Edit: Frenalis

Cô gái da mặt mỏng, bị người ta chọc thủng tâm sự càng không thể đối mặt, Phương Y đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, hai tay nắm chặt nhau một cách gượng gạo, vẻ mặt vừa lo lắng vừa ngượng ngùng vô cùng đáng yêu.

Chu Lạc Sâm vẫn luôn quan sát cô, mỉm cười cong mắt, vươn tay vuốt v e mái tóc rối tung của cô.

"Đừng xoa tóc." Phương Y bẽn lẽn né tránh, "Rối tung hết rồi."

Chu Lạc Sâm nói "Được thôi", đánh lái xe rẽ vào một con đường hẹp, dịu dàng hỏi: "Trưa nay ăn lẩu nhé, em chiều nay còn đi làm thêm không?"

Phương Y nói: "Vẫn còn, hai giờ phải quay lại."

Hiện tại mới hơn 12 giờ trưa, đủ thời gian cho họ ăn trưa, nhưng Chu Lạc Sâm lại nói: "Có thể không đi?"

Anh dùng giọng điệu thương lượng như thể anh không phải là cấp trên của cô. Văn phòng luật sư Tễ An không hề bạc đãi nhân viên, thời gian nghỉ lễ còn đi làm thêm, văn phòng có thể không cho phép.

Chu Lạc Sâm là cấp trên của Phương Y, nhưng lại không hề tỏ ra bất mãn vì cô đi làm thêm, mà là dùng giọng điệu thương lượng để hỏi ý kiến cô, điều này khiến Phương Y cảm thấy vô cùng vững tâm.

Cô nói: "Có thể." Giọng cô hơi dè dặt, "Thật ra cũng chỉ mới làm vài ngày, không đi cũng không mất bao nhiêu tiền."

Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng ừ một tiếng, giọng anh vốn dễ nghe, giờ đây hơi mang giọng mũi lại càng dễ nghe hơn. Anh cất tiếng gọi tên cô, giọng đầy tình cảm, tuy không nói gì ái muội, nhưng cô vẫn đỏ mặt, điều này có thể xem như một loại năng khiếu.

"Phía trước có một quán lẩu ngon, chúng ta đi ăn ở đó nhé." Anh chỉ về phía trước.

Phương Y liếc nhìn, nói: "Tôi mời anh, nhưng thời tiết nóng thế này mà ăn lẩu, có điều hòa cũng có thể sẽ ra nhiều mồ hôi."

Chu Lạc Sâm mím môi không nói gì, như thể anh chỉ là ngẫu nhiên đề nghị, chứ không hề có ý định ăn trưa có ra nhiều mồ hôi hay không.

Anh lặng lẽ liếc mắt nhìn cái váy dài bằng chiffon mỏng manh của Phương Y, yết hầu khẽ nhấp nhô, phát ra một tiếng ho nhẹ.

Xe nhanh chóng dừng lại ở bãi đỗ xe của quán lẩu, đúng giờ ăn trưa nên nơi đây chật kín xe, họ cũng phải tìm kiếm một lúc mới tìm được chỗ đậu. Điều này cho thấy quán lẩu này có thể thực sự rất ngon.

Chu Lạc Sâm đi từ phía bên kia xe sang bên cạnh Phương Y, cùng cô sóng vai bước vào quán. Phương Y cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong ba lô, Chu Lạc Sâm liếc mắt một cái, không tiếng động nắm lấy tay cô, gắt gao nắm chặt trong tay. Bỗng nhiên tay bị nắm lấy, Phương Y ngẩn người, ngơ ngác nhìn Chu Lạc Sâm bình tĩnh nắm tay cô bước vào quán lẩu.

Ở quầy thu ngân, quản lý quán ngạc nhiên nhìn họ bước vào gian riêng. Phương Y đã sớm quên mất mình vừa rồi đang tìm kiếm thứ gì.

