Edit: Frenalis

Trên đường về, trời bỗng đổ mưa lớn. Phương Y đi theo Chu Lạc Sâm, những hạt mưa rơi xuống bộ trang phục công sở màu đen của cô, để lại những dấu ấn sẫm màu.

Chu Lạc Sâm bất ngờ đưa cho Phương Y chiếc cặp hồ sơ anh đang cầm. Phương Y nghi hoặc nhận lấy, nhìn thấy anh nhanh chóng cởi áo khoác khoác lên vai cô, như thể những hạt mưa không thể làm ướt bộ veston đắt tiền của anh.

"Đi nhanh lên." Chu Lạc Sâm nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay.

Phương Y không nói gì mà bước nhanh hơn, cả hai cùng nhau chạy vào sảnh chung cư. Mưa đã rào rào trút xuống, những hạt mưa xối xả từ trên trời lao xuống mặt đất như có thù hận với nó. Nếu họ đi chậm thêm một bước, chắc chắn sẽ bị ướt sũng.

"Dự báo thời tiết không nói sẽ mưa, sao tự nhiên lại mưa to thế?" Phương Y tự lẩm bẩm một câu, nhận thấy ánh nhìn đầy ẩn ý của Chu Lạc Sâm.

Nhìn vẻ mặt trầm tư của anh, cô không khỏi hỏi: "Sao vậy?"

Chu Lạc Sâm không chút để ý nói: "Có lẽ vì nó không muốn cho em đi đâu?"

Câu nói này không đầu không đuôi, khiến Phương Y nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu được ý tứ của anh.

Mãi đến khi anh quay người đi về phía thang máy, cô mới chợt hiểu ra.

Đi theo anh vào thang máy, trong suốt quá trình thang máy di chuyển lên tầng, hai người không nói chuyện gì. Áo khoác của anh vẫn còn trên vai cô, chiếc cặp hồ sơ cũng nằm trong tay cô, nước mưa rơi xuống người anh không ít. Cô nhìn thấy anh lấy khăn tay ra khỏi túi, tưởng rằng anh sẽ lau cho anh, nhưng lại phát hiện anh đưa nó cho cô.

Phương Y định đợi Chu Lạc Sâm nhận lại chiếc cặp hồ sơ rồi mới lau cho mình, nhưng không ngờ anh lại tự tay lau cho cô.

Cô nhìn chăm chú vào Chu Lạc Sâm đang cẩn thận lau nước mưa cho cô, bỗng nói: "Em muốn từ chức."

Chu Lạc Sâm khựng lại, vẻ mặt không thay đổi hỏi: "Tại sao?"

"Không phải bởi vì anh." Phương Y phủ nhận nguyên nhân từ anh, từ trong tay anh tiếp nhận khăn tay, nhẹ nhàng lau thái dương, "Anh đi công tác trong khoảng thời gian này luật sư Hình gọi em buổi trưa đến văn phòng anh ta, em đã từ chối rất nhiều lần, nhưng anh ta dù sao cũng là cấp trên, luôn có đủ loại lý do để em qua đó, em không đi cũng không được. Hiện tại văn phòng đồn đại nghe không hay lắm, em lo lắng suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định từ chức."

Cô có thể chủ động giải thích việc giữa cô và Hình Tứ để hóa giải hiểu lầm cho Chu Lạc Sâm, anh nắm tay cô đi vào thang máy, phớt lờ những ánh nhìn tò mò của người khác, ôn nhu nói: "Chuyện này giao cho tôi, em không cần từ chức, công việc này rất phù hợp với em."

Phương Y do dự nói: "Anh đi tìm luật sư Hình nói chuyện thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện..." Nỗi lo lắng của cô là hoàn toàn có cơ sở.

Chu Lạc Sâm nới lỏng cà vạt: "Em yên tâm, ít nhất tôi sẽ không để cậu ta nháo ra chuyện."

"..." Anh thật sự sẽ không sao? Toàn bộ văn phòng luật sư Tễ An người duy nhất có thể nhẫn nhịn chính là anh.

