Trong đầu Triệu Á Thanh sắp xếp lại tin tức đã lừa gạt được từ trong miệng của Lâm Thư, nửa tin nửa ngờ lời của nàng. Mặc dù không hiểu nổi vì sao nàng lại có một phần ký ức ở cùng hắn ta mà trong đầu hắn ta lại không có, điều này làm cho Triệu Á Thanh nghi ngờ không hiểu. Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến ý định lợi dụng nàng của hắn ta. Hắn ta vốn muốn tìm một nữ nhân có bối cảnh thâm sâu làm trợ thủ, mặc dù Đỗ gia có chút thế lực, nhưng so sánh với gia tộc Lâm gia thì vẫn là suy tàn hạ phong, kém một khoảng lớn.

Nếu như Lâm Thư thật sự gả cho hắn ta, dựa vào thế lực của Lâm gia, nhất định sẽ mang đến cho hắn ta không ít lợi ích. Hơn nữa, thoạt nhìn Lâm Thư này chính là một kẻ ngốc, dễ lừa, so với nữ nhân có tâm cơ như Đỗ Linh Nguyệt thì dễ khống chế hơn nhiều. Triệu Á Thanh tính toán tỉ mỉ một phen, nói vài lời đường mật với nàng, rồi mới thả nàng về.

Lâm Thư biến mất trong khoảng thời gian này, lại khiến các ca ca của nàng vội muốn chết. Lâm Kỳ tra xét xong danh sách, lúc tới tìm người chỉ thấy được Lâm Ngọc, Lâm Thư và Lâm Sóc đều không ở đây, trong lòng có một dự cảm xấu. Kéo kéo tóc Lâm Ngọc, sắc mặt Lâm Kỳ khó coi mở miệng hỏi: "Đại ca và Thư nhi đâu?"

"Đại ca đi mua đồ cho Thư nhi, Thư nhi vẫn ở bên cạnh ta...." Lâm Ngọc bất mãn ngẩng đầu, lúc nhắc đến Lâm Thư thì đầu xoay vài cái, phát hiện Lâm Thư đã biến mất, lập tức mất đi hứng trí đoán đố đèn.

Nhìn sắc mặt của Lâm Ngọc, hắn đã biết xảy ra chuyện gì rồi, hung ác trừng Lâm Ngọc một cái, Lâm Kỳ nói: "Còn không mau chia ra đi tìm Thư nhi!"

Nếu nói Lâm Ngọc sợ nhất là ai thì trừ Lâm Kỳ ra sẽ chẳng còn ai khác. Mặc dù hai người họ là song bào thai, nhưng Lâm Ngọc không hề đoán được suy nghĩ của Lâm Kỳ dù chỉ một chút. Chỉ là, ngược lại hắn có thể cảm nhận được cơn giận của Lâm Kỳ, biết rõ kết quả khi đệ đệ tức giận. Gật đầu đáp một tiếng, Lâm Ngọc lập tức bỏ câu đố trong tay rồi đi tìm Lâm Thư.

Hai huynh đệ tìm kiếm hồi lâu, mới thấy Lâm Thư đi ra từ một nơi vắng vẻ.

"Thư nhi! Muội đi đâu hả! Sao không nghe lời, mò mẫm chạy loạn gì đây!" Lâm Ngọc thở hổn hển nhìn Lâm Thư.

Lâm Kỳ đi vòng quanh nàng kiểm tra một lần, không phát hiện bị tổn thương gì, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.--;;ll;l;q;;;d,,..o,,nn=-= Liếc nhìn Lâm Ngọc, ánh mắt muốn hắn câm miệng. Nhìn sắc mặt muội muội hơi bất thường, Lâm Kỳ dịu dàng mở miệng nói: "Thư nhi chơi đã chưa? Chơi đã rồi thì chúng ta trở về thôi. Ra ngoài hồi lâu, tổ mẫu và mẫu thân ở nhà sẽ nóng lòng chờ đợi."

Lâm Thư thờ ơ gật đầu, cúi đầu bước đi. Chiếc mũ rộng che mất nửa gương mặt, làm cho người ta không nhìn ra ánh mắt của nàng. Lâm Ngọc còn muốn nói Lâm Thư mấy câu, nhưng nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lâm Kỳ, không cam lòng bĩu môi.

Lúc Lâm Sóc mua xâu mứt quả về, đã cảm thấy không khí kỳ quái. Nhìn muội muội cúi đầu nên hắn không đoán ra nàng như thế nào. Đưa xâu mứt quả cho nàng, hắn cười nói: "Thư nhi, mứt quả đây, muội nếm thử một chút đi!"