"Luật sư Chu?! Khách quý đến mà không có đón tiếp từ xa, thật ngại quá! Anh muốn ăn lẩu sao không báo tôi biết trước, tôi giữ lại gian phòng tốt nhất cho anh." Quản lý quán tỏ vẻ xin lỗi.

Chu Lạc Sâm tâm trạng tốt, thái độ đối với người khác cũng rất hòa ái, anh thong thả ung dung nói: "Không sao, hôm nay bỗng nhiên muốn ăn lẩu nên đi đến đây, quản lí Trần không cần tiếp đón tôi, anh cứ bận việc đi."

Quản lí Trần nói: "Đương nhiên là phải tiếp đón luật sư Chu, anh là khách quý, tôi có thể đi đâu khác chứ?"

Nhân viên phục vụ nhanh chóng mang đồ vào phòng, nồi lẩu đã được chuẩn bị sẵn, là nồi lẩu uyên ương, có cay và không cay, mỗi người một bên, vô cùng chu đáo.

"Mỗi loại nguyên liệu đều được phục vụ một phần cho luật sư Chu, nếu không đủ cứ gọi thêm nhé." Quản lí Trần ân cần nói.

Chu Lạc Sâm tựa lưng vào ghế, hơi gật đầu, dường như không muốn nói chuyện với quản lí Trần. Anh càng muốn được ở riêng với Phương Y, vì chiều nay hai giờ cô phải đi làm thêm, nên họ chỉ có thể tranh thủ ăn trưa lúc này. Quản lí Trần ở đây khiến anh cảm thấy hơi khó chịu.

Quản lí Trần tưởng nịnh bợ Chu Lạc Sâm nên không ngừng nói chuyện với anh, vì quá kích động nên không nhận ra sự thiếu kiên nhẫn của Chu Lạc Sâm.

Một lúc sau, nồi lẩu sôi lên, Chu Lạc Sâm mới chậm rãi mở lời: "Hay là quản lí Trần cũng ngồi lại ăn cùng chúng tôi?"

Câu hỏi này khiến quản lí Trần sửng sốt, anh ta lập tức hiểu ra Chu Lạc Sâm đang muốn đuổi anh ta đi.

Quản lí Trần vội vàng cáo lui, mồ hôi đầy đầu bước ra khỏi phòng riêng, thầm hận mình ngày thường hay tiếp đón nhân vật lớn, sao lại gặp Chu Lạc Sâm mà không nhận ra sắc mặt không tốt của anh?

Thấy quản lí Trần đi rồi, Phương Y không khỏi bật cười: "Anh xem kìa, anh dọa anh ta sợ hãi, mồ hôi vã ra đầy đầu."

Chu Lạc Sâm cầm đũa gắp rau và thịt thả vào nồi lẩu, nhàn nhạt nói: "Chỉ cần không dọa em là được."

Phương Y thở dài: "Tôi cũng rất sợ anh."

Chu Lạc Sâm không ngẩng đầu lên, nói: "Chuyện đó là bình thường."

"Bình thường sao?" Phương Y nghiêng đầu nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng đúng, dường như không ai không sợ anh."

Chu Lạc Sâm dùng muỗng khuấy khuấy nồi lẩu: "Khác nhau chứ."

Phương Y tò mò: "Khác nhau ở điểm nào?"

Chu Lạc Sâm giúp Phương Y đổ nước chấm vào chén, vừa làm vừa nói, mắt không nhìn cô: "Có một nhà tâm lý học nổi tiếng từng nói, tinh thần con người có một cơ chế tự bảo vệ, rất dễ bị thu hút bởi những người mà 'khi trở thành đối thủ sẽ trở nên đáng sợ nhất'."

Phương Y ngẩn người, vẻ mặt hoang mang khó hiểu, khuôn mặt cũng đỏ lên, không biết là do hơi nóng của nồi lẩu hay do ý tứ mập mờ trong lời nói của anh.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Lạc Sâm liếc nhìn cô, thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, biết rằng cô hơi nóng.