Thang máy nhanh chóng đến tầng nhà Chu Lạc Sâm, sau một thời gian dài Phương Y lại bước vào căn hộ thông tầng này, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Chu Lạc Sâm cất chiếc cặp hồ sơ và áo khoác vào đúng chỗ, sau đó nói với Phương Y: "Tôi đi thay đồ, nhà bếp có nguyên liệu nấu ăn, em giúp tôi nấu bữa tối nhé."

Phương Y ngớ ra: "Anh không phải ăn tối rồi mới về sao?"

Chu Lạc Sâm không quay đầu lại mà lên lầu: "Cùng nhau ăn tối mà Nghiêm Túc lúc nào cũng nhắc đến em và Hình Tứ, em nghĩ tôi còn nuốt trôi được sao?"

Phương Y cắn môi, từ túi áo khoác lấy ra dây buộc tóc, buộc mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa, cam chịu đi vào bếp.

Đây là lần đầu tiên cô có cơ hội xuống bếp nấu cơm cho anh, anh lâu ngày chưa về, trong nhà hết thảy lại vẫn cứ gọn gàng ngăn nắp, nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh tất cả đều mới mẻ, có thể thấy được, anh hẳn là mời người giúp việc, mỗi ngày cố định thời gian tới dọn dẹp.

Phương Y cẩn thận tính toán lượng gạo nấu cháo, lại lấy rau dưa ra sơ chế dự phòng. Sau đó cô bật bếp, nghiêm túc bắt đầu nấu bữa tối.

Chu Lạc Sâm thay quần áo mới xuống lầu, đã ngửi thấy từ đại sảnh thoang thoảng mùi hương thơm ngon. Cái này khiến cho anh, vốn chỉ định nhâm nhi ly rượu vào bữa tối, bỗng cảm thấy vô cùng đói khát.

Anh đi theo mùi hương vào bếp, thấy Phương Y quấn tạp dề nhanh nhẹn xào rau xanh, anh lại càng cảm thấy đói cồn cào.

Cơn đói này khác hẳn với cơn đói trước đó.

Phương Y quay người lấy đồ vật, thoáng nhìn thấy Chu Lạc Sâm đứng ở cửa, giật mình lùi lại một bước, hung hăng nói: "Anh không lên tiếng đứng đó làm gì, dọa người à!

Chu Lạc Sâm cảm thấy nếu tiến lại gần hơn, cái xẻng trong tay cô có thể ném thẳng vào người anh. Nên anh khôn ngoan đi ra ngoài.

Phương Y thở phào nhẹ nhõm, quay lại tiếp tục xào rau, lại trình bày ra đ ĩa cho thức ăn được đẹp mắt.

Khi những món ăn được dọn lên bàn, Chu Lạc Sâm đứng ở ô cửa sổ phòng khách, nhìn ra ngoài ngắm màn mưa dày đặc. Nước mưa đập vào tấm kính rồi chảy xuống lơ lửng, lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi. Nhớ lại những gì xảy ra ở Cảnh Dương hai mươi ngày qua, lòng anh lại bực bội dâng trào.

Đúng lúc này, điện thoại reo lên. Anh chỉ liếc nhìn qua rồi tắt máy.

Người gọi đến là ba anh, nhưng anh không muốn nghe điện thoại vì nó sẽ làm hỏng tâm trạng của anh vào tối nay.

Phương Y bưng từng đ ĩa thức ăn chay ra bàn ăn, thấy Chu Lạc Sâm đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế thong thả chờ đợi. Cô đặt đ ĩa xuống, những món rau xanh tươi ngon nhìn thôi đã k1ch thích vị giác. Nhưng khi tất cả các món ăn được dọn lên đầy đủ, Chu Lạc Sâm ngạc nhiên.

"Đều là món chay à?" Anh hỏi.

Phương Y nói: "Đúng vậy, anh không phải ăn chay sao? Nên em làm toàn bộ món chay." Nói xong, cô đem chén cháo đưa tới trước mặt anh.

Chu Lạc Sâm nhanh chóng nhận lấy, đặt ở trên bàn rồi đứng dậy nói: "Để tôi múc đi, cẩn thận bỏng."

Phương Y cũng không từ chối, đưa cái muỗng và chén không cho anh, vòng tới đối diện ngồi xuống.

