Kẻ Thù Bên Gối

Chương 45: Đến nhà nhận lỗi

Dọc đường, Tần Tuệ gọi điện cho Cố Huy:

– Xin chào Cố Huy, tôi là Tần Tuệ, hiện giờ cô Cung nhà chúng tôi muốn đến tìm ngài Thân Đồ, không biết bên ngài ấy có tiện không?

– Xin chị chờ một lát- Cố Huy che điện thoại lại, bước nhanh theo Thân Đồ Dạ lên lầu- Chủ nhân, cô Cung hiện tại muốn đến tìm anh!

– Đến đây?- Thân Đồ Dạ nhướng mày.

– Vâng đúng- Cố Huy gật đầu- Tần quản gia đang hỏi ý kiến anh.

– Cứ để cô ấy đến- Thân Đồ Dạ quay đầu lại không chút do dự, anh rất mong chờ đây, nửa đêm nửa hôm, “Cung Thiên Long” muốn lấy phương thức nào để xin lỗi giải thích với anh.

– Dạ!- Cố Huy trả lời- Tần quản gia, chủ nhân của chúng tôi vẫn chưa ngủ, hoan nghênh cô Cung đến làm khách!

– Vâng, chúng tôi đang đến đây- Tần Tuệ mừng thầm.

– Tôi sẽ đứng trước cửa đợi cô Cung!

– Cám ơn!

***

Cúp máy, Tần Tuệ tươi cười rạng rỡ:

– Ngài Thân Đồ đã đồng ý!

– Đây là chuyện lớn lắm à?- Lăng Tuyết nhíu mày- Sao đến nhà anh ta còn phải đợi anh ta đồng ý?

– Xưa nay ngài Thân Đồ chuyên quyền độc đoán, không thích bị ai quấy rầy, cô Cung cũng chưa từng đến nhà ngài ấy- Tần Tuệ giải thích- Chúng tôi chỉ biết địa chỉ, là từ chỗ anh Trác.

– Anh Trác?- Lăng Tuyết nhớ đến nhân vật nọ- Chính là anh Trác Tuyệt chủ nhân tổ chức buổi vũ hội mà Cung Thiên Long và Thân Đồ Dạ lần đầu tiên gặp nhau?

– Đúng, chính là anh ta- Tần Tuệ gật đầu- Nghe nói anh ta là người bạn duy nhất của ngài Thân Đồ.

– Người bạn duy nhất?- Lăng Tuyết bật cười- Người này cô độc thật đó, chỉ có một người bạn thôi à.

– Ngài Thân Đồ là người như vậy, không dễ dàng thể hiện tình cảm với bất cứ ai- Tần Tuệ âm thầm nhìn cô- Nhưng mà, ngài ấy đối với cô đặc biệt bao dung.

– Không thể nào?- Lăng Tuyết trợn tròn mắt- Lần trước suýt nữa đá chết Bánh Bao của tôi, sau đó giữa đường đuổi tôi xuống xe, hiện tại lại vì chuyện nhỏ xíu mà nổi giận, còn bắt tôi tự đến nhà xin lỗi, vậy gọi là bao dung à?

– Cho dù là người bình thường, gặp phải chuyện của cô cũng chẳng chống đỡ nổi, huống chi là ngài Thân Đồ?- Tần Tuệ lườm cô- Có lẽ ngài ấy chưa từng gặp ai dám cả gan đối xử với ngài ấy như vậy, cho nên có cảm giác kích thích mới mẻ đi.

– Hả…

Lăng Tuyết chớp mắt mấy cái, tuy rằng đôi lúc Tần Tuệ nói chuyện rất trực tiếp, nhưng không thể không thừa nhận, lời chị nói là sự thật.

