Rất nhanh, những người này liền chui đầu vào lưới, Lãnh Thanh Mặc đi vào bệnh viện, trực tiếp đến tìm Bạch Tấn Sinh.

Bạch Tấn Sinh là người thông minh, đương nhiên biết chuyện ở sở cảnh sát là anh làm ra, đứng đó gầm lên:

– Lãnh Thanh Mặc, Cung Thiên Long của anh làm con gái tôi bị thương, anh còn dám tới tận đây, chán sống rồi! Bắt lại!

Ông phất tay, mấy tùy tùng lập tức xông tới bắt người.

Lãnh Thanh Mặc nhếch mép cười, dáng vẻ tao nhã, không sợ hãi chút gì.

– Anh cười cái gì?- Bạch Tấn Sinh phẫn nộ trợn mắt.

Mấy thuộc hạ họ Cung đi theo phiên dịch lại:

– Bạch tổng, y thuật của anh Lãnh, ông hẳn đã nghe nói qua rồi, nếu ông thật lòng muốn tốt cho cô Bạch, trước hết đừng nên tức giận, giải quyết chuyện chính đi đã.

– Anh vội vàng đến là điều trị cho Mẫn Nhi?- Bạch Tấn Sinh hoài nghi nhìn chằm chằm Lãnh Thanh Mặc.

Lãnh Thanh Mặc giơ hòm thuốc trong tay lên, rất có thành ý.

Bạch Tấn Sinh hơi do dự, quả thực ông đã từng nghe nói y thuật của Lãnh Thanh Mặc rất cao minh, họ Hoắc cũng từng mời Lãnh Thanh Mặc đến điều trị cho ông cụ nhà họ, tuy rằng cuối cùng ông vẫn qua đời vì bệnh, nhưng cũng là do tuổi tác quá lớn, không có sức xoay chuyển.

Hiện tại Bạch Mẫn Nhi vào trong cũng đã ba tiếng đồng hồ chưa ra, Bạch Tấn Sinh vô cùng lo lắng, ngộ nhỡ tay của Bạch Mẫn Nhi bị tàn phế thì sao?

Đám bác sĩ đó chẳng qua chỉ là hạng xoàng xỉnh, đương nhiên kém Lãnh Thanh Mặc.

Nghĩ vậy, Bạch Tấn Sinh đồng ý ngay:

– Được, tôi cho anh vào trong khám thử, nếu anh có thể trị dứt cho con gái tôi, tôi sẽ thưởng, nếu không trị khỏi, anh tiêu đời!

Lãnh Thanh Mặc mỉm cười, không “nói” gì, trực tiếp đi vào phòng phẫu thuật, phiên dịch khẩu hình miệng vào theo, sau khi giải thích rõ tình hình với bác sĩ, Lãnh Thanh Mặc liền bắt đầu công việc…

Bạch Tấn Sinh không mấy yên tâm, sai người thông báo cho nhân viên y tế canh chừng Lãnh Thanh Mặc, đừng để anh giở trò.

Đồng thời, Bạch Tấn Sinh vẫn đang phỏng đoán, người làm Mẫn Nhi bị thương kia rốt cuộc có phải Cung Thiên Long hay không?

Lúc trước Bạch Tấn Sinh được Hoắc Phi Vân cung cấp manh mối, Hoắc Phi Vân điều tra về Cung Thiên Long, từng láng máng nhắc đến sau vụ tai nạn xe Cung Thiên Long rất khác lạ, rất có thể không phải là Cung Thiên Long thật sự…

Lúc Thân Đồ Dạ và Cung Thiên Long kết hôn, Hoắc Phi Vân còn mang theo vài chứng cứ ra mặt ngăn cản, rồi sau đó, Hàn Vũ Thần tổ chức đại nhạc hội ở Mỹ, bên cạnh cũng có một Cung Thiên Long cùng nhau biểu diễn, hai người đó chắc chắn không phải cùng một người.

