-Nơi này là....

-Trường đua ngựa.

Nếu muốn tâm hồn mình sôi động, dồn dập trong cơn hồi hộp, phấn khích đến cực điểm, không đâu thú vị hơn trường đua ngựa The Weekend.

Ngô Nữ Thục Nguyên ngay lập tức bị choáng ngợp bởi nơi này.

Những con tuấn mã khỏe mạnh thong thả đứng bên cạnh chủ nhân của nó. Hàng ngàn người đi lại tấp nập trong sân khán giả hòng kiếm một chỗ xem tốt. Bảng số màu xanh nhấp nháy trên cao, không khí tươi vui và đông đúc đến mức dồn sôi cả bụng. Ngay cả một nhân vật "tầm cỡ" như cô, bước vào đây liền trở thành một phần tử nhỏ nhoi, lọt thỏm giữa biển người như ong vỡ tổ.

Như thế này... Phải như thế này mới là trường đua ngựa chứ!

Thục Nguyên căng tròn mắt ra nhìn, thở ra một hơi.

-Cha mẹ ơi.....

Dương Tuấn nhếch môi cười nhìn con mèo nhỏ reo lên thích thú.

-Các bạn có thấy hồi hộp giống tôi không? - Tiếng của bình luận viên vang vọng trong trường đua ngựa rộng thênh thang vừa phát ra, lập tức cả trường đua liền vang dậy tiếng trả lời, vang dội như tiếng sấm rền, dội vào lồng ngực con người một cú phấn khích.

-Ha ha, hồi hộp cũng đúng thôi. Bởi chúng ta biết rõ, tại sao chúng ta lại có mặt ở đây và tại sao lại cảm thấy như thế này. Vào ngày hôm nay, tất cả các bạn, kể cả tôi sẽ được chứng kiến những viễn cảnh có thể làm nên lịch sử. Hơn hàng trăm các tay đua từ khắp thế giới tập trung về đây, thi đấu trong cuộc thi The Weekend quy mô toàn thế giới lần thứ 30; và qua ba đợt thi đấu trong suốt mấy tuần vừa rồi, cuối cùng, chúng ta cũng có thể biết những tay đua vào vòng chung kết là ai. Trên tất cả, sau ngày hôm nay, Vua của bộ môn đua ngựa sẽ được tôn vinh thế giới!

Thục Nguyên hét lên một tiếng sảng khoái. Tiếng hét hòa vào biển người thành một bản âm dữ dội. Được rồi, giết chết cô đi! Nơi này quá mức tuyệt vời! Thục Nguyên cười rạng rỡ, hận không thể đập phá cái gì đó để thỏa sự kích động tột cùng. Những buồn bã sầu muộn liền lập tức tan như bong bóng xà phòng, nhường chỗ cho sự ham vui của một tính cách lập dị bị đè nén mấy ngày nay. Theo đuổi Lưu Thiên Vũ, cô đã phải cố gắng ra dáng một tiểu thư cao sang đài các, thùy mị nết na mà đè nén bản chất dị hợm của mình. Giờ phút này, nỗi đè nén bị giải tỏa, tính cách thật sự được bộc lộ, Thục Nguyên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Đúng rồi! Phải thế chứ! Cô cực thích những nơi như thế này, mạnh mẽ, cá tính và đầy điên loạn. Thục Nguyên quay sang Dương Tuấn, cười đến mức muốn rách quai hàm ra. Cô cố nói thật lớn, để tiếng của mình không bị nhấn chìm giữa sự ồ ạt của không gian:

-Dương Tuấn, tôi thích nơi này!

Dương Tuấn đứng im bất động, hai tay đút vào túi quần, ánh mắt say mê và mông lung nhìn.

Đúng thế. Cậu cũng thích chỗ này....

-Thục Nguyên.

-Gì?

-Sao chúng ta không tham gia cuộc thi này nhỉ?

Ô, tham gia?

-Ba tay đua lọt vào chung kết đang tiến lên vạch xuất phát cùng với người bạn đồng hành của họ. Sau ba hồi chuông, chung kết sẽ chính thức bắt đầu.

Tiếng bình luận viên lại vang lên, mở đầu một cuộc đua đầy mong đợi.

"Reng."

Tiếng chuông thứ nhất vang vọng. Ba tay đua gắt gao nhìn đường đua.

"Reng."