Anh không hạ thấp nhiệt độ điều hòa, mà tiếp tục nói chuyện một cách vô tư: "Cho nên, em biết khác nhau ở điểm nào rồi chứ. Rất nhiều người sợ tôi, nhưng không nhiều người thích tôi."

Phương Y theo bản năng phản bác: "Có rất nhiều người thích anh." Nói xong, cô hơi nóng nên kéo cổ áo xuống.

Chu Lạc Sâm đưa chén nước chấm đến trước mặt cô, cô nhẹ nhàng cảm ơn anh. Anh nhìn chằm chằm vào phần ngực cô được che bởi lớp lụa mỏng manh, lịch sự văn nhã nói: "Em nói đúng, có rất nhiều người thích tôi, nhưng là..." Ánh mắt anh trầm xuống, ngữ khì vừa mềm vừa trầm nói: "Tôi chỉ thích em."

Bốn chữ "Tôi chỉ thích em" có lực sát thương quá lớn, Phương Y trực tiếp che mặt cúi đầu, không nói nên lời.

Chu Lạc Sâm khẽ cười, gắp một miếng thịt đã chín cho vào chén của cô: "Ăn đi."

Phương Y buông tay che mặt, gật đầu cầm đũa cúi đầu ăn, không dám nhìn anh suốt cả bữa ăn. Mà bởi vì trời nóng, cô ra mồ hôi nhiều, cổ áo ướt đẫm.

Chu Lạc Sâm thu hết mọi thứ vào tầm mắt, chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn hạ thấp nhiệt độ điều hòa, không đành lòng để cô bị nóng, mặc dù điều đó có thể khiến anh giảm đi rất nhiều phúc lợi.

Làm xong việc đó, anh gắp một ít rau xanh vào chén của mình, như thể vô tình nói: "Bây giờ em coi như là bạn gái của tôi."

Phương Y ngừng nhai, ngước mắt nhìn anh, không khước từ cũng không gật đầu.

Chu Lạc Sâm chăm chú nhìn Phương Y bằng đôi mắt đen láy sắc sảo, một lúc sau nở nụ cười đủ sức khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng rung động, khẳng định: "Không nói gì coi như em đồng ý, ăn đi, ăn xong tôi đưa em đi dạo."

Phương Y nhìn lại anh, cuối cùng không nói lời từ chối nào.

Có thể là do hương vị của bữa ăn quá ngon, cũng có thể là do hôm nay thời tiết quá ấm áp, bầu không khí quá mới mẻ. Tóm lại, bỗng nhiên cô không còn lo lắng về việc bị tổn thương, bị tổn thương đương nhiên là khó chịu, nhưng nếu vì sợ bị tổn thương mà từ chối cơ hội hạnh phúc, liệu đó có phải là một loại tổn thất hay không?

Phương Y không còn buồn rầu và lo lắng về những điều đó nữa, mà là cầm đũa muốn gắp một miếng thịt trong nồi lẩu, nhưng có lẽ do cô hơi khẩn trương, nên gắp nhiều lần đều bị trượt đi, khiến cô vô cùng xấu hổ.

Chu Lạc Sâm nhìn một lúc, cuối cùng không thể nhịn được nữa, liền giúp cô gắp miếng thịt ra.

Phương Y nhìn miếng thịt trong chén của mình, cắn đũa nói với anh: "Cảm ơn."

Chu Lạc Sâm nhướng đôi mắt thon dài, nhàn nhạt nói: "Sao lại khách sáo như vậy?"

Phương Y dứt khoát cúi đầu không nói, chỉ lo ăn. Chu Lạc Sâm không nói sai, nhà hàng lẩu này thật sự ăn rất ngon, nhưng mà...... Giương mắt lên nhìn anh ở bên kia, anh ăn cũng quá kiêng khem rồi, trừ bỏ rau dưa vẫn là rau dưa, cuộc sống như vậy thật không thú vị.