Thân Đồ Dạ tâm tư kín đáo, có lẽ đã hoài nghi cô từ lâu, sở dĩ tình nguyện tiếp tục chơi với cô, có lẽ thật sự là vì cảm giác mới mẻ và kích thích…

– Cho dù thế nào, trước khi kết hôn tôi xin cô, tôi cầu cô, tuyệt đối tuyệt đối đừng gây rắc rối- Tần Tuệ gần như khẩn thiết nói- Bằng không, tôi và anh Lãnh thật sự không dọn nổi!

– Biết rồi.

Lăng Tuyết nhìn Lãnh Thanh Mặc, anh cúi đầu gửi tin nhắn xử lý chuyện Phí Kỳ, vẻ mặt vô cùng tập trung, nhưng biểu hiện có chút ủ rũ, vì chuyện của cô, đêm nay anh lại mất ngủ.

Trong lòng cô áy náy, mỗi lần đều nhắc nhở bản thân đừng kích động quá, nhưng lần nào xảy ra chuyện, cô cũng không giành thời gian suy xét, hành động nhanh hơn lý trí, chuốc không ít phiền phức!

– Sau này, bạn cô, người nhà cô nếu có chuyện gì làm ơn báo cho chúng tôi biết- Tần Tuệ lại nhắc nhở- Tôi cam đoan với cô, chúng tôi tuyệt đối không dám chậm trễ, nhất định xem như chuyện của mình mà làm. Huống hồ, chúng tôi có năng lực hơn cô, có thể trong thời gian ngắn dùng phương thức tốt nhất xử lý sự việc êm đẹp, giống như chuyện tối nay, nếu người kia nổi điên thêm, không đợi cô đến đã ra tay với bạn cô thì phải làm sao? Nếu đổi lại là chúng tôi, chúng tôi sẽ trực tiếp gọi cho hắn, hắn biết được thế lực của họ Cung, tất nhiên không dám manh động!

Lăng Tuyết ngẫm lại cũng đúng, thế giới này hiện thực lắm, đa số người xấu đều thích bắt nạt kẻ yếu, nếu dùng thế lực của họ Cung áp chế Phí Kỳ, hắn đương nhiên không dám làm bậy, một cú điện thoại của người ta đã có thể giải quyết chuyện này rồi, Lăng Tuyết cô chỉ có thể dùng tính mạng đi liều, khiến bản thân bị thương không nói, còn khiến tình thế nguy cấp hơn, ngộ nhỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô làm thế nào ăn nói với Hàn Giai, Hàn Bắc đây?

Dọc đường, Lăng Tuyết đều nghe Tần Tuệ dạy dỗ.

Cô nghe đến đầy lỗ tai, nhắm mắt vờ ngủ, nhớ đến lúc mới vào nhà họ Cung, Tần Tuệ cung kính với cô, kỳ vọng vào cô rất cao, hiện tại chính là dạy mãi không khá được, nói xong lại bắt đầu thở dài…

Lãnh Thanh Mặc ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyết, bên môi hiện lên độ cung mê hoặc.

Có vài chuyện nhỏ anh không muốn nhúng tay vào, luôn nhắm một mắt mở một mắt với Tần Tuệ, nhưng tính cách thẳng thắn đáng yêu của Lăng Tuyết dù sao cũng có khả năng tự giải quyết khó khăn cho chính mình.

Xe dừng lại ở dọc đường, Lãnh Thanh Mặc đổi xe khác về nhà trước.

Tần Tuệ đi cùng Lăng Tuyết đến nhà Thân Đồ Dạ, Lăng Tuyết quay kính xe xuống, nhìn theo xe anh.

Hy vọng anh có thể đi cùng cô, như vậy cô mới có cảm giác an toàn, nếu không trong lòng sẽ trống trải, rất không kiên định.

***

Thân Đồ Dạ ở phòng ăn dùng bữa khuya, Lôi Quân bước đến báo cáo sự việc, anh có chút nhấp nhổm, thường nhìn ra ngoài cửa, chẳng phải cô gái kia nói sẽ đến sao? Mấy tiếng đồng hồ rồi? Sao còn chưa đến?

