Kẻ Thù Bên Gối

Chương 7: Biến chuyển vận mệnh

Lăng Tuyết mất rất nhiều công sức, bàn tay đều trầy xước bị thương, vẫn không kéo được cửa xe ra.

Dưới tình thế cấp bách, cô bê một tảng đá ở ven đường, dùng sức đập kính xe, chui hẳn nửa người vào trong xe.

Trong xe có bốn người, hai người đàn ông phía trước đều bất tỉnh, phía sau có một nam một nữ, người đàn ông thều thào nói:

– Cứu cô chủ, cứu, cứu cô chủ…

Lăng Tuyết quay đầu nhìn cô gái bên cạnh.

Cô gái đang hấp hối, toàn thân đầy máu, đèn trong xe lờ mờ, Lăng Tuyết nhìn không rõ diện mạo của cô ấy, dưới tình huống nguy cấp, Lăng Tuyết dùng hết sức lực toàn thân kéo cô gái ra bên ngoài.

Mất rất nhiều sức, cuối cùng cũng kéo ra được, bởi vì lực quán tính, Lăng Tuyết và cô gái cùng ngã nhào xuống đất.

Lúc này, bình xăng của xe đã phực lên, Lăng Tuyết sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy kéo cô gái sang bên cạnh.

Ầm…

Xe nổ mạnh, lửa hừng hực bốc lên trời, Lăng Tuyết và cô gái gục trên đường, phía sau bùng lên ngọn lửa mãnh liệt.

Lúc này một loạt tiếng động cơ xe truyền đến, Lăng Tuyết hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn, hơn mười chiếc xe hơi màu đen xếp hàng ở ven đường, một đám người mặc đồ đen từ trong xe lao xuống, kinh hoàng la hét:

– Cô Cung…

Cục diện ồ ạt, xem ra cô gái này không phải người tầm thường.

Lăng Tuyết nhìn qua cô gái bên cạnh, dưới ánh lửa, sắc mặt cô gái gần trong gang tấc, cho dù đầy máu tươi, nhưng lại rõ ràng như vậy…

Lăng Tuyết toàn thân cứng đờ, khiếp sợ trợn mắt há hốc mồm.

Cô gái này… gần như giống hệt cô!!!

– Đây, đây là sao?- Đám thuộc hạ cũng sợ ngây người.

Lăng Tuyết cảm thấy đầu truyền đến cơn đau nhức, trước mắt tối sầm, cô ngất đi…

***

Khi tỉnh lại, Lăng Tuyết phát hiện mình đang nằm trong căn phòng kiểu Trung Hoa cổ điển sang trọng, xung quanh có bốn cô y tá trông nom, đều đang hết lòng chăm sóc cô.

Giấc mộng chân thật này…

Một cơn ác mộng rung động lòng người…

Lăng Tuyết thậm chí còn nghĩ, có một số việc phải chăng chính là ảo giác của cô?

Ví như, Lăng Ngạo bị thương, và ví như, cô gái có diện mạo giống cô như đúc kia…

– Cô tỉnh lại rồi!

Một giọng nói êm ái truyền đến, Lăng Tuyết quay đầu nhìn, một người phụ nữ khoảng 40 tuổi từ bên ngoài đi vào, ăn bận cầu kỳ, bộ dạng thanh lịch.

– Chị là ai?- Lăng Tuyết nhích người, phát hiện gáy cô truyền đến cơn đau đơn dữ dội.

– Đừng nhúc nhích, gáy cô đang bị thương- Người phụ nữ thân thiết căn dặn- Tôi tên Tần Tuệ, là quản gia ở đây!

– Đây là đâu? Lăng Ngạo đâu?- Lăng Tuyết cảm thấy đầu cô như muốn nứt ra, khó trách cô đã ngất, hóa ra là bị thương.

– Cậu Lăng đang ở bệnh viện tư nhân của họ Cung tiếp nhận điều trị- Tần Tuệ giải thích- Còn cô hiện tại đang ở trong nhà họ Cung!