"Tay nghề của em cũng không được tốt lắm, anh đừng chê nhé." Phương Y khách khí nói.

Chu Lạc Sâm biết đó chỉ là lời khách sáo, bởi vì dù là món chay, nhưng cả về màu sắc và hương vị đều vô cùng hấp dẫn. Anh vốn dĩ không phải là người có h@m muốn ăn uống cao, nhưng lúc này lại không thể kiềm chế được mà muốn cầm đũa lên.

Bất kể là chuyện gì cũng phải xem người làm là ai. Nếu người làm là người trong lòng bạn, vậy cho dù cô ấy có làm gì, trong mắt bạn cũng là thứ tốt nhất thế giới.

Chu Lạc Sâm ăn cơm rất nghiêm túc, lượng cơm anh ăn rõ ràng khác hẳn với khi đi ăn cùng anh trước đây, điều này khiến cho đầu bếp Phương Y cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ngoài sự thỏa mãn đó, Phương Y còn mong muốn được trò chuyện cùng anh sau khi ăn tối. Đây chính là mục đích của cô khi đến nhà anh.

An tĩnh cùng nhau ăn cơm, hai người ăn hết bốn món ăn mà không sót lại chút gì, điều này cũng khá hiếm hoi.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Sau khi ăn tối xong, Phương Y không vội vã dọn dẹp bàn ăn mà lên tiếng: "Hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rồi."

Chu Lạc Sâm tự nhiên biết cô muốn nói gì, anh thẳng thắn nói: "Nếu em nhất định phải công khai, tôi có thể đáp ứng."

Phương Y giật mình, lắc đầu: "Không, em muốn nói chuyện khác."

"Vậy em nói đi." Chu Lạc Sâm bắt chéo chân, lấy ra hộp thuốc lá, định châm một điếu, nhưng rồi anh lại như nhớ ra gì đó, ném cả hộp thuốc sang một bên.

Phương Y rất hài lòng với hành động này của anh, cô khẽ vuốt mái tóc lòa xòa bên tai, nói: "Vừa rồi anh nói, nếu em nhất định phải công khai mối quan hệ, anh sẽ đáp ứng em. Vậy em có thể hiểu là anh vẫn muốn ở bên em sao?"

Chu Lạc Sâm đẩy đẩy kính, gật đầu.

Phương Y cũng gật đầu, tiếp tục nói: "Vậy trước tiên em muốn xin lỗi anh. Có thể em còn quá trẻ, tư tưởng chưa chín chắn, đã vô tình tạo ra những rắc rối cho anh. Em thực sự xin lỗi."

Biểu cảm của Chu Lạc Sâm có chút ngoài ý muốn, Phương Y nhận ra điều đó, nói tiếp: "Nhưng anh cũng có sai. Anh nên nói cho em biết suy nghĩ của mình. Nếu anh không nói, em làm sao biết được? Anh không nói, làm sao biết được em có muốn điều đó hay không? Anh thông minh như vậy, chắc chắn biết rằng mọi hiểu lầm đều có thể giải quyết bằng cách thấu hiểu và chia sẻ, đúng không?"

Chu Lạc Sâm cởi cúc áo sơ mi, tiếp tục gật đầu.

"Còn nữa, chuyện em dùng điện thoại tra thông tin về anh mà anh phát hiện ra, khiến anh tức giận." Phương Y mím môi, "Em không hề có ý xấu, chỉ muốn tìm hiểu thêm về anh. Hiện tại, ngoài việc biết tên và công việc của anh, em hoàn toàn không biết gì về anh cả. Nhưng anh lại biết rõ về em. Nếu chúng ta chỉ là cấp trên - cấp dưới, em sẽ không muốn tìm hiểu thêm về anh. Nhưng hiện tại mối quan hệ của chúng ta đã thay đổi."

Lần này, Chu Lạc Sâm im lặng một lúc mới nói: "Tôi chỉ hy vọng em trực tiếp hỏi tôi."

Phương Y nghiêng đầu, "À" một tiếng, trầm ngâm một hồi lâu rồi mới nói: "Vậy em hỏi anh trực tiếp nhé... Chu tiểu thư không phải là em gái ruột của anh phải không?"