Lâm Thư giơ tay lên nhận lấy, cầm ở trong tay không có ăn ngay, hờ hững tiếp tục đi. Thấy cảm xúc của nàng không tốt, Lâm Sóc cũng không dám hỏi nhiều. Huynh đệ ba người an tĩnh hộ tống nàng trở về phủ.

Cách phủ Định Quốc Công còn một đoạn đường, Lâm Thư đột nhiên ngừng bước chân.

"Sao vậy, Thư nhi?" Lâm Sóc hỏi.

"Đại ca, nhị ca, tam ca, muội nhớ ra rồi." Nàng quay đầu ngước mắt nhìn ba vị ca ca.

Trong lòng Lâm Kỳ đánh tiếng lộp bộp, mặt không đổi sắc hỏi: "Sực nhớ ra gì đó hả?"

"Muội, muội nhớ ra ai đã từng du ngoạn vơi mình ở tháp Lung Linh rồi." 

Trong lòng nàng có một cảm giác rất kỳ quái. Tuy rằng tràn ngập trong đầu là ký ức nàng và Triệu Á Thanh quen biết rồi yêu nhau, nhưng nàng lại có một sự phòng bị khó hiểu với người này.-..;;;.//ll...qq...d,o,,,nnnn-== Đêm nay, lúc nàng ở cùng Triệu Á Thanh liền phát hiện ra, nhưng nàng lại giấu ở đáy lòng, không có biểu hiện ra. Vấn đề mà hắn ta dò hỏi nàng, về chuyện của Lâm gia, nàng đều trả lời qua loa, tùy tiện.

"Là ai?" Thân ở chỗ tối, không ai thấy rõ sắc mặt của Lâm Kỳ.

"Ừm, là người mà muội phải gả cho, là Cửu hoàng tử Triệu Á Thanh." Lâm Thư cảm thấy muốn thuyết phục người nhà đồng ý cho nàng và Triệu Á Thanh thành thân, trước tiên cần phải xuống tay từ mấy vị ca ca của nàng mới được.

Lời vừa nói ra, khiến ba huynh đệ Lâm Sóc, Lâm Kỳ, Lâm Ngọc đều kinh hãi. Người mà muội muội của bọn hắn phải gả là Cửu hoàng tử sao? Cửu hoàng tử từng theo Lâm Thư du ngoạn ở tháp Lung Linh ư? Món lời này vậy mà rớt trúng muội muội của bọn hắn hả! Lượng tin tức quá lớn, làm cho người ta nhất thời không kịp xoay sở.

Lâm Sóc, Lâm Ngọc trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không phản ứng kịp. Lâm Kỳ hoàn hồn đầu tiên, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Không phải muội muội có ý với Hàn Lạc Tuyển sao? Sao lại mọc ra một Cửu hoàng tử Triệu Á Thanh chứ? Lâm Thư vẫn quấn lấy Hàn Lạc Tuyển, tại sao lại có cơ hội đến tháp Lung Linh du ngoạn với Triệu Á Thanh chứ? Hơn nữa lại còn muốn gả đi nữa! Đây quả thực là không thể nói lý, rốt cuộc trong đó có chuyện gì mà hắn không biết chứ?

"Thư nhi, muội đã suy nghĩ kỹ chưa? Lập thất đâu phải nói ra dễ dàng thế, chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của muội, không thể quyết định dễ dàng qua loa. Muội quen người kia từ lúc nào? Ở chung bao lâu rồi? Muội đã hiểu hết hắn ta chưa?" Lâm Kỳ từ góc tối đi ra, mặt mày nghiêm túc nhìn Lâm Thư.

"Muôi đã quen chàng hai ba tháng rồi, cũng hiểu biết rõ chàng mà. Muội đồng ý gả cho chàng." Ngoài miệng thì nói lập thất nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác hơi mâu thuẫn. Lâm Thư còn tưởng mình vẫn để ý đến chuyện Triệu Á Thanh mượn xác hoàn hồn, đi tới Đại Chu.

"Đầu óc muội bị thương nên hồ đồ, chuyện này chờ muội khỏe lên rồi nói." Lâm Kỳ không cho Lâm Thư có cơ hội thương thảo, nhấc chân sải bước đi trước.

Nhìn bóng lưng tam ca rời đi, Lâm Thư liền ngây ra. Nàng không biết vì sao tam ca lại tức giận đến vậy, chẳng lẽ là quá bất ngờ à? Đang trách nàng gạt bọn họ, lén lút kết giao với Triệu Á Thanh sao?