– Nhà họ Cung?- Lăng Tuyết vẫn chưa hiểu gì.

– Chuyện này nói ra rất dài- Tần Tuệ mỉm cười- Tôi đưa cô đến thư phòng, anh Lãnh sẽ giải thích rõ ràng với cô!

Nói xong, Tần Tuệ đến đỡ Lăng Tuyết…

– Khoan đã!- Lăng Tuyết giơ tay từ chối- Tôi cần biết rõ vài vấn đề.

– Mời cô nói- Tần Tuệ lui về sau nửa bước, không khiến cô có cảm giác áp bách.

– Trước tiên, tôi muốn biết rõ tình trạng của anh tôi, tôi nhớ anh ấy bị thương rất nặng- Lăng Tuyết lo lắng hỏi.

– Vết thương của cậu Lăng có chút nghiêm trọng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, anh Lãnh đã sắp xếp bác sĩ giỏi nhất để điều trị cho cậu ấy- Tần Tuệ đáp.

– May quá- Lăng Tuyết thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hỏi- Như vậy, nhà họ Cung này rốt cuộc là nhà của ai vậy?

– Cô đã cứu cô chủ của chúng tôi, cô còn nhớ không?- Tần Tuệ mỉm cười nhìn Lăng Tuyết- Nơi này là nhà của cô chủ!

Lăng Tuyết nhớ lại, tối qua lúc cứu cô gái kia, đám người mặc đồ đen đều gọi cô ấy là cô Cung, hóa ra là nhà của cô ấy.

Cô còn nhớ cô ấy trông rất giống cô, đây cũng là ảo giác sao?

– Cô thật sự rất giống cô chủ của chúng tôi…- Tần Tuệ nhìn Lăng Tuyết- Quá giống!

Câu nói này đã cho Lăng Tuyết đáp án, xem ra hết thảy đều là sự thật.

– Bây giờ, tôi có thể đưa cô đi gặp anh Lãnh được chưa?- Tần Tuệ cung kính hỏi.

– Tôi…

Lăng Tuyết đang định nói chuyện, cửa phòng mở ra, một bóng dáng cao lớn đi vào, mang theo một mùi anh đào thoang thoảng, ánh nắng bên cửa sổ chiếu lên người anh, vì anh thêm vào vầng hào quang thần thánh.

Bộ dạng hài hòa khôi ngô này, khí chất thoát tục này, sao lại quen thuộc đến thế!

Lăng Tuyết nhìn anh, trái tim như thể ngừng đập…

Là anh ấy???

Người đàn ông 99 đêm liên tục xuất hiện ở Bóng Đêm nghe cô hát, hệt như vị thần bước ra từ trong mộng, chân thật xuất hiện trước mắt cô.

Anh nhìn cô, đôi mắt màu xanh lam trong suốt lấp lánh ôn hòa, khóe môi hiện lên độ cong nhợt nhạt.

– Anh Lãnh!- Tần Tuệ cùng những y tá khác trong phòng đều xoay người cúi đầu lui sang một góc, vô cùng cung kính.

– Là anh…- Lăng Tuyết gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình, cô từng tưởng tượng qua vô số lần cảnh tượng cùng anh gặp gỡ, nhưng không hề nghĩ, lại là cảnh lúc này.

Lãnh Thanh Mặc ra dấu tay, tất cả y tá và người hầu toàn bộ lui hết ra ngoài.

Tần Tuệ mỉm cười nói với Lăng Tuyết:

– Ý của anh Lãnh, bởi vì cô vẫn chưa quen phương thức giao tiếp cùng anh ấy, cho nên kêu tôi giải thích tình huống cho cô nghe trước.

– Hửm?- Lăng Tuyết nghe không hiểu.

Tần Tuệ nhìn Lãnh Thanh Mặc, nhỏ giọng giải thích:

– Anh Lãnh…. Không thể nói chuyện.

Lăng Tuyết toàn thân chấn động, kinh ngạc trợn mắt.

Không nói?