Tiếng chuông thứ hai vang vọng. Ba tay đua nắm chặt dây cương.

"Reng."

Tiếng chuông thứ ba vang vọng. Ba con tuấn mã lập tức xuất phát trong tiếng reo hò vỡ òa sau sự lẳng lặng nín thở của tất cả.

-Mới bắt đầu mà ba tay đua kiệt xuất của chúng ta đã bộc lộ rõ tài năng của mình rồi. Cả ba con tuấn mã phi với vận tốc ánh sáng xem chừng đều ngang ngửa nhau. Chà, thật khó đoán trước được ai sẽ là kẻ thắng cuộc phải..... Ô! Có thể tin không? Trên đường đua bỗng nhiên xuất hiện hai vị khách không mời bí ẩn!

Ba con ngựa màu xám-xám-đen phi thân với vận tốc ánh sáng, vụt qua lòng người một tiếng trống hồi hộp. Người ta mải chú tâm vào đó mà chẳng để ý đến "những vị khách không mời". Cho đến khi hai con ngựa màu trắng toát suýt sao đuổi kịp ba tay đua chính thì mới giật mình tròn mắt nhìn.

Hai tay đua mới xuất hiện, vận phục trang màu đen tuyền nhưng vẫn dễ nhận ra là một nam một nữ. Kĩ thuật cưỡi ngựa vô cùng thuần thục và điêu luyện, phóng như chớp trên đường đua. Ba tay đua kia không cam chịu bị vượt mặt, liền thúc ngựa tiến lên, dùng kinh nghiệm lão luyện của mình, "phi thân" nhanh như cắt. Khán giả vốn dĩ đã hồi hộp, bây giờ lại càng hồi hộp hơn. Những con tuấn mã vượt qua chướng ngại vật một cách suôn sẻ và dễ dàng, dường như chẳng có gì làm khó được họ. Đánh cua, vượt rào, băng băng chạy như lướt trên đường đua nhưng chẳng ai vượt nổi hai con ngựa màu trắng toát phi song song nhau. Khán giả reo hò phấn khích. Ban tổ chức cuộc đua lập tức phái người kiểm tra xem ai là người cưỡi hai con ngựa trắng kia. Những người giám sát liên tục tuýt còi, thậm chí nói trên mic, yêu cầu "vị khách không mời" dừng lại và bước ra khỏi cuộc đua. "Hai vị khách không mời" vẫn thản nhiên cưỡi ngựa, băng băng trên đường đua, chẳng đếm xỉa gì đến những lời cảnh báo, yêu cầu kia. Tư thế phi phàm như tiên giáng trần, bình thản mà tuyệt đẹp.

Khán giả càng ngày càng thấy thú vị, reo hò mãi không thôi. Bình luận viên cũng không làm chủ được tình yêu say mê dành cho đua ngựa đích thực, liên tục bình luận và đánh giá. Không khí mỗi lúc mỗi sôi động và nghẹt thở.

Hết cách, giám sát viên phải cưỡi ngựa, đứng ngay tại đích, cản trở để yêu cầu dừng lại. Ba tay đua kia dừng ngay lại những hai con ngựa màu trắng vẫn phi điên cuồng, bất chấp một "rào người" đứng chắn ngay tại vạch đích. Giống như là không chịu từ bỏ và quyết định sẽ tiếp tục tiến lên, mặc kệ sẽ có thể đâm vào "hàng rào chắn" kia.

Khán giả bắt đầu thấy hoảng loạn. Bình luận viên cũng căng mắt hồi hộp dõi theo.

-Các vị. Không lẽ những tay đua cừ khôi của chúng ta định đâm vào giám sát viên thật sự?

Hai con ngựa phóng đến, nhanh như điện, vốn dĩ là sẽ đâm vào "rào chắn" nhưng lại không làm điều đó.

Hai bóng người ngựa màu đen trắng hòa lẫn, phi đến, thực hiện cú nhảy vụt lên cao, vượt qua đầu những người giám sát, phi phàm như thần thánh.

Tất cả tròn mắt nhìn, không dám tin là thật.

"Hàng rào chắn" đứng đó, ngơ ngẩn nhìn, buông lơi cả chiếc còi, cầu mong chính mình đang nằm mơ.

-Không thể tin nổi. Họ - những tay đua trong lịch sử đã làm điều tưởng như không tưởng được. Thật tuyệt vời!!!!

