi ngươi đều thích em mà, xe cứu thương đang lên đường rồi, sẽ đến ngay thôi, đừng lo lắng.”

“Vâng ạ.” Đường Tiểu Đường ngoan ngoãn trả lời rồi cúp điện thoại, một lát nữa bác sĩ trong xe cứu thương sẽ gọi lại để xác nhận vị trí, nó phải phải ngoan ngoãn chờ nghe điện thoại.

Đường Tiểu Đường ngồi xuống tấm thảm trước mũi Tư Hàn Tước, ngước nhìn khuôn mặt lạnh lùng đang ngủ của chủ nhân.

Nó vươn bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, buồn bực nghĩ thầm, nếu chủ nhân biết kẹo có thể nói chuyện hơn nữa còn sẽ di chuyển, liệu có không cần kẹo nữa không?

Khi chủ nhân tỉnh dậy, anh có nhớ chuyện vừa rồi không?

Đường Tiểu Đường vừa mờ mịt chờ mong chủ nhân biết mình có thể động đậy và suy nghĩ, vừa thấp thỏm, lo âu, sợ hãi chủ nhân sẽ vứt bỏ nó.

Càng nghĩ, trái tim càng đau.

Khóe miệng Đường Tiểu Đường cong xuống, sợ hãi khóc hu hu.

Nó không muốn bị chủ nhân vứt bỏ đâu!

Nếu chủ nhân vẫn nhớ những gì vừa xảy ra, thì nó phải… cao chạy xa bay.

Đường Tiểu Đường càng thêm khổ sở.

Nó gục đầu vào mặt chủ nhân, dụi dụi, cố ghi nhớ mùi của chủ nhân trước khi rời đi.

Kẹo muốn mang mùi chủ nhân đi, trời cao đất rộng, không biết đi về đâu, nó mong manh như vậy, sợ nhiệt độ cao lại còn sợ nước, nếu trời mưa thì biết trốn chỗ nào bây giờ.

Nó lại còn nhỏ xíu, nhỡ gặp phải lũ chó hoang mèo rừng hoặc con kiến thích ăn kẹo thì chỉ có thể dốc hết sức chiến đấu với chúng, sau đó kẹo sẽ mang vết thương chồng chất cùng tấm lòng thương nhớ chủ nhân lưu lạc khắp nhân gian.

Đường Tiểu Đường ôm mặt chủ nhân suy nghĩ lung tung—- kẹo dẻo non mềm mặt xám mày tro mang theo tay nải nhỏ, một mình lang thang trên cánh đồng hoang vu vắng vẻ.

Không ăn không uống, cả thế giới là nhà, trở thành một viên kẹo không ai đau cũng không ai thương.

Càng nghĩ càng khổ sở, Đường Tiểu Đường không nhịn được mà che hai mắt, lại bắt đầu khóc hu hu.

Nếu cả nhân loại phát hiện ra một viên kẹo có thể nói chuyện có phải sẽ bị doạ đến mức sợ hãi phải không?

Nhưng kẹo rõ ràng là rất ngọt, nó nỗ lực bảo vệ chủ nhân như vậy, tại sao con người lại sợ kẹo.

Đường Tiểu Đường càng nghĩ càng tủi thân.

Kẹo đáng thương quá!

~Hết chương 11~