Chu Lạc Sâm không hề ngạc nhiên khi Phương Y biết điều này. Ngay từ ngày Phương Y bỏ đi không lời từ biệt, anh đã có linh cảm, có lẽ là do cuộc điện thoại của Lâm Tư.

"Cô ấy là em gái kế của tôi." Chu Lạc Sâm đứng dậy thu dọn bát đũa trên bàn, vừa thu dọn vừa nói, "Mẹ tôi qua đời sớm, khi tôi học cao trung, ba tôi kết hôn với mẹ kế hiện tại, bà ta có một người con gái, sau này đổi sang họ của ba tôi. Mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng về mặt pháp luật, cô ta là em gái hợp pháp của tôi."

Nếu theo pháp luật, cô ta được coi là thành viên hợp pháp của gia đình họ Chu, vậy dù Chu Mạn Mạn có tình cảm gì với Chu Lạc Sâm, một khi bị người khác biết đến, cũng sẽ dẫn đến những lời gièm pha.

"Tôi biết em đang lo lắng điều gì." Chu Lạc Sâm nói tiếp trước khi Phương Y kịp lên tiếng, "Tôi cũng không thích cô ta. Cô ta còn trẻ hơn em hai tuổi, nhưng tâm địa lại tàn nhẫn hơn em nhiều. Tốt nhất là em đừng gặp mặt cô ta nữa."

Giọng anh mang theo một chút dặn dò và cảnh cáo. Phương Y suy nghĩ một lát, rồi nói ra suy nghĩ của mình: "Vậy nếu chúng ta kết hôn trong tương lai thì sao? Em vẫn phải tránh né cô ta sao? Điều đó có vẻ không khả thi."

Chu Lạc Sâm rõ ràng sửng sốt một chút, như là đối với hai chữ "Kết hôn" cảm thấy kinh ngạc cùng trúc trắc. Anh ngừng động tác, ánh mắt thay đổi thất thường nhìn chăm chú Phương Y, đôi môi mỏng khẽ nhấp, thấy thế nào cũng có chút bạc tình.

Phương Y cười nói: "Đúng vậy, chúng ta mới bắt đầu ở bên nhau, có lẽ nghĩ đến chuyện kết hôn còn quá sớm. Xin lỗi." Cô cúi đầu, giọng nói phảng phất sự thờ ơ, nhưng trong lòng lại không hề như vậy.

Chu Lạc Sâm vòng qua bàn ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy vai cô. Cảm nhận được sự kháng cự nhẹ nhàng của cô, anh biết cô không vui.

Anh suy tư một lúc rồi nói: "Đừng suy nghĩ lung tung." Anh cẩn thận chọn từ, "Tôi tin em sẽ không cần sự bảo vệ của tôi mãi mãi. Nếu một ngày nào đó trong tương lai em cảm thấy có thể tự mình lo liệu, hãy cho tôi biết."

"Cho anh biết để làm gì?" Phương Y ngước mắt hỏi anh.

Chu Lạc Sâm biết mình phải trả lời: "Cho tôi biết để chúng ta có thể kết hôn."

Phương Y đỏ mặt, né tránh vòng tay của anh, đứng dậy thu dọn bát đũa. Chu Lạc Sâm đã thu dọn gần hết, cô thu dọn xong có thể trực tiếp mang đi rửa.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Lạc Sâm đứng yên nhìn bóng dáng bận rộn của cô, trong đầu suy nghĩ về kế hoạch cho đêm nay.

Mưa càng lúc càng lớn, đến mức dù có ô cũng sẽ bị ướt khi ra ngoài, càng đừng nói đến việc đi đêm tối trên đường nhiều nguy hiểm.

Mặc dù gara của Chu Lạc Sâm có một chiếc xe, nhưng anh đã uống rượu nên không thể lái xe, và cũng không muốn cô phải về nhà một mình. Vậy chỉ còn lại một lựa chọn.

Nhớ lại lần trước cô ngủ lại, Chu Lạc Sâm vô thức bước đến phòng nghỉ dành cho khách. Bố cục phòng vẫn như cũ, trên góc cửa phòng có lắp đặt camera mini. Nếu cô ngủ ở đây, cho dù có tắt đèn, anh vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.