Tiếng bình luận viên đánh thức tất cả khỏi trạng thái mộng mị. Ai nấy tỉnh dậy liền reo lên, hò hét, hận không thể chạy đến ôm thấy những "tay đua lịch sử đó".

Nhưng đến khi nhận ra thì đã chẳng thấy họ đâu. Hai con ngựa màu trắng đứng thong thả gặm cỏ, tay đua lại biến mất dạng. Bí ẩn và khó tin như khi họ xuất hiện....

~_~

Dương Tuấn ném vào lòng Ngô Nữ Thục Nguyên một lon bia. Sau đó ngồi xuống bên cạnh rồi tự mình bật nắp lon, tu một hơi ừng ực.

-Thật tuyệt! Chưa bao giờ tôi cảm thấy vui như thế này. Cảm ơn cậu, Dương Tuấn!

Thục Nguyên mỉm cười, tay vân vê lon bia nhìn xa xa.

Dương Tuấn im lặng nhìn theo đôi mắt cô nhưng cũng không rõ mình đang nhìn cái gì. Có lẽ là trường đua ngựa thấp thoáng xa xa. Có lẽ là bóng hai con ngựa màu trắng mà mình vừa cưỡi xa xa. Hay cũng có lẽ là ánh mặt trời tà tà phía tây.

-Thục Nguyên.

-Ừm?

-Tôi thích em.

-Tôi không quan tâm.

Thục Nguyên thờ ơ và lãnh đạm, đôi mắt vẫn nhìn xa xăm.

Dương Tuấn cười khẩy nhìn con mèo nhỏ đáng yêu mà nhẫn tâm.

-Vẫn yêu hắn sao?

-Yêu đến mức không dứt ra nổi.

-Thật trớ trêu. Sao tôi lại thích một người độc ác như em chứ?

Dương Tuấn thích Ngô Nữ Thục Nguyên, đó là điều không thể thay đổi được, cho tới thời điểm này.

Nhưng đáng tiếc, ngoài Lưu Thiên Vũ, kẻ si tình như Ngô Nữ Thục Nguyên sẽ chẳng động lòng với ai cả.

Thế mà, Lưu Thiên Vũ lại nỡ lòng cự tuyệt....

-Đúng vậy. Sao lại như thế chứ?

Thục Nguyên lặng lẽ thở dài. Sao cô lại thích Lưu Thiên Vũ chứ? Sao cô cứ cố gắng mà Lưu Thiên Vũ vẫn sắt đá như thế chứ?

Lạnh đến thấu xương.

-Lưu Thiên Vũ thật quá ngốc nghếch.

-Đàn ông đều là một lũ ngốc.

-Thế sao em không cho tôi một cơ hội đi. Kẻ Sát Nhân sẽ không sống cùng một kẻ ngốc đến mức không rõ tình cảm của mình như Lưu Thiên Vũ phải không?

Thục Nguyên nhìn Dương Tuấn. Đôi mắt long lanh, hút hồn, tựa hiền dịu như làn nước mùa thu, mà thực ra là lãnh đạm đến đáng sợ. Cô cười. Cười người trước mặt và tự cười chính mình.

-Đúng vậy. Sao tôi lại sống với một kẻ ngu ngốc như thế?

-.....

Làn nước dợn hơi hanh nhẹ của nắng.

-Là vì tôi yêu anh ta. Còn tha thiết hơn tình cảm của cậu đối với tôi. Hiểu không?

Biển tình như một lỗ xoáy, có thể hút tất cả vào đó, nhấn chìm đến chết, hoặc đưa họ đến nơi tốt đẹp hơn. Vì thế, chẳng ai đoán trước được điều gì cả. Bởi đã bị hút vào đó thì chỉ có thể chờ bàn tay của số phận quyết định....

Thục Nguyên đứng dậy, phủi đi bụi dính trên quần, quay lưng bước đi.

Dương Tuấn ngồi một hồi, thở dài, sau đó đứng dậy đi theo.

Giống như Ngô Nữ Thục Nguyên, cậu cũng rơi vào hố xoáy biển tình rồi, không thoát nổi.

Haizz.... Như thế này thì đành chờ thời cơ mà hối lộ thần số mệnh để được đến một nơi tốt đẹp thôi.

Rất tiếc. Vì tình ai cũng trở nên ích kỉ.