– Chủ nhân!- Lôi Quân dè dặt hỏi- Anh nghĩ có phải cô Cung chính là cô gái từng đua xe với em không?

Thân Đồ Dạ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt sắc bén, không nói gì.

– Em không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy… chuyện này rất kỳ lạ- Lôi Quân hơi kích động- Chẳng lẽ anh không tò mò? Cô Cung trước kia rõ ràng không biết lái xe, sao đột nhiên lại lợi hại vậy?

– Không biếtlái xe cũng có thể học- Thân Đồ Dạ thản nhiên nói- Cung Thiên Long học gì cũng rất nhanh, lần trước ở nhà anh Trác, chỉ một phút cô ấy đã giải ra được mật mã Da Vinci mà Trác Tuyệt bố trí, trước kia chưa từng tiếp xúc qua, tôi chỉ gợi ý một chút với cô ấy mà thôi, hiện giờ sự việc trước mắt, chỉ lái chiếc xe có gì khó khăn đâu?

– Nhưng mà…

– Lôi Quân!- Thân Đồ Dạ ngắt lời anh- Cậu thua người ta, trong lòng không phục?

– Chủ nhân, em không có- Lôi Quân hoảng hốt giải thích.

– Tốt nhất là không- Thân Đồ Dạ nhấp ngụm hồng trà.

– Vậy em lui ra trước- Lôi Quân lặng lẽ lui ra ngoài.

Cố Huy cùng lúc đi vào thông báo:

– Chủ nhân, xe của cô Cung đã chạy vào đường mòn, em ra ngoài đón cô ấy.

– Ừ- Thân Đồ Dạ gật đầu, đứng dậy lên lầu.

Lôi Quân đi theo Cố Huy ra ngoài, nhỏ giọng hỏi:

– Ê, anh không thấy lạ à?

– Anh nói cô Cung à?- Cố Huy quay đầu nhìn theo Thân Đồ Dạ, thì thầm- Chỗ nào cũng đáng ngờ.

– Tôi cũng cảm thấy vậy- Lôi Quân đã tìm được tri kỷ- Vừa rồi tôi còn hỏi chủ nhân, nhưng anh ấy…

– Anh bị ngốc hả- Cố Huy cốc đầu Lôi Quân- Chủ nhân thông minh bao nhiêu? Anh ấy không tự biết được sao? Phải cần anh hỏi? Chẳng lẽ anh muốn chết à?

– Tôi không hiểu- Lôi Quân ôm đầu- Rõ ràng chủ nhân đang nghi ngờ mà, tại sao không cho chúng ta điều tra? Nhiều sơ hở như vậy, tra một cái là ra ngay.

– Nói anh quê mùa anh còn không chịu- Cố Huy thở dài- Trên đời này còn có chuyện gì có thể làm khó chủ nhân? Còn có ai dám xúc phạm chủ nhân? Chủ nhân biết hết, không vạch trần, chỉ là muốn tiếp tục chơi với cô Cung thôi, nếu phơi bày chân tướng, chơi sao vui được nữa.

– Hả…- Lôi Quân ngẩn ra- Chỉ để chơi thôi à?

– Không thì sao?- Cố Huy lườm huýt- Anh nghĩ lại đi, bao lâu rồi chủ nhân không cười? Từ sau khi quen biết cô Cung, tâm hồn anh ấy cởi mở hơn.

– Chắc là từ sau khi cô Cung gặp tai nạn xe…

– Đúng đấy! Đủ rồi, không rảnh nghe anh nói nữa, tôi đi đón cô Cung.

– Mau đi đi!

***

Lăng Tuyết bước xuống xe, nhìn thấy nhà của Thân Đồ, cảm giác đầu tiên chính là tòa biệt thự này cô độc và lạnh lẽo hệt như chủ nhân nó.