Nhưng sự việc vẫn chưa được chứng thực, Bạch Tấn Sinh không dám xác định, nghĩ nghĩ, ông gọi điện cho Hoắc Phi Vân, Hoắc Phi Vẫn đang hao tâm tổn trí vì chuyện của gia tộc mình, đã một đêm không ngủ, đang đọc tài liệu cùng anh trai Hoắc Vân Phong.

Nhận được điện thoại của Bạch Tấn Sinh, ban đầu không mấy kiên nhẫn, sau đó nghe ông kể chuyện đã xảy ra, Hoắc Phi Vân lập tức lên tinh thần:

– Cô gái đánh nhau với con gái chú chắc chắn không phải Cung Thiên Long, cô ta tên Lăng Tuyết, là thế thân của Cung Thiên Long!

– Thế thân?- Bạch Tấn Sinh ngẩn người- Cung Thiên Long quả thật có một thế thân à?

Tuy rằng đã sớm hoài nghi, nhưng hiện tại đích thân kiểm chứng, Bạch Tấn Sinh vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.

– Đúng…- Hoắc Phi Vẫn cười thâm sâu- Cô gái này không đơn giản nha, lại dám làm bị thương con gái chú, thế nào? Tay của Mẫn Nhi bị thương nghiêm trọng không?

– Rất nghiêm trọng, không chừng sẽ bị tàn phế- Bạch Tấn Sinh nghĩ đến chuyện này liền tức giận- Chú nhất định không bỏ qua cho cô ta.

– Ôi…- Hoắc Phi Vân thở dài- Một cô gái như hoa như ngọc vậy mà, nếu tay bị tàn phế, cả đời có thể bị hủy hoại mất.

– Nếu tay Mẫn Nhi có bề gì, chú sẽ khiến con khốn kia chôn cùng!

Bạch Tấn Sinh rống lên rồi trực tiếp cúp máy.

Hoắc Phi Vân nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng tút tút, không khỏi cong môi cười lạnh:

– Kỳ này có trò hay để xem rồi.

– Sao em không nói với Bạch Tấn Sinh, Lăng Tuyết là người của Thân Đồ?

Hoắc Vân Phong bên cạnh im lặng nãy giờ đột nhiên hỏi.

– Tại sao em phải nói với ông ta?- Hoắc Phi Vân hỏi lại- Nói với ông ta, ông ta còn dám động đến Lăng Tuyết sao? Cô gái đó chẳng phải chảnh lắm à? Lại dám độc ác như thế, ấn tay con người ta vào trong nồi lẩu, dám làm chuyện xấu thì nên chịu trách nhiệm chứ!

– Bạch Tấn Sinh nói mà em cũng tin?- Hoắc Vân Phong nhướng mày- Bạch Mẫn Nhi điêu ngoa buông thả, kênh kiệu lông bông, anh thấy chuyện này chắc là cô ta gây sự trước rồi.

– Quá trình thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả- Hoắc Phi Vân không cho là vậy- Hiện tại người bị thương chính là Bạch Mẫn Nhi, Lăng Tuyết đã bị cảnh sát bắt, hơn nữa nhân chứng mục kích đều nói là cô ta ra tay trước.

Hoắc Vân Phong không nói thêm, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi đi.

Hoắc Phi Vân đè tay anh lại:

– Anh, anh định làm gì?

– Anh phải tìm hiểu chuyện này- Hoắc Vân Phong rút tay ra- Nếu Lăng Tuyết bị oan, anh phải ra tay giúp đỡ cô ấy.

– Sao anh lại vậy?- Hoắc Phi Vân bực bội chỉ trích- Hiện tại trong nhà rối ren như vậy, bản thân chúng ta đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi, anh còn rãnh rỗi đi giúp cô ta?

– Thân Đồ âm thầm chỉ điểm anh ứng phó với ba gia tộc, đã giúp chúng ta chuyện lớn rồi, hiện tại người của anh ấy gặp chuyện, sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn?- Hoắc Vân Phong nghiêm túc nói- Phi Vân, làm người không nên như vậy.