Cũng không biết có phải do điều hòa chỉnh cao hay không, Chu Lạc Sâm cảm thấy hơi nóng, anh lại cởi thêm vài cúc áo sơ mi, để lộ ra bộ ng ực trắng nõn gầy nhưng rắn chắc. Khi anh quay người, Phương Y vừa thu dọn xong bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này.

Phương Y không thể không nhìn vào ngực anh. Nếu anh cởi thêm vài cúc áo nữa, hình ảnh sẽ càng hấp dẫn hơn. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy cơ thể đàn ông cũng đẹp đến vậy, dù chỉ lộ ra một chút, cũng đã vô cùng quyến rũ.

"Nhìn gì vậy?" Giọng Chu Lạc Sâm khàn khàn hỏi.

Biết rõ là hỏi thừa, Phương Y trừng mắt nhìn anh một cái rồi nói: "Em phải về nhà rồi."

Chu Lạc Sâm nói: "Mưa lớn thế này, quần áo em chưa về đến nhà đã ướt sũng."

"Giặt sạch là được, hơn nữa nhà anh có ô che mưa không?" Cô đảo mắt nhìn khắp nơi.

Chu Lạc Sâm trực tiếp tắt đèn công tắc trên tường, khiến đại sảnh tối đi một nửa: "Không có." Anh chém đinh chặt sắt nói.

Không thể để cô phát hiện chiếc ô che mưa để bên cạnh tủ giày, một lát phải tìm cách giấu đi. Anh thầm nghĩ.

Phương Y có chút do dự, lên tiếng: "Hay là anh chở em về? Cũng không xa lắm, không tốn nhiều thời gian của anh đâu."

Chu Lạc Sâm mang vẻ mặt thương cảm nhưng bất lực: "Tôi rất muốn đưa em về, nhưng tôi vừa uống rượu, em có muốn ngửi không?"

Anh tiến đến gần Phương Y, dù đã thay quần áo và rửa mặt, nhưng mùi rượu vẫn thoang thoảng trên người.

Thực ra Phương Y đã nhận ra Chu Lạc Sâm uống rượu từ lúc mới gặp anh, nhưng bây giờ lại quên, cô hỏi: "Vậy là em không thể về nhà hôm nay sao?"

Chu Lạc Sâm cũng tỏ ra tiếc nuối: "Nếu có khả năng, tôi cũng hy vọng em được về nhà."

Câu nói của anh khiến Phương Y nghi ngờ rằng anh không muốn cô ở đây, nhưng thực tế lại không phải vậy. Cô nhìn vào biểu cảm của Chu Lạc Sâm, hy vọng tìm ra sơ hở, nhưng không thành công. Lần này cũng như bao lần trước, cô thất bại mà không rút ra được bài học.

"Em đi tắm rửa trước đây." Phương Y lướt qua Chu Lạc Sâm bước vào phòng nghỉ cho khách. Cô nhớ ra lần trước ở đây, tủ quần áo có rất nhiều trang phục nữ. Lần này mở tủ ra, cô ngạc nhiên khi thấy số lượng quần áo không chỉ không ít đi mà còn nhiều hơn.

Phương Y mang theo liên tưởng không tốt, hỏi anh: "Luật sư Chu, những bộ quần áo này không phải dành cho tiểu thư Chu chứ?"

Chu Lạc Sâm quay lưng về phía cô, sắc mặt biến đổi liên tục. Sau một hồi áp lực, anh miễn cưỡng nói: "Tôi mua cho em."

Phương Y thăm dò nhìn anh, ánh mắt hoài nghi. Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

"Cô ta nhỏ nhắn như vậy, sao có thể mặc vừa những bộ quần áo đó?" Chu Lạc Sâm bình thản đưa ra bằng chứng: "Mỗi bộ đều được mua theo số đo của em."

Phương Y nhìn kỹ, nhận ra đúng là như vậy. Cô hỏi: "Anh lấy số đo của em từ đâu?"

Chu Lạc Sâm không trả lời, bình tĩnh bước lên lầu, không biết đi làm gì.

Phương Y nhìn theo bóng anh từ phòng khách, lẩm bẩm: "Sao lại đi rồi nhỉ?"