"Anh tin Phật sao?" Phương Y đột nhiên hỏi.

Chu Lạc Sâm động tác dừng lại một chút, lắc đầu nói: "Tôi không tin bất cứ điều gì."

Không hiểu sao, khi Chu Lạc Sâm nói anh không tin vào bất cứ điều gì, cô lại nghĩ đến việc anh cũng không tin vào tình yêu.

Cô nhíu mày suy nghĩ, nhớ đến câu nói "Còn khách sáo như vậy" của anh, liền quyết định không khách sáo một chút.

"Vậy anh có tin vào tình yêu không?" Phương Y thực sự tò mò, không biết anh sẽ trả lời như thế nào. Theo lẽ thường, những người đàn ông vào thời điểm này sẽ không chút do dự nói rằng họ tin tưởng, bởi vì người đang ngồi đối diện là bạn gái mà họ vừa mới xác định muốn ở bên nhau. Mặc dù họ không nghĩ đến việc công khai, hoặc không tính toán lâu dài, nhưng họ cũng sẽ tạm thời giả vờ kiên định một chút. Cô rất tò mò, Chu Lạc Sâm có thể hay không cũng giống như vậy.

Chu Lạc Sâm không cân nhắc nhiều về việc phải trả lời câu hỏi hóc búa của cô, anh vừa ăn vừa nói: "Tin tưởng."

Hai chữ này khiến Phương Y hoảng hốt một chút, đang nghĩ hóa ra Chu Lạc Sâm có cùng tư duy với những người đàn ông khác, liền nghe thấy anh ngay sau đó lại nói: "Nhưng tôi không tin vào con người."

Tin tưởng tình yêu, nhưng lại không tin tưởng con người. Lời nói này khiến Phương Y giật mình, im lặng không nói gì thêm, từ từ ăn lẩu.

Thật kỳ lạ, Chu Lạc Sâm thường không nói gì khi ăn cơm, nhưng hôm nay lại nói rất nhiều. Cô nghĩ, có lẽ là vì hai tiếng nữa cô phải đi làm thêm.

Ăn xong đã gần hai giờ, may là khoảng cách từ nơi đây đến chỗ cô làm thêm không xa, Chu Lạc Sâm đưa cô đến nơi, còn tám phút nữa mới đến giờ làm.

Chu Lạc Sâm nhìn theo cô xuống xe, khi cô tạm biệt chuẩn bị đi, anh bỗng gọi cô lại.

Phương Y đứng tại chỗ ngoảnh đầu nhìn lại, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Chu Lạc Sâm đi đến trước mặt cô: "Còn ba ngày nghỉ lễ nữa, chúng ta đi du lịch biển nhé."

Thời gian chỉ còn ba ngày nghỉ, đi quá xa cũng không kịp nữa, nhưng Hồng Kong là thành phố biển, đi du lịch biển hai ngày vẫn có thể.

Phương Y suy nghĩ một chút, thấy vẻ mặt anh không phải là nói đùa, liền gật đầu: "Được, chiều nay làm xong việc tôi sẽ xin nghỉ." So với việc kiếm vài trăm tệ, cô càng muốn nhìn thấy người đàn ông này nhiều hơn.

"Nhưng chuyện của công ty Mộc Lâm không phải có vấn đề sao, anh không cần đi theo dõi à?" Phương Y có chút lo lắng.

Chu Lạc Sâm nhớ đến chuyện Mộc Tử Lâm và Hạ Đình Xuyên, ánh mắt thay đổi một chút, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, vẫn là vẻ mặt đầy mưu tính.

"Không sao, em không tin tôi à?" Anh hỏi lại cô một câu, ném vấn đề sang cho cô.

Phương Y nói: "Tôi đương nhiên tin anh, chỉ là..." Chỉ là sợ Mộc Tử Lâm và Hạ Đình Xuyên có âm mưu gì đó lừa anh, không những bản thân họ chết mà còn kéo anh theo chịu xui xẻo.