Một người đàn ông hoàn mỹ như thế, lại không nói được?

Lãnh Thanh Mặc không mấy quan tâm chuyện này, anh mỉm cười với Lăng Tuyết, vén tấm rèm châu, đi ra phòng khách nhỏ kế bên, ngồi xuống ghế gỗ lim, dùng bộ trà cụ tinh xảo pha trà, động tác tao nhã đến cực hạn.

– Là thế này…- Tần Tuệ bắt đầu nói về chuyện tối qua- Cô chủ của chúng tôi tên Cung Thiên Long, là con gái độc nhất của nhà họ Cung, cũng là người thừa kế Tập Đoàn Cung Thị, tối qua, cô chủ bị kẻ thù đuổi giết, không ngờ đã liên lụy đến cô và anh cô, càng không ngờ chính là, ân nhân cứu mạng cô chủ, lại giống cô ấy như đúc thế này.

– À!- Lăng Tuyết hiểu ra- Hèng chi, chiếc container đó rõ ràng cố ý đụng tới, muốn đẩy cô Cung vào chỗ chết. Xe của cô Cung trước khi tông phải chúng tôi đã bị tông một lần rồi, họ là đang lúc chạy trốn bất cẩn đụng vào chúng tôi.

– Đúng, là như vậy- Tần Tuệ gật đầu- Cũng may cô và anh trai cô đều bình an vô sự.

– Vậy cô Cung và người trong xe thế nào?

– Mấy cấp dưới bất hạnh hy sinh- Vẻ mặt Tần Tuệ trở nên nghiêm trọng- Cô Cung bị thương nặng hôn mê, đến giờ vẫn chưa thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm!

– Sao có thể như vậy…- Lăng Tuyết cảm thấy lo lắng cho cô gái tên Cung Thiên Long kia.

– Chuyện này đại khái là như vậy, hiện tại sức khỏe của cô rất yếu, tạm thời cứ ở lại đây tịnh dưỡng trước, chờ cô chủ của chúng tôi tỉnh lại…

Tần Tuệ nói được một nửa, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếp gõ cửa dồn dập, người hầu lo lắng chạy vào thông báo:

– Anh Lãnh, bác sĩ Hoa đến!

Lãnh Thanh Mặc dừng động tác pha trà, nhíu mày, Tần Tuệ lập tức ra mở cửa:

– Bác sĩ Hoa, mời vào!

Một vị bác sĩ lớn tuổi bước vào, nghiêm nghị nói:

– Tình hình của cô Cung không tốt, giữ được tính mạng, nhưng mà…

– Nhưng mà cái gì?- Tần Tuệ lo lắng hỏi.

– Trong thời gian ngắn…- Bác sĩ Hoa thận trọng nhìn Lãnh Thanh Mặc- E rằng rất khó tỉnh lại.

Lãnh Thanh Mặc hình như đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

– Cái gì gọi là trong thời gian ngắn?- Tần Tuệ mặt biến sắc- Thời gian ngắn là bao lâu?

– Điều này rất khó nói, tóm lại tình hình hiện nay của cô Cung không mấy lạc quan, cụ thể chừng nào mới có thể tỉnh lại, còn cần tỉ mỉ chẩn đoán mới biết được- Bác sĩ Hoa vẫn luôn nhìn Lãnh Thanh Mặc- Anh Lãnh, hay là… anh đến xem thử?

Tần Tuệ nhìn Lãnh Thanh Mặc, anh không biểu hiện gì, chỉ là đôi mắt kiên định ấy hiện lên một tầng u ám.

Tần Tuệ thất vọng cụp mắt:

– Anh Lãnh tối qua luôn ở bệnh viện, chắc hẳn trong lòng đã có tính toán.

– Haizzz…- Bác sĩ Hoa thở dài.

Trong phòng yên tĩnh lại, dường như ngay cả không khí cũng đình trệ.

Tâm trạng của Lăng Tuyết cũng rất nặng nề, cô Cung kia rốt cuộc đã đắc tội với ai, đối phương lại muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết như thế?