Theo lý mà nói, Thân Đồ Dạ là người hai giới chính-thương phải nể trọng, gia sản nhất định khổng lồ lắm mới đúng.

Nhưng nhà anh lại không xa xỉ hoa lệ như nhà họ Cung, ngược lại có hơi đơn giản vắng vẻ.

Sân trong rất rộng, trông nhiều loại cây, nhưng không có hoa cảnh, biệt thự chỉ là dạng đình viện kiểu Trung đơn giản, một chút cũng không mộng ảo như biệt thự họ Cung, còn mang hơi hướng cổ kính nữa.

Biệt thự rộng lớn như vậy trước sau chỉ nhìn thấy ba người hầu nữ, bốn nhân viên nam, không biết có phải những người khác đều đi ngủ hết rồi không, nhưng bây giờ chỉ mới hơn 11h khuya thôi mà.

– Cô Cung!- Cố Huy chạy ra đón- Bên này, mời.

– Thân Đồ ngủ chưa?

Lăng Tuyết còn đang quan sát biệt thự, nơi này chả có gì đắc sắc, ngoại thất nội thất đều thuộc gam màu lạnh, đèn trắng, một chút cũng không ấm áp.

– Chủ nhân biết cô muốn đến, nên đang đợi cô- Cố Huy cung kính nói- Tần quản gia, mời vào!

– Cám ơn!- Tần Tuệ tươi cười- Trợ lý Cố vất vả rồi, để anh đợi lâu như vậy.

– Không cần khách sáo- Cố Huy dẫn đường cho Lăng Tuyết và Tần Tuệ vào trong- Cô Cung, chủ nhân đang ở trên lầu, tôi dẫn cô lên đó tìm anh ấy.

– Trên lầu?- Lăng Tuyết ngẩng đầu liếc một cái, nơi đó chính là phòng ngủ mà, đi vào còn ra được sao? Trong lòng cô hơi hoảng, thuận miệng nói- Tôi, tôi còn chưa ăn gì, đói bụng quá, cho tôi dùng bữa trước được không?

– Dạ?…- Cố Huy giật mình, vội vàng dặn người hầu- Mau đi chuẩn bị thức ăn khuya cho cô Cung!

– Dạ!- Người hầu lập tức vào bếp chuẩn bị.

– Cô Cung, vậy…

– Anh gọi anh ấy xuống đây cùng ăn đi, đêm nay chắc anh ấy vẫn chưa dùng bữa đúng không?- Lăng Tuyết còn đang mượn cớ.

– Trên đường cô đến, chủ nhân đã dùng bữa rồi- Cố Huy nhìn ra Lăng Tuyết chối từ, cười nói- Chủ nhân có thói quen ngủ sớm, nếu bây giờ cô không lên gặp anh ấy, lát nữa chỉ e không gặp được.

– Tôi…

– Cô đặc biệt đến tìm ngài Thân Đồ, không thể nhất thời rút lui chứ- Tần Tuệ giục Lăng Tuyết- Đi đi, lát nữa làm xong bữa tôi sẽ lên đó gọi cô!

Tần Tuệ đã nói vậy, Lăng Tuyết không thể trì hoãn thêm, đành phải theo Cố Huy lên lầu.

Bước vào cửa phòng ngoài của Thân Đồ Dạ, Cố Huy thông báo:

– Chủ nhân, cô Cung đã đến.

Bên trong không có hồi đáp.

– Chủ nhân…- Cố Huy gọi vài tiếng, vẫn không có ai trả lời.

– Không lẽ anh ấy ngủ rồi?- Lăng Tuyết mừng thầm.

– Không đâu- Cố Huy nói chắc nịch- Chắc chủ nhân đang tắm.

– Vậy lát nữa tôi lại lên.

Lăng Tuyết xoay người định ra ngoài, lúc này, cửa phòng trong đột nhiên mở ra…