Mặc dù anh đã đi, nhưng cô vẫn muốn tắm rửa. Đi bộ lâu như vậy, lại ướt mưa, cô rất cần được thanh lọc.

Cô dạo quanh tầng một, nhanh chóng tìm thấy phòng tắm. Cô lấy một chiếc váy ngủ từ tủ quần áo trong phòng khách, bước vào phòng tắm, khóa cửa.

Phòng tắm rộng rãi và sang trọng. Khu vực tắm được ngăn cách bằng cửa và rèm che, một góc khác được ngăn thành nhà vệ sinh bằng vách ngăn. Tuy được chia thành hai khu vực riêng biệt, không gian bên ngoài vẫn rất rộng rãi. Gần khu vực tắm có một tủ dài kê sát tường, bên trong chứa áo choàng tắm, khăn tắm, khăn mặt và các vật dụng cần thiết khác, tất cả đều sạch sẽ và mới tinh.

Phương Y lại một lần nữa cảm nhận được có tiền thật là tốt, tâm trạng cô rất phức tạp, đem váy ngủ đặt trên nóc tủ, rồi lấy ra khăn tắm từ trong tủ dài đựng vật dụng, sau đó bắt đầu c ởi quần áo.

Cô cởi áo khoác, áo sơmi cùng quần dài rồi đặt trên cái tủ, đến lúc muốn cởi nội y thì lại do dự một chút, không được tự nhiên mà nhìn lướt qua xung quanh, trong lòng không biết tại sao thấy bất an.

Do dự mãi, cuối cùng Phương Y vẫn mặc nguyên nội y, lấy khăn tắm đi vào khu vực tắm rửa rồi đóng cửa lại.

Phía trên bồn tắm là vòi hoa sen, Phương Y đứng trong bồn tắm, mở nước ấm từ vòi hoa sen, ném khăn tắm lên trên giá, lúc này mới bắt đầu cởi nội y.

Mà ở trên lầu hai, Chu Lạc Sâm ngồi ngay ngắn ở trong thư phòng sau bàn làm việc, đôi mắt vốn dĩ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính lại chậm rãi dời đi.

Tay anh nắm chặt thành quyền, một lát sau lại buông ra, khép lại máy tính, đi đến kệ sách lấy một quyển sách thật dày, ngồi vào trên sô pha nhìn không chớp mắt.

Nhưng từ đầu tới cuối quyển sách đó chưa hề được lật qua một tờ.

Phương Y tắm rửa xong xuôi, mặc váy ngủ bước ra khỏi phòng tắm. Cô cầm quần áo dơ của mình đi về phòng ngủ, tính thoa mỹ phẩm dưỡng da đơn giản rồi đi giặt quần áo, nhưng cô lại thấy Chu Lạc Sâm ở trước cửa phòng mình.

"Anh xuống khi nào?" Phương Y bất ngờ hỏi

"Mới vừa xuống." Anh giải thích với cô, nhìn chằm chằm vào cô không nháy mắt, "Đêm nay em không ngủ ở đây."

Phương Y buồn bực hòi: "Vậy ngủ ở đâu?"

Chu Lạc Sâm cầm lấy quần áo cũ của Phương Y ném vào phòng, đóng cửa phòng khách rồi dắt tay cô lên lầu hai.

Anh nói: "Đêm nay em ngủ cùng tôi."

Phương Y hoảng hốt, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Nhưng... không tốt lắm đâu."

Chu Lạc Sâm dừng bước, quay lại nhìn cô, nhắc lại một sự kiện đã qua: "Em từng cho tôi ngủ nhờ qua đêm." Anh tựa hồ như nhớ lại cái đêm ký ức khắc sâu đó: "Trai đơn gái chiếc ở chung phòng, cũng không có gì xảy ra."

Phương Y nhớ rõ chuyện đó, nhưng anh nhắc lại để làm gì? Muốn nói rằng đêm nay cũng sẽ không có gì xảy ra sao?

Nhưng có vẻ như cô đã nghĩ sai rồi

Một lúc sau Chu Lạc Sâm lại lên tiếng: "Lần đó không xảy ra chuyện gì, vậy đến hôm nay là danh chính ngôn thuận."