Cô cách một lớp rèm bằng thạch anh nhìn Lãnh Thanh Mặc, anh tao nhã thưởng trà, vẻ mặt đạm mạc như nước, nhìn không ra có biến chuyển cảm xúc gì.

Anh chỉ lẳng lặng ngồi đó, đã mang đến cảm giác thần thánh không thể xâm phạm!

– Cộc cộc!- Bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa, người hầu vội vàng chạy vào thông báo- Anh Lãnh, xe của ngài Thân Đồ đã chạy vào đường mòn rồi!

– Hả?- Tần Tuệ hốt hoảng- Lúc này, ngài Thân Đồ sao lại đến đây?

– Chắc chắn là tới hỏi thăm sức khỏe của cô Cung- Bác sĩ Hoa cũng rất bối rối- Mọi người công bố với bên ngoài cô Cung chỉ bị thương nhẹ, đang ở nhà tịnh dưỡng, ngài ấy thân là vị hôn phu, đương nhiên phải đến thăm hỏi.

Lăng Tuyết cảm thấy thật bất ngờ, cô Cung kia thoạt nhìn tuổi tác cũng cỡ cô, lại có vị hôn phu rồi, cô ấy và anh Lãnh này lại là quan hệ gì nhỉ?

– Đó là vì an nguy của cô Cung quyết định thịnh suy của cả gia tộc…- Tần Tuệ vô cùng lo lắng- Nếu bên ngoài biết cô ấy bị thương nặng hôn mê, nhà họ Cung sẽ rối loạn.

– Chuyện này…- Bác sĩ Hoa và Tần Tuệ cùng nhìn về phía Lãnh Thanh Mặc.

Lãnh Thanh Mặc ra dấu tay, Tần Tuệ nhìn Lăng Tuyết, cùng bác sĩ Hoa rời khỏi phòng.

Căn phòng yên tĩnh hơn, Lãnh Thanh Mặc bưng một tách trà, vén rèm đi vào, tao nhã đưa cho Lăng Tuyết.

– Cám ơn.

Lăng Tuyết nhận lấy nhấp một chút, một mùi hương thơm ngát lấp đầy khoang miệng, ấm áp tận tim, dư vị vô tận.

Uống trà xong, Lăng Tuyết mím môi, vẫn chưa thỏa mãn.

Lãnh Thanh Mặc nhận lại tách trà, tiện thể cầm lấy tay cô.

Trong lòng Lăng Tuyết run lên, kinh ngạc nhìn Lãnh Thanh Mặc, trái tim cô, đang đập cuồng loạn.

Nhịp tim tăng tốc, hóa ra chính là cảm giác thế này!

Lãnh Thanh Mặc nhẹ nhàng mở tay cô ra, viết một câu xuống lòng bàn tay cô:

– Tôi cần sự giúp đỡ của em!

Tim Lăng Tuyết đập nhanh hơn, không khỏi gật đầu:

– Tôi có thể làm được gì cho anh?

Khóe môi Lãnh Thanh Mặc giương lên độ cong vui mừng, tiếp tục viết vào lòng bàn tay cô:

– Em có thể cảm nhận được chữ viết của tôi, tôi rất vui!

– Cám ơn!- Lăng Tuyết hơi ngượng ngùng.

– Thiên Long là người thừa kế của nhà họ Cung, họ Cung không thể một ngày vô chủ, em và cô ấy giống hệt nhau, tôi hy vọng em có thể tạm thời giả làm cô ấy, giúp tôi ứng phó một chuyện!

Khi Lãnh Thanh Mặc viết xong đoạn này, tầng dưới đã truyền đến tiếng động cơ xe, anh nâng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mày hơi nhíu lại.

Vì vậy dễ dàng nhận thấy, người mang họ Thân Đồ kia đối với nhà họ Cung mà nói là sự tồn tại rất quan trọng.

Lãnh Thanh Mặc không muốn để hắn biết Cung Thiên Long xảy ra chuyện.