Phương Y không nói hết câu sau, nhưng Chu Lạc Sâm cũng đoán được, anh bỗng nhiên cúi đầu hôn lên má cô, cô ngớ ngẩn ngẩng đầu nhìn anh, anh dịu dàng nói: "Em tan làm tôi đến đón, em về nhà lấy đồ, tối nay chúng ta khởi hành." Nói xong, anh xoay người trở lại bên cạnh xe, "Đi làm đi, không đi sẽ bị muộn."

Phương Y vừa thấy biểu hiện của anh, quả nhiên lập tức nhớ ra là phải đi làm, cô không nói gì thêm, trực tiếp chạy vào cửa hàng, hơi hơi cao giọng nói với anh: "Anh lái xe cẩn thận, bái bai."

Chu Lạc Sâm nhìn cô chạy khuất xa vào cửa hàng, liếc mắt nhìn những người đi đường xung quanh đang ẩn ý đánh giá anh, thấy nhiều thành quen, anh không để ý mà sải bước lên xe, nghênh ngang rời đi.

Buổi chiều Phương Y tan làm, giống như giữa trưa vậy, vừa bước ra khỏi cửa hàng đã thấy Chu Lạc Sâm, như thể anh vẫn luôn ở đây chờ cô không hề rời đi.

Loại cảm giác này khiến người ta cảm thấy thực sự hạnh phúc, Phương Y ngồi trên ghế phụ liền nói với anh: "Chờ lâu rồi à? Sao không gọi điện thoại cho tôi, tôi có thể ra sớm hơn."

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chu Lạc Sâm vừa lái xe vừa nói: "Không lâu lắm, vừa đặt phòng khách sạn xong, giờ đưa em về nhà lấy đồ, chuẩn bị xong là chúng ta khởi hành."

Phương Y nhớ đến bữa cơm trưa hôm nay, quản lí vì nể mặt anh mà miễn phí, thế nào cũng không chịu lấy tiền, nên cô kiên quyết nói: "Lần này đi chơi tôi sẽ trả tiền, không thể để anh tốn tiền mãi."

Chu Lạc Sâm dùng ngón trỏ đẩy đẩy mắt kính: "Em là phụ nữ, đương nhiên tôi phải chi tiền cho em, em không cần cảm thấy áy náy."

Anh tuỳ ý nói khiến người ta mặt đỏ tim đập, suốt cả quãng đường mặt không đổi sắc, có thể thấy được bản lĩnh của anh rất thâm hậu.

Phương Y nhéo cằm đánh giá anh, ánh mắt không kiêng nể gì khiến Chu Lạc Sâm nhất thời có chút không được tự nhiên.

Anh hắng giọng, bật quảng cáo trên xe, âm thanh quảng cáo nam tính sến súa nào đó phát ra, chọc đến Phương Y tị hiềm mà quay đầu đi, anh cũng lập tức đổi kênh.

Một kênh khác đang phát nhạc, khiến bầu không khí trong xe dễ chịu hơn nhiều, Phương Y nhẹ nhàng thở ra nhìn khung cảnh bên ngoài, đã sắp đến khu nhà của cô, thật nhanh.

Đến khu nhà sau đó, Chu Lạc Sâm đỗ xe cùng Phương Y lên lầu, ý định giúp cô thu dọn đồ đạc, tiện thể tham quan căn hộ mới của cô.

Phương Y nhận ra, anh dường như không xa lạ với nơi này, có chút kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra chỗ nào không đúng.

Cô dùng chìa khóa mở cửa mời anh vào, không bật điều hòa phòng, tiện tay đưa cho anh một cây quạt giấy, nói: "Tôi đi thu dọn, anh đợi một lát."

Chu Lạc Sâm cầm cây quạt giấy đứng đó một lúc, thử quạt quạt, dường như cảm thấy rất mới mẻ.