Nói xong, anh trực tiếp bế Phương Y như công chúa đi lên lầu, vào phòng ngủ của mình.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phòng ngủ của Chu Lạc Sâm cực kỳ đơn giản, ngoài kệ sách và giường ngủ, chỉ có một chiếc tủ, trống trải và giản dị đến mức không có cả ghế dựa.

Một người thanh tâm quả dục như anh lại ở trong căn phòng như vậy? Thực tế cũng không phải.

Sự thật là, căn phòng này chỉ đơn giản là nhìn bề ngoài thôi.

Phương Y bị Chu Lạc Sâm ném lên giường, định bò dậy nói chuyện với anh, nhưng anh lại trực tiếp đè lên người cô, chống hai tay cúi đầu nhìn cô: "Em cho tôi ngủ nhờ, lẽ ra nên nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra."

Phương Y im lặng. Anh nói đúng, cô đã nghĩ đến, nhưng lúc đó vẫn để anh lại, trong lòng cô rốt cuộc nghĩ gì, ai mà biết được.

"Chúng ta đều là người trưởng thành." Anh hôn lên vành tai cô, cô hít một hơi, lại nghe anh nói: "Người trưởng thành nên làm chuyện của người trưởng thành, em nói đúng không?"

Phương Y chống tay lên ngực anh kháng cự: "Nhưng cái này....cũng quá vội vàng đi luật sư Chu..."

Chu Lạc Sâm cắn môi Phương Y, hôn một lúc mới buông ra, gỡ mắt kính nhìn vào mắt cô: "Thực ra tôi vốn không phải là kẻ chính nhân quân tử gì, đây mới là con người thật của tôi. Em biết hôm nay khi ăn cơm Nghiêm Túc hỏi tôi cái gì không? Cậu ta hỏi tôi em và Hình Tứ có thành hay không? Em nghĩ xem, nếu tôi không nhanh lên, có phải các người sẽ thành đôi hay không?"

Phương Y bất đắc dĩ nói: "Em đã giải thích với anh rồi, em và anh ta không có gì xảy ra cả."

Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, dịu dàng nói: "Đàn ông đều rất ích kỷ, mặc dù tôi biết em không có gì với cậu ta, nhưng tôi vẫn không an tâm. Bây giờ tôi muốn lưu lại dấu ấn gì đó trên người em, như vậy tôi mới có thể an tâm."

Anh muốn lưu lại dấu ấn gì? Thực ra Phương Y có một ý tưởng hay hơn.

"Chờ đã." Phương Y dùng hết sức xoay người, đè Chu Lạc Sâm dưới người, nhìn anh từ trên xuống dưới: "Em có một cách tốt hơn."

Chu Lạc Sâm sửng sốt một chút mới phản ứng lại, mình đây là bị phản công sao, cũng thật mới mẻ.

Anh vẫn bình thản hỏi: "Cách gì?"

Phương Y cúi đầu tiến đến gần cái cổ trắng nõn của anh, liếc nhìn yết hầu gợi cảm: "Thay vì anh lưu lại dấu ấn trên người em, chi bằng em lưu lại dấu ấn trên người anh, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn." Không đợi anh trả lời, cô cúi đầu để lại từng dấu hôn dâu tây lên cổ anh. Chờ cho đến khi Phương Y vội vàng đứng dậy và rời khỏi giường, Chu Lạc Sâm đã đỏ mặt đến mức không thể cử động.

"Ngủ ngon." Phương Y chào tạm biệt anh, quay người rời khỏi phòng ngủ, không quên đóng cửa lại cho anh.

Chu Lạc Sâm nằm trên giường nhìn trần nhà, sau một lúc lâu mới thở dài một tiếng với cảm xúc vô cùng phức tạp.

Dựa vào vị trí "gặm nhấm" của cô vừa nãy, ngày mai anh phải dùng khăn quàng cổ, chỉ sợ cũng rất khó che giấu dấu vết.

Cứ tưởng có thể thu phục được cô, nhưng cuối cùng lại bị cô bắt. Nên nói là anh vốn không có ý định c**ng bức cô, hay là do cô không giống người thường?

- -------------------o------------------