– Anh…- Hoắc Phi Vẫn muốn nói thêm, chỉ là Hoắc Vân Phong đã gọi cho Thân Đồ Dạ.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói tự động, báo tắt máy.

– Chuyện này anh không trách được em rồi nhỉ?- Hoắc Phi Vân mừng thầm- Ý trời đã định!

– Khó trách sự việc thành ra thế này, hóa ra do Thân Đồ đi vắng.

Hoắc Vân Phong gửi tin nhắn cho Thân Đồ Dạ, nói sơ qua chuyện này với anh, kêu anh sau khi đọc tin nhắn thì mau chóng điều tra rõ tình hình.

– Hiện tại anh gửi tin nhắn cũng vô ích- Hoắc Phi Vân cười lạnh- Với cá tính của Bạch Tấn Sinh, ông ta sẽ không để Lăng Tuyết sống sót ra khỏi nhà giam đâu!

***

Bệnh viện, một bác sĩ đi ra thông báo với Bạch Tấn Sinh:

– Bạch tổng, anh Lãnh kia thật sự rất giỏi, đã khống chế được tình hình của cô Bạch rồi.

– Vậy tốt quá, Mẫn Nhi không sao rồi phải không?- Bạch Tấn Sinh vui vẻ hỏi- Lúc nào thì nó có thể ra ngoài?

– Chuyện này…- Bác sĩ ngây ra một lúc, nghiêm túc giải thích- Bạch tổng, điều trị phải cần một quá trình, ừm, cô Bạch bị thương nặng như vậy, vốn dĩ giữ được bàn tay phải đã khá khó khăn rồi, giờ anh Lãnh đến đây, tình hình mới có chuyển biến tốt đẹp, nhưng vùng da của cô ấy đa phần đều bị hoại tử, cần trải qua điều trị thời gian dài…

– Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi- Bạch Tấn Sinh ngắt lời vị bác sĩ nọ- Anh nói gì tôi không hiểu, cũng không cần biết, tôi chỉ muốn biết tay con gái tôi có thể chữa khỏi không, khi nào thì khỏi.

– Vậy tôi sẽ nói thế này- Bác sĩ đổi cách nói dễ hiểu hơn- Cổ tay phải của cô Bạch bị thương rất nghiêm trọng, da bị bỏng nặng, may mà phần xương không đáng ngại, nếu được anh Lãnh đích thân điều trị, có lẽ khoảng nửa năm sẽ có chuyển biến tốt, nhưng phải chờ đến lúc mọc da mới, vậy cần thời gian dài…

– Được, tôi hiểu rồi, cút cút cút.

Bạch Tấn Sinh lòng đầy lửa giận, nghĩ đến vết thương của Bạch Mẫn Nhi lại nghiêm trọng đến vậy, ông rất phẫn nộ gọi tùy tùng đến, thấp giọng dặn dò:

– Tìm vài người trà trộn vào cục cảnh sát xử lý cô ta cho tôi, tôi muốn cô ta phải chết thật thảm vào.

– Vâng!- Tùy tùng lập tức đi làm, họ theo Bạch Tấn Sinh đã lâu, đương nhiên hiểu tính của ông, trong Ngũ Thần, năng lực tài lực quyền lực của ông không bằng người khác, nhưng thắng ở chỗ làm việc đủ độc ác, vì đạt được mục đích sẽ không từ thủ đoạn, hơn nữa cách đối nhân xử thế không có nguyên tắc gì hết, toàn bộ chỉ hành sự theo vui giận thất thường.

***

Nhà họ Hoắc.

Hoắc Vân Phong cau mày:

– Thân Đồ sẽ không bỏ mặc Lăng Tuyết ở thành phố Hải mà không lo đến, chắc chắn có để lại người bảo vệ cô ấy, anh gọi điện cho Lôi Quân và Cố Huy đã.

– Anh làm ơn đừng quan tâm chuyện này được không?- Hoắc Phi Vân bực dọc nói- Cô ta chết hay không thì liên quan gì đến anh?

Hoắc Vân Phong không để ý đến cô, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi điện.