Phương Y thu dọn đơn giản quần áo và đồ trang điểm rồi xách ba lô bước ra ngoài, khi ra ngoài vừa lúc thấy cảnh này, không khỏi bật cười: "Còn giống trẻ con như vậy." Cô chế nhạo nói.

Chu Lạc Sâm nghe vậy lập tức buông cây quạt xuống, vội vàng bỏ tay vào túi quần, hỏi: "Thu dọn xong rồi?"

"Ừ, đi thôi." Phương Y gật đầu, cùng anh đi ra ngoài, anh khóa cửa cho cô rồi nhận lấy chiếc ba lô nặng nề của cô, cô nhẹ nhàng tay không xuống lầu. Cảnh tượng này khiến cô không khỏi nhớ lại ý tưởng chuyển nhà của mình, thầm nghĩ, có đàn ông quả nhiên khác hẳn.

Hồng Kong là thành phố cảng nổi tiếng, du khách vào kỳ nghỉ đông đúc không kể xiết. Tắc nghẽn giao thông trên đường khiến Phương Y và Chu Lạc Sâm gặp nhiều khó khăn, cuối cùng cũng đến nơi, đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng, lại được thông báo đã xảy ra sự cố đặt phòng trước đó, số lượng phòng sai lệch, vì là khách sạn nổi tiếng, lại còn là giờ cao điểm, nên không còn nhiều phòng trống. Đam Mỹ Hiện Đại

Chu Lạc Sâm định đặt phòng giường lớn nhưng chỉ còn lại một phòng, nếu không được, vậy chỉ có thể ở phòng suite tổng thống hoặc phòng tiêu chuẩn đơn giản nhất.

Loại phòng tiêu chuẩn này, Chu Lạc Sâm đương nhiên sẽ không ở, anh mở miệng muốn đặt phòng suite tổng thống, nhưng Phương Y đã ngăn cản ngay khi anh định nói ra hai chữ đầu tiên.

"Chúng ta chỉ đi chơi ba ngày, lại chỉ có hai người, ở như vậy thật lãng phí." Cô cảm thấy có chút tiếc nuối.

Chu Lạc Sâm nhìn chăm chú vào cô: "Hai lựa chọn, một là phòng suite, chúng ta sẽ ở hai phòng đơn riêng biệt, hoặc là một phòng giường lớn, chúng ta ngủ chung một giường."

Phương Y dứt khoát nói: "Phòng suite."

Chu Lạc Sâm quay người nói với nhân viên lễ tân về quyết định của họ, hai người cùng nhau đi thang máy lên lầu nhận phòng.

Phòng suite ở tầng cao, phong cảnh cũng đẹp, mở cửa sổ ra là nhìn thấy biển xanh rộng lớn. Tháng 10 là thời điểm đẹp nhất trong năm, không nóng cũng không lạnh, chỉ có điều hơi nắng, ra ngoài cần phải chống nắng kỹ.

Rời khỏi cửa sổ, Phương Y nhìn vào hai phòng ngủ hai bên phòng khách, cả hai đều có khóa cửa, rất an toàn, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như lần trước ở Cảnh Dương - Chu Lạc Sâm nửa đêm đột nhập vào phòng cô.

Nhưng mà, nếu chuyện đó lại xảy ra thì sao...

Mệt mỏi vì đi lại, Chu Lạc Sâm bảo Phương Y đi nghỉ ngơi sau khi ăn bữa tối đơn giản, còn anh thì làm việc trong phòng khách.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Phương Y dựa vào cửa phòng mình nhìn Chu Lạc Sâm đang nghiêm túc làm việc trên bàn, trong lòng lại nhớ đến câu nói 'Đàn ông đẹp trai nhất là lúc nghiêm túc làm việc'.