Lâm Kỳ mặc kệ Lâm Thư, trở lại Lâm gia trước bọn họ một khắc. Trở về liền gọi nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lâm Thư hỏi lại câu vừa rồi, không hỏi được gì, lại gọi A Cường đến.

"Hai tháng trước, lúc ngươi và nhị tiểu thư xuất môn đã làm những gì? Nhị tiểu thư đã gặp mặt ai?" Đầu ngón tay Lâm Kỳ gõ xuống mặt bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm A Cường.

A Cường cúi đầu, không đáp.

Thấy bộ dạng này, Lâm Kỳ cười, nói: "Nhị tiểu thư đột nhiên nói là muốn lập thất, nếu như ngươi không hy vọng muội ấy bị người ta lừa gạt thì tốt nhất là nói hết những gì ngươi biết cho bản công tử."

A Cường kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhị tiểu thư phải lập gia rồi hả? Chẳng lẽ là vị Hàn thế tử kia? Suy nghĩ chốc lát, hiểu rõ ràng lợi hại, A Cường liền khai báo hết những gì mình biết.

Nghe hắn nói xong, Lâm Kỳ càng thêm nghi ngờ. Lâm Thư xuất môn có A Cường đi theo, nửa bước không rời,--l,,,333..,,..qu,,,,44///..dd...0,,,,11..,...gặp gỡ đều là Hàn Lạc Tuyển, nào có cơ hội quen biết Cửu hoàng tử, còn cùng nhau du ngoạn nữa?

"Được rồi, ngươi lui xuống đi. Ngươi hãy ngậm kín miệng về chuyện này cho ta. Nếu như thấy Thế tử, ngươi hãy mời huynh ấy đến đây." Lâm Kỳ sinh nghi, hắn phải hỏi cho rõ ràng. 

Lúc ở nhà, mỗi lần xuất môn Lâm Thư đều mang theo A Cường, không có cơ hội kết giao, ước hẹn với Cửu hoàng tử, như vậy đến học viện Thánh Tài thì sao? Có cơ hội chạy đi, kết giao với Cửu hoàng tử hay không?

Lâm Kỳ chạy trước, lưu lại Lâm Sóc và Lâm Ngọc lúng túng đi về cùng Lâm Thư. Mới vừa trở lại Tam Tinh viên, Lâm Sóc đã bị người gọi lại, nói Lâm Kỳ có chuyện tìm hắn.

Nhìn Lâm Sóc bị gọi đi, Lâm Ngọc có chút tịch mịch trở về phòng mình. Tối nay suýt chút nữa đã xảy ra chuyện lớn, hắn đã phụ sự nhờ vả của đại ca, không có trông chừng tốt Lâm Thư, trong lòng hắn rất tự trách.

Lâm Kỳ lấy được xác nhận từ miệng Lâm Sóc, trừ lúc ở chung một chỗ với Hàn Lạc Tuyển, thì đều ở dưới mắt Lâm Sóc, vốn không có cơ hội tiếp xúc với nam tử khác. Điều này làm cho Lâm Kỳ càng thêm nghi ngờ, trong lòng rất là lo lắng. Nếu muốn biết rốt cuộc Lâm Thư có từng tiếp xúc qua với Cửu hoàng tử Triệu Á Thanh hay không, trước mắt người có thể hỏi chỉ có mỗi Hàn Lạc Tuyển thôi. Phải hỏi cho rõ ràng, xác định Lâm Thư có từng tiếp xúc với Triệu Á Thanh không.

Bây giờ đầu Thư nhi đang bị thương, trí nhớ hỗn loạn, là lúc dễ dàng bị người lừa gạt. Lâm Kỳ lo lắng người có lòng cố ý đến gần lừa gạt, lợi dụng Thư nhi, sau đó lợi dụng cả Lâm gia. Kẻ có lòng muông dạ thú như vậy, nếu như dám xuống tay với người Lâm gia, hắn nhất định sẽ không bỏ qua!

Lâm Thư gặp qua Triệu Á Thanh, mặc dù khôi phục một phần trí nhớ, nhưng nàng vẫn cảm thấy là lạ, giống như quên mất chuyện lớn gì. Đó là những chuyện rất xa, thật lâu lúc trước. Lâm Thư trái lo phải nghĩ, sắp xếp lại những chuyện từ nhỏ đến lớn một lần, nàng xác định không hề quên chuyện gì lớn. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đã quên rất nhiều chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì, nàng nghĩ đến nhức đầu cũng không ra.

Đêm, yên tĩnh. Lâm Thư không an tâm, muốn hiểu rõ ràng rốt cuộc đã quên chuyện gì. Khoác chiếc áo lông dày, bước xuống giường, ngồi xổm người xuống, vươn tay sờ sờ gầm giường. Mò tới một rương gỗ, nàng lấy nó ra, vừa phủ bụi vừa đi đến bên bàn phấn, ở trong ngăn kéo lấy ra một chuỗi chìa khóa. ;;...,,..ll..q..q...d..,..o,,,n.....--Bước nhẹ trở lại bên giường, dựa vào cảm giác ở tay, tìm chiếc chìa khóa nhỏ nhất, Lâm Thư từ từ tìm đúng ổ khóa, rồi tìm lỗ khóa, chậm rãi mở ra.

Nghe được tiếng ổ khóa đã mở, Lâm Thư nhẹ nhàng, chậm chạp hất móc khóa, mở cái rương ra, từ trong rương mò đến một quyển tựa như sổ gì đó. Nàng lấy ra, lại đẩy cái rương trở lại gầm giường, lúc này mới bò lên giường, đắp chăn, thở phào nhẹ nhõm.

Thò tay vào dưới gối đầu chạm phải một vật tròn được bọc vải thô, Lâm Thư cầm vào trong chăn, mở bọc vải kia ra. Ánh sáng xanh ngọc lập tức chiếu rọi, nàng để dạ minh châu qua một bên, cầm quyển sổ mà trên bìa không viết gì, lật xem từng trang, đọc nghiêm túc, một chữ cũng không bỏ sót.

Đợi đọc hết quyển sổ dày đó, Lâm Thư liền ngây người, trong lòng nổi lên một cảm giác khủng hoảng. Nội dung của quyển sổ này đều là cuộc sống hàng ngày được nàng ghi chép trong hai năm qua. Trừ nàng, không ai biết đến nó. Nhưng tại sao, tại sao quyển sổ này không ghi chép lại chuyện quen biết, yêu đương của nàng và Triệu Á Thanh chứ?

Tối nay gặp mặt Triệu Á Thanh, nàng đã nhớ lại rất nhiều chuyện. Trong đó, nàng thậm chí còn nhớ cả chuyện mình đã ghi lại chuyện về hắn ta vào quyển sổ này. Tại sao quyển sổ này lại không có những nội dung đó?

Quyển sổ này chỉ ghi đến một ngày trước khi nàng bị Tô di nương phái người bắt cóc, sau đó thì trống rỗng. Trang sổ cũng không có dấu vết bị người mở qua, xé rách, dường như vô cùng hoàn hảo. Lâm Thư cũng xác định chữ viết trong đó đều từ tay nàng. Chứng tỏ cuốn sổ này không có vấn đề mà trí nhớ của nàng có vấn đề!

Cả người tê dại, Lâm Thư sợ đến hơi không thở nổi. Thò đầu ra bên ngoài, hung hăng hít sâu mấy hơi, trong lòng mới tỉnh táo lại.

Đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ký ức của nàng và Triệu Á Thanh chân thật như thế, nhưng quyển sổ này lại cho nàng một cái tát vô hình, đánh tỉnh nàng.ll..,..q,,..d,,,..o,,..--=== Khiến nàng bắt đầu hoài nghi hồi ức giữa nàng và Triệu Á Thanh. Lâm Thư bàng hoàng, từ từ hồi tưởng lại lúc ở cùng với hắn ta tối nay.

Đầu tiên là vui mừng vì nhận ra hắn ta, sau đó đến có chút kháng cự khi ở cùng hắn ta. Lâm Thư nhớ rõ cảm giác lúc đó của mình, cũng nhớ rõ ngôn hành (hành động + lời nói) của Triệu Á Thanh. Lúc ban đầu vừa nhìn thấy nàng thì hắn ta mở miệng nói câu đầu tiên là: ‘Chúng ta lại gặp mặt rồi’, giọng nói có hơi kỳ quái, nàng còn nghe ra được hắn ta đang cắn răng nghiến lợi. Nhưng lúc đó nàng đang vui mừng nên không quá để ý. Bây giờ ngẫm lại, tối nay lời nói của hắn ta đều quái dị đến khó hiểu! Hắn ta luôn tra hỏi nàng, dò hỏi chuyện của nàng và hắn ta! Thậm chí còn cường điệu quan tâm đến thân phận của nàng!

Lâm Thư lạnh hết sống lưng, trên trán đầy mồ hôi lạnh. Nàng không dám nghĩ tiếp, che kín đầu, tâm tư rối loạn, không ổn định.