– Anh cần phải suy nghĩ rõ ràng…- Hoắc Phi Vân lạnh lùng nói- Em cảm thấy chuyện này không đơn giản đâu.

– Em có ý gì?- Hoắc Vân Phong dừng tay.

Hoắc Phi Vân sâu xa nói:

– Khi sự việc phát sinh, Hàn Vũ Thần có mặt ở đó, xảy ra chưa được mấy phút Lăng Tuyết đã bị cảnh sát bắt rồi, Bạch Tấn Sinh còn lệnh cho thuộc hạ đến cục cảnh sát bắt người, chỉ là không dẫn ra được, Lãnh Thanh Mặc ở bệnh viện điều trị cho Bạch Mẫn Nhi… Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?

– Quả thật rất lạ- Hoắc Vân Phong bắt đầu phân tích- Thứ nhất, tuy Hàn Vũ Thần bị thương, nhưng không đến mức không cản nổi hai cô gái, biến sự việc thành ra nghiêm trọng như vậy. Thứ hai, chắc chắn không phải người nhà họ Bạch báo án, cách giải quyết của họ hẳn là sẽ bắt người đầu tiên, chứ không phải báo cảnh sát, hơn nữa, nếu người của họ Bạch có mặt ngay tại hiện trường, Bạch Mẫn Nhi cần gì chịu thiệt như thế. Nếu là người qua đường báo cảnh sát, cảnh sát đến phải điều tra chân tướng trước mới đúng, làm sao lại trực tiếp bắt người đi được? Về phần Lãnh Thanh Mặc đến bệnh viện điều trị, cùng với chuyện thuộc hạ của Bạch Tấn Sinh đến cục cảnh sát bắt người bị ngăn cản lại, chắc hẳn là do Lãnh Thanh Mặc đang giúp Lăng Tuyết, thật không phải chuyện kỳ lạ gì. Nhưng xâu chuỗi cả câu chuyện lại với nhau có vẻ như có người đã sớm lập kế hoạch từ trước, cố tình khơi mào cuộc hỗn loạn này, nhưng mục đích của người đó là gì? Nếu người đó tưởng Lăng Tuyết là Cung Thiên Long, như vậy họ Cung bây giờ hoàn toàn không có giá trị lợi dụng, nếu biết cố ấy là Lăng Tuyết, vậy lại càng không đúng, Lăng Tuyết chỉ là một người bình thường, không thù không oán với ai…

– Cô ta không phải người bình thường- Hoắc Phi Vân mỉm cười- Cô ta là người phụ nữ của Thân Đồ!!!

– Em nghĩ người đó nhắm vào Thân Đồ sao???- Hoắc Vân Phong hiểu ra- Đúng nhỉ, Thân Đồ đúng lúc lên chuyên cơ, Lăng Tuyết xảy ra chuyện, hai sự việc này rất có thể liên quan đến nhau. Là ai cả gan như vậy, ngay cả Thân Đồ cũng dám đối phó?

– Em nghĩ nội bộ Ngũ Đế cũng có vấn đề- Hoắc Phi Vân nghiêm túc nói- Lần này ba gia tộc lớn bắt tay đối phó chúng ta, chắc chắn có người chống lưng, bằng không họ nào dám làm càn như vậy trong phạm vi quản hạt của Thân Đồ?

– Chuyện này anh đã lo lắng từ sớm rồi- Hoắc Vân Phong nhíu mày- Cho nên anh cũng không muốn làm khó Thân Đồ.

– Nhưng người của Ngũ Đế đối phó với Thân Đồ, không hẳn sẽ ra tay từ chỗ Lăng Tuyết chứ?- Hoắc Phi Vân cũng có chút không nắm chắc- Có khi nào là người của ba gia tộc còn lại không? Họ muốn mượn dao giết người, khơi mào mâu thuẫn giữa Thân Đồ và họ Bạch, mượn tay Thân Đồ diệt trừ họ Bạch, chúng ta sẽ mất đi sự hỗ trợ của họ Bạch, một mình chiến đấu, sẽ càng thêm không đấu lại họ.