Lúc này Chu Lạc Sâm càng thêm tuấn tú, khuôn mặt trắng nõn, mày nhíu, tuy nửa khuôn mặt bị che bởi màn hình máy tính nhưng vẫn toát lên vẻ phong tình.

Mang theo chút ý nghĩ kiều diễm, Phương Y trở về phòng, tiện tay đóng cửa mà không khóa, rồi nằm lên giường xem TV.

Cô đã rửa mặt xong, giờ mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái gồm quần dài và áo thun. Có lẽ vì mấy ngày nay vừa đi làm tối vừa đi làm thêm ban ngày nên khá mệt mỏi, cô nằm trên giường không lâu đã ngủ thiếp đi, chăn bị cô lười biếng kẹp hờ giữa hai ch ân, rõ ràng là hành động rất bình thường giống ở nhà, nhưng khi Chu Lạc Sâm vào giúp cô tắt TV thì lại mang một hương vị khác.

Thực ra cô không mặc bộ đồ ngủ gợi cảm nào, mà là quần dài và áo thun bình thường nhất, nhưng khi đôi chân thon dài của cô kẹp chăn, cánh tay trắng nõn ôm chăn, Chu Lạc Sâm chỉ hận không thể biến thành chiếc chăn đó.

Anh đi đến mép giường, cúi người định giúp cô kéo chăn cho đàng hoàng, nhưng ai ngờ cô bỗng nhiên mở mắt, với vẻ mặt "Bắt được rồi", khiến anh thoáng chút hoang mang.

"Phòng em mở TV to, tôi gõ cửa em không trả lời, tôi đoán em ngủ rồi nên vào tắt TV giúp em." Chu Lạc Sâm giải thích hành động của mình, anh vẫn là lần đầu tiên bị cô trực tiếp phát hiện hành vi không thỏa đáng, vẻ mặt khá tiếc nuối, "Điều hòa phòng bật khá thấp, em ngủ như vậy không có chăn sẽ cảm lạnh." Anh nói, rồi kéo chăn muốn đắp lên cho cô, nhưng động tác rụt vai của cô khiến cổ áo rộng thùng thình của áo thun hở ra hơn phân nửa, gần như có thể nhìn thấy viền ren của áo ngực bên trong.

Là màu đen, anh từng nói với cô ở Cảnh Dương rằng anh thích cô mặc màu đó.

Phương Y nhận ra ánh mắt của anh lập tức đỏ mặt, vội vàng bò dậy muốn né tránh một chút, nhưng Chu Lạc Sâm lại ôm lấy cô từ phía sau, trực tiếp đè cô xuống giường, hôn l3n cần cổ trắng nõn của cô.

Phương Y kinh hô một tiếng, tê buốt ở cổ khiến cô không thể không rên nhẹ, cô cố gắng đẩy thân người anh ra: "Đừng như vậy... Tôi có thứ này muốn đưa cho anh."

Chu Lạc Sâm nheo mắt buông người, dùng ánh mắt vô cùng mất hứng nhìn cô.

Phương Y mặt đỏ bừng đưa cho anh một chiếc hộp quen thuộc, nói: "Tôi đã định đưa lại anh từ lâu rồi, chỉ là không có cơ hội. Chiếc vòng tay này quá quý giá, tôi không thể nhận."

Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn chiếc vòng tay anh từng mua cho cô, thở dài nói: "Em là bạn gái của tôi, tôi tặng quà cho em sao em lại không chịu nhận?"

Phương Y cắn môi: "Nhưng thứ này cũng quá quý giá, anh không thể tặng thứ đơn giản hơn à?"

Ánh mắt Chu Lạc Sâm sững lại, giọng nói bỗng chốc trở nên trầm thấp: "Thứ đơn giản nhất tôi đã tặng em rồi."

Phương Y khó hiểu hỏi: "Cái gì vậy?"

"Trái tim tôi." Anh nói rất nhanh, ngữ khí vô thức mang theo một tia cô đơn.

Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

- -------------------o------------------