"Khụ khụ....khụ khụ...."

Ly Thanh ngồi trước bàn trang điểm.

Từ khi bị đẩy xuống hồ, sức khỏe của cô bị giảm đi nhiều, khả năng hồi phục của cơ thể cũng không nhanh như trước.

Bản thân cô ở Thượng Phủ vốn không được coi trọng nên thường bị đám người hầu sai vặt.

Sau khi, sau khi Ly Thanh trở thành cầm sư trong phủ, cô được cấp cho một phòng riêng, thi thoảng có một số thê thiếp gọi cô đến đánh đàn.

Dần dần, đám người hầu trong phủ bắt đầu kiếm chuyện với cô.

Một lần, vài kẻ hầu đến trước mặt Ly Thanh, hất đồ vào người cô, bắt cô quỳ ăn.

Ly Thanh định bỏ đi, nào ngờ đám hầu gái xông tới tính lột trang phục trên người cô, mấy tên hầu nam xông tới giữ người cô.

Ly Thanh một thời làm sát thủ, giết người như chém bùn, lúc này cô lại bị mấy tên nô bộc làm khó.

Vừa trước đó, cô đánh đàn cho Hy Nguyệt, một cơ thiếp trong phủ.

Lúc rời đi, trên tay cô còn đang đeo mười móng gảy bạc.

Thấy ba gã nô bộc xông tới, cô dùng sức nặng của cơ thể làm lực, dùng mười móng gảy làm vũ khí, dùng thế võ của mình đánh vào các yếu huyệt của đối phương.

Sau khi đánh ngã hai gã nô bộc, Ly Thanh bị tên thứ ba đẩy ngã xuống đất.

Mấy nữ hầu lao tới, cô lập tức rút trâm trên đầu đâm xuống chân một nữ hầu chạy tới nhanh nhất.

Những nữ hầu phía sau hoảng sợ, gã nô bộc vừa đẩy ngã Ly Thanh bất ngờ xông tới, Ly Thanh chỉ đành vừa chạy vừa tránh né đòn tấn công của gã.

Trong lúc hai bên mặt đối mặt giằng co, một nữ hầu lao tới xô Ly Thanh ngã xuống hồ.

Nước lạnh thấu xương, Ly Thanh chẳng nghe thấy được gì nữa.

Sau bao lần chìm nổi trong nước, cơ thể đau nhức của cô đã chẳng còn sức nữa.

Hai mắt Ly Thanh dần khép lại, trong mơ màng cô thấy Yên Thanh trở về.

Có ai đó gọi cô là "Thanh Thanh" khiến ý thức trong cô tỉnh lại, cô vùng vẫy cố gắng thoát khỏi cơn mê, một hơi ấm kỳ lạ lan truyền khắp cơ thể cô.

Hai mắt cô mở ra, cô cố sức mình ngoi lên mặt nước rồi bơi vào bờ.

Một hầu gái chạy ra, rồi ngồi xổm trên bờ, ấn đầu Ly Thanh xuống nước.

Trong cơn tức giận, Ly Thanh dùng hết sức nắm lấy cổ cô ta, giật mạnh xuống.

Nữ hầu kia không biết bơi, hoảng loạn vùng vẫy trong nước.

Những kẻ còn lại sợ hãi, hô hoán có người rơi xuống nước.

Ly Thanh thuận lợi lên bờ, sức cùng lực kiệt nằm trên đất, cảm nhận cái chết tới gần.

Vậy mà, Ly Thanh lại không chết.

Còn nữ hầu bị cô kéo xuống nước do không biết bơi nên quẫy đạp một lúc thì chìm xuống nước hồ lạnh giá, đến lúc được cứu lên thì cô ta chỉ còn một hơi thở.

Sau đó, nữ hầu đó bị hôn mê sốt nặng, hai ngày sau thì chết.

Sinh mệnh của người hầu trong Thượng Phủ giống như cỏ rác.

Sự việc xảy ra như thế nào, Thượng Hào không hề xem xