Kẻ Phản Bội

Chương 47: 47 Hội Đèn Quảng Chiếu

Trời xanh gió mát, đường phố sầm uất, Chiêu Nhiên vén rèm che nhìn ra ngoài.

Cô đang ngồi trên xe ngựa theo cha và mẹ cả vào trong cung.

Ngoài cô ra, còn có hai anh trai và hai người chị gái cùng cha khác mẹ cũng vào cung.

Cung đình là nơi không phải lúc nào cũng có thể đến, vì thế khi người nhà của Lễ Bộ Thượng Thư xuống xe ngựa vào trong cung, ai cũng muốn đi thăm thú.

Lễ Bộ Thượng Thư là người có quy củ nhưng vì luôn phải ép mình sống theo quy tắc nên nhiều khi ông không thích quá khắt khe đối với người trong nhà.

Do đó, ngoại trừ hai người con trai đi theo ông và Đại phu nhân thì các con gái của ông đều được ông dặn dò: "Đây là Điện Kính Thiên, chúng ta lấy gốc cây này làm điểm hẹn.

Có chuyện gì thì ra đây gặp Nghiên và Mặc.

Nội trong sáng ngày mai, tất cả gặp nhau ở đây."

"Vâng."

Các con gái của Lễ Bộ Thượng Thư đồng loạt lên tiếng.

Lễ Bộ Thượng Thư phân phó cho hai người hầu là Nghiên và Mặc đứng bên gốc cây, sau đó ông cùng đại phu nhân và hai con trai rời đi.

Chiêu Nhiên lúc đầu còn có chút lo ngại khi đi lại trong cung, sau đó cô nhận ra cứ đi được vài bước sẽ thấy có hai thị vệ đứng canh gác.

Đối với những chỗ không được đi sẽ có thị vệ ngăn cản và thông báo, do đó cô thoải mái đi khám phá xung quanh cung đình.

Chiều hôm ấy, Chiêu Nhiên ngồi bên hồ, một mình ngắm hoàng hôn, trong lòng cô nhớ tới Nhẫn lúc hai người còn ở ngôi nhà hoang.

Đi được một hồi lâu, Chiêu Nhiên nghe thấy tiếng chuông Đại Hồng Chung vang lên báo hiệu lễ hội đèn Quảng Chiếu sắp bắt đầu.

Cô ngẩng đầu lên nhìn theo tiếng chuông phát ra, thấy xa xa trên hai lầu cao có hai nhà sư đang thỉnh chuông.

Chiêu Nhiên vội đi đến trước cổng Đoan Môn, cô nhìn thấy một cột đài cao được rát vàng, đài có bảy tầng, mỗi tầng khảm một loại đá quý, tạo thành bảy màu sắc sáng lấp lánh, trên cùng có một bông hoa sen đang phát sáng và không ngừng tự quay quanh chính mình.

Trong bông hoa sen ấy, ẩn hiện một bức tượng bằng vàng điêu khắc một người đang ngồi nghiêm trang tọa thiền.

Khi tất cả mọi người tề tựu ở sân trước cổng Đoan Môn, hoàng thượng và hoàng hậu bắt đầu làm lễ, Chiêu Nhiên và những người khác chắp tay quỳ trên đất.

Một hồi sau, khắp hoàng cung của văng vẳng tiếng của các nhà sư đọc văn khấn.

Nghe được một lúc, người Chiêu Nhiêu run lên bần bật, sau đó Ly Thanh bị bắn ra khỏi cơ thể.

Ly Thanh cảm thấy kinh ngạc vô cùng, Chiêu Nhiên thì thầm: "Kim Yến, Kim Yến? Cô còn đó không?"

Ly Thanh cảm thấy có lực hút nhè nhẹ từ phía người Chiêu Nhiên phát ra, cô đến gần chạm thử vào tay Chiêu Nhiên liền có cảm giác tay mình như muốn bị hút vào.

Sau đó, Ly Thanh thử nhập vào người Chiêu Nhiên và lập tức thành công, cô nói: "Tôi vừa thoát ra được khỏi người cô."

"Tôi cũng có cảm giác vậy.

Để tôi đẩy thử cô ra khỏi nhé!"

Cảm giác mới lạ trong người khiến Chiêu Nhiên cảm thấy phấn khích.

Không chờ Ly Thanh đáp lại, Chiêu Nhiên đã tập trung nghĩ tới hình ảnh Ly Thanh bị bắn ra ngoài và ngay lập tức Ly Thanh thực sự bị bắn lên cao.

Ly Thanh bay lơ lửng giữa không trung, cô nhìn về phía cột đài liền quyết định bay qua đó nhìn cho kỹ.

Nhìn từ dưới lên trên, cột đài liên tục phát sáng, các màu sắc thay nhau biến đổi, càng đến gần cột đài Ly Thanh càng cảm thấy có chút nhức đầu, hai mắt bị hoa lên, sau đó rơi xuống, ý thức mất đi trong thoáng chốc.

Đến khi Ly Thanh mở mắt, cô nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, người đấy đang nhìn cô với vẻ thất thần.

Sợi chỉ đỏ nơi cổ tay Ly Thanh và người kia đồng thời đang phát ra ánh sáng đỏ.

Ly Thanh nhận thấy mình đang nằm trên đùi người đó liền lập tức ngồi dậy.

Ly Thanh giờ đã là linh hồn, nếu có vật thể gì bay xuyên qua cô sẽ khiến cô có cảm giác khó chịu.

Nhưng không phải thứ gì cũng dễ dàng xuyên qua được, có một số vật thể khi cô chạm vào sẽ ngăn cô lại, rất khó để xuyên qua được.

Khác với Chiêu Nhiên, cơ thể người này không hút Ly Thanh, thậm chí Ly Thanh có thể chạm vào người này mà không bị xuyên qua.

Ly Thanh quyết định rời đi, cô quay đầu bay lên cao.

Người kia vội giơ tay nắm lấy tay Ly Thanh nhưng lại như chạm vào không khí, xuyên qua cánh tay cô.

Ly Thanh nhíu mày vì lần xuyên qua tay này khiến linh hồn cô cảm thấy khó chịu.

"Đừng đi, Thanh Thanh..."

Ngay sau đó, Ly Thanh đã bay lên, bỏ mặc ngươi kia.

"Uỳnh!"

Tiếng sấm xuất hiện.

Nơi cột đài đột nhiên phát ra một cột ánh sáng chiếu thẳng lên trời.

Bầu trời đột nhiên phát ra các lớp ánh sáng như các tấm lụa mỏng uốn lượn trên cao.

"Uỳnh! Uỳnh!"

Sấm chớp vang rền, trong đám mây ẩn hiện hình bóng rồng và phượng đang cùng nhau bay lượn.

Sau đó, bầu trời bắt đầu lất phất mưa bụi nhẹ bay.

Tiếp đến là những tiếng reo hò của tất cả mọi người, họ hướng về phía cột đài, đồng thanh hô to:

"CẦU TRỜI QUỐC THÁI, DÂN AN."

"CẦU TRỜI MƯA THUẬN GIÓ HOÀ."

"CẦU TRỜI QUỐC THÁI, DÂN AN."

"CẦU TRỜI MƯA THUẬN GIÓ HOÀ."

Ly Thanh cảm thấy rùng mình, ánh sáng xám lúc trước vẫn ở quanh người cô từ lúc chết đi đến giờ dần tan biến mất.

Cảm giác có một hơi ấm lạ thường truyền vào cơ thể, Ly Thanh giơ tay lên thì thấy tay mình đang phát ra những hạt bụi trắng nhỏ li ti.

Trong cung, mọi người đang chuyền tay nhau những ngọn đèn hoa sen đã được thắp sáng.

Ly Thanh bay lên cao, cô nhìn thấy bên ngoài hoàng cung, trên tay mỗi người dân cũng đang cầm những ngọn đèn hoa đăng.

Rồi cô bay vút lên trời, trong những đám mây thấy ẩn hiện những bóng người.

Mùi hương đốt phảng phất quanh mũi Ly Thanh, ngay sau một luồng gió lạnh thổi tới lao về phía cô, xuyên qua linh hồn cô.

Ly Thanh rơi xuống, mắt trân trân nhìn lên.

Cô thấy trong làn gió đó có vô vàn hình bóng người được tạo từ những làn khói hương.

Bên dưới Ly Thanh là một dòng nước lớn, trải dài hai bờ sông là ngàn vạn ánh đèn lung linh.

"Cẩn thận!"

Một bàn tay nắm lấy tay Ly Thanh, nhẹ nhàng kéo linh hồn cô dừng lại.

Ly Thanh nhìn kỹ nhận ra đây là một cô bé có đôi mắt màu hổ phách, tóc dài trắng xóa, giữa trán có biểu tượng lông vũ màu bạc.

"Ngươi là ai?"

"Ta là tinh linh ở núi Bạch Vũ.

Một trong mười hai Thần Độ Linh, dẫn dắt các linh hồn ở nơi đây.

Ngươi mới đến à?"

"..."

"Không phải! Ngươi chưa chết."

Tinh linh nắm tay Ly Thanh, cả hai nhẹ nhàng đáp xuống mặt hồ.

Tinh linh nói: "Nước ngày hôm nay lạnh lắm đấy, rơi xuống sẽ khá phiền phước.

Yên tâm, có ta ở đây, ngươi không rơi xuống được đâu."

Ly Thanh nhìn xung quanh thấy mọi người ở hai bên hồ đang quỳ gối chắp tay.

Những ngọn đèn hoa đăng được họ thả đang lững lờ trôi trên mặt nước.

Trên những ngọn đèn ấy, là những linh hồn với nhiều dáng vẻ khác nhau, họ đưa mắt nhìn những người ở hai bên bờ sông đầy lưu luyến.

Tinh linh đứng bên cạnh Ly Thanh chợt hít một hơi thật sâu, sau đó thổi phù một cái thật dài.

Lập tức, những que hương đang đốt đồng loạt cháy rừng rực, khói hương nghi ngút.

Các linh hồn đang ở trong gió và trên hoa đăng đồng loạt bay theo khói đến bên người thân và ôm họ.

Một vài người bên bờ sông dừng lại động tác, rồi lặng lẽ rơi nước mắt.

"Họ nhìn thấy được nhau sao?"

Ly Thanh bất ngờ hỏi.

Tinh linh khoanh tay, gật đầu đáp: "Đúng vậy.

Nhưng không phải tất cả."

Sau đó, tinh linh dẫn Ly Thanh đi cùng, cho cô thấy được công việc của Thần Độ Linh, đồng thời cũng cho cô biết một vài điều cấm ở nơi đây.

Được một lúc, Ly Thanh cảm thấy mệt mỏi.

Tinh linh dẫn Ly Thanh về tới hoàng cung thì rời đi.

Lúc này, ở hoàng cung, nghi thức lễ bái đã xong, nhiều người đi đến bên dòng nước trong hoàng cung để thả đèn.

Chiêu Nhiên nâng đèn âm thầm đi theo Thập Nhất hoàng tử.

Dần dần, xung quanh Thập Nhất hoàng tử có rất nhiều tiểu thư khuê các lại gần trò chuyện, khi Thập Nhất hoàng tử thả đèn vào dòng nước thì những tiểu thư kia cũng thả theo.

Chiêu Nhiên đứng lặng, mắt nhìn Thập Nhất hoàng tử không rời.

Đột nhiên trong lúc nói chuyện, Thập Nhất hoàng tử nhìn thấy Chiêu Nhiên liền sững lại.

Rồi hắn làm như không thấy, miệng không ngừng tán gẫu cùng các tiểu thư.

Chiêu Nhiên có chút bối rối, cô vội tìm đến một chỗ bên hồ, thả đèn xuống rồi rời đi.

Sau đó, Thập Nhất hoàng tử nói bản thân có việc rồi cùng thị vệ đến một chỗ yên tĩnh bên dòng nước.

Một lúc sau, Chiêu Nhiên được thị vệ đưa đến chỗ Thập Nhất hoàng tử.

Lúc thấy cô, Thập Nhất hoàng tử không buồn quay mặt lại.

Hắn cầm quạt phe phẩy, mắt nhìn vào những ngọn đèn hoa đăng đang trôi trên dòng nước.

Chiêu Nhiên lập tức hành lễ.

"Tham kiến điện hạ."

"Nguyễn Chiêu Nhiên, nếu như ngươi kiên trì một chút...ta đã nghĩ tới việc xin phụ hoàng để ngươi làm thứ phi."

Chiêu Nhiên im lặng, trong lòng có chút mơ hồ.

Cô nhìn Thập Nhất hoàng tử, cảm thấy người trước mặt vô cùng xa lạ, lồng ngực đột nhiên đau nhức nhối, trái tim đập liên hồi.

Cô nói: "Điện hạ có người trong lòng rồi sao?"

"Ý ngươi là hoàng tử phi? Không có! Hoàng tử phi không phải là vị trí ta có thể lựa chọn."

"À..."

Chiêu Nhiêu hơi cúi đầu, hai tay khẽ giấu trong tay áo, cô do dự nghĩ liệu có nên giải thích hoàng tử hay không.

Nếu cô nói lúc này chưa chắc hoàng tử đã tin, thậm chí anh ta có thể sẽ cho rằng cô nói vậy vì muốn vị trí thứ phi này.

Do dự một hồi, Chiêu Nhiên nhìn Thập Nhất hoàng tử vẫn đang thong thả đứng nhìn hoa đăng, cô nói: "Chiêu Nhiêu có quay lại tìm điện hạ nhưng điện hạ đã rời đi."

Thập Nhất hoàng tử không hề quay đầu lại, nhếch môi cười một cái, đáp: "Các ngươi chờ đến khi ta tỉnh thì tống ta đến ngôi nhà hoang, cho ta ăn vài hôm rồi mặc ta sống chết."

Chiêu Nhiên im lặng, cô cảm giác có một áp lực vô hình truyền đến mình nên không dám ngẩng đầu.

Thập Nhất hoàng tử lại nói tiếp: "Lúc ta mới tỉnh, ngươi tìm cách hỏi thân phận ta.

Hẳn lúc nhìn thấy đồ trên người ta ngươi đã đoán ta không phải dân thường nên mới cứu.

Phải không?"

Thập Nhất hoàng tử quay ra nhìn Chiêu Nhiên với đôi mắt sắc lạnh.

Tuy lời này của Thập Nhất hoàng tử là câu hỏi nhưng ngữ điệu lại như lời khẳng định.

Chiêu Nhiên không dám nhìn thẳng, lòng cảm thấy lành lạnh, cô đáp như một cái máy: "Vâng."

"Đến khi quan phủ treo cáo thị truy tìm ta, ngươi lại cho rằng ta là tội phạm, bỏ mặc ta ở nhà hoang."

"Không phải!"

Chiêu Nhiên quỳ sụp xuống, ngẩng đầu lên nhìn Thập Nhất hoàng tử với đôi mắt đỏ hoe.

"Người đâu gặp gỡ làm chi

Trăm năm biết có....có....!Hự! Có...." (*)

Một âm thanh cách đó không xa xuất hiện, nghe âm điệu giống như của một người say.

Chiêu Nhiên và Thập Nhất hoàng tử bị âm thanh kia thu hút, nhất thời quên chuyện chính, cả hai đồng loạt quay đầu hướng về nơi phát ra âm thanh.

Có một người mặc đồ nam, tay cầm bầu rượu, giọng không rõ nam hay nữ, đi chân đăm đá chân chiêu.

Người đó chợt dừng lại, như cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình, người đó quay về phía Chiêu Nhiên và Thập Nhất hoàng tử rồi đứng hình ba giây.

Sau đó, người đó bước đi vòng tròn, miệng lẩm bẩm: "Đây là đâu? Ta không biết? Đu đưa đu điii!"

Rồi người đó liếc mắt nhìn Chiêu Nhiên cười hề hề và quay đầu đi hướng khác như chẳng nhìn thấy hai người đang nhìn chằm chằm vào mình kia.

Vừa đi người đó vừa lẩm bẩm: "A! Trăm năm biết có duyên gì hay không!" (*)

(*): Trích Truyện Kiều của Nguyễn Du.

Sau khi người đó đã khuất dạng, Thập Nhất hoàng tử không thèm nhìn Chiêu Nhiên.

Hắn hướng mắt về phía mặt nước, hít khí đầy phổi một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói: "Số tiền ta trả ơn cứu mạng của ngươi không hề ít.

Nhưng nếu ngươi thấy chưa đủ, mai ta sẽ cho người đưa tới cửa.

Ngươi đi đi!"

Chiêu Nhiên bàng hoàng, sững người một lúc.

Sau đó, cô siết chặt hai tay, gương mặt đanh lại, hai mắt ngập nước nhìn Huyền vương rồi nhắm lại.

Cô chầm chậm đứng lên và nói: "Đủ rồi thưa điện hạ.

Chiêu Nhiên xin phép."

Chiêu Nhiên hành lễ và rời đi.

Đi được một đoạn, cô ngồi sụp xuống đất và khóc.

Mãi một lúc sau, khi Chiêu Nhiên đang ngồi ngẩn ngơ trên đất, mắt nhìn ra dòng sông, Ly Thanh mới trở lại.

Sau khi thấy Ly Thanh nhập lại cơ thể, Chiêu Nhiên liền tự mình ngủ thiếp đi.

Ly Thanh đi dạo dọc theo dòng nước rồi nhìn thấy Tịnh Tửu Thành Thư đang ngồi bên dòng sông ngậm ngọn cỏ, tay ôm bầu rượu.

Cảm giác có người nhìn mình, Tửu liền quay lại.

Cô trầm ngâm nhìn Ly Thanh một lúc rồi vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Ly Thanh có thể đến đó ngồi.

Ly Thanh bước đến bên cạnh Tửu rồi ngồi xuống.

Tửu cười không nói gì.

Ly Thanh ngồi một lúc, không nhịn được liền nói: "Tiểu nữ từng gặp qua công tử, công tử là thuyết thư sao lại ở đây?"

Tửu nghe thấy vậy liền phì cười, đáp: "Tôi có chút tài mọn, tạo được một số món đồ chơi, được hoàng thượng chú ý đến nên gọi vào đây làm vài món."

Ly Thanh nghe thấy vậy cùng không nói gì thêm, trong lòng thầm cảm phục người con gái này.

Hai người ngồi một lúc, Tửu cảm thán nói: "Ở thế giới của tôi, lễ hội này chỉ còn lưu lại trong sách.

Không biết có giống như ở đây không..."

Nếu là trước đây, nghe những lời nói này, Ly Thanh sẽ không hiểu.

Nhưng cô đã từng chết qua một lần, giờ nghe Tửu nói như vậy, cô mơ hồ hiểu được rằng Tửu vốn dĩ từ nơi khác tới, nơi đó đã từng có hội đèn Quảng Chiếu.

Ly Thanh đáp: "Vậy hãy ngắm ở đây lâu hơn một chút."

Ly Thanh vừa cười, cô đưa tay chạm vào dòng nước rồi khuấy nhẹ.

Tửu cũng làm theo, hai người cùng nhau khuấy nước, nhìn những bông hoa đăng xoay vòng vòng.

Sau một hồi ngồi nghỉ, Tửu đứng dậy nói với Ly Thanh: "Tôi phải đi rồi.

Tiếc là hôm nay tôi không mang theo thỏ đen đến.

Hy vọng chúng ta còn gặp lại."

Nói xong, Tửu quay người rời đi.

Ngay sau đó, do trời tối nên Tửu vấp phải một hòn đá to, ngã sấp xuống đất.

Ly Thanh vội chạy đến nâng Tửu dậy, liên tục lau bụi bẩn giúp cô.

Sau đó, Ly Thanh sững người lại khi thấy một biểu tượng âm dương màu xanh da trời trên cánh tay trái của Tửu.

Tửu nhìn theo ánh mắt của Ly Thanh, sau đó đặt ngón trỏ lên môi, "suỵt" một cái rồi rời đi.

Lần này, Tửu đi vô cùng cẩn thận, cô vừa đi vừa cúi xuống nhìn để tránh vấp ngã lần nữa.

Không ít người thấy dáng vẻ này của Tửu liền cho rằng Tửu làm mất đồ, họ liền lặng lẽ né xa, đề phòng Tửu đến nhờ giúp lại khó từ chối.

Thành ra, con đường Tửu đi vô cùng bình yên và dễ chịu.

Ly Thanh ngồi bên hồ, cảm thấy bụng đau dần.

Cô nhớ ra sáng sớm cả nhà Chiêu Nhiên đã lên đường xuất phát nên cả ngày cô chưa hề uống thuốc.

Ly Thanh dần co người lại nằm trên đất, gương mặt đau đớn, miệng rên rỉ, trong lòng thầm mong không ai nhìn thấy.

Không lâu sau đó, một người cầm hai miếng ngọc thạch đang phát sáng bước đến chỗ Ly Thanh.

Người đó phân phó hộ vệ của mình canh gác xung quanh, không để ai đến gần.

Hắn nhìn thấy Ly Thanh không ngừng rên rỉ trên đất liền nâng cô ôm vào lòng.

Sau đó, hắn dùng một tay lau mồ hôi trên trán cho Ly Thanh, một tay liên tục xoa bụng cô giúp giảm bớt cơn đau.

Trên cổ tay của hắn, một vòng chỉ đỏ chợt lóe lên sắc đỏ rồi trở lại dáng vẻ ban đầu.

Một hồi lâu sau, cơn đau qua đi, Ly Thanh kiệt sức rơi vào trạng thái ngủ mê.

Người kia cúi người khẽ hôn lên trán cô rồi buông tiếng thở dài.

Sau đó, hắn hướng mắt ra dòng nước, ngắm nhìn những ngọn đèn hoa đăng đang lững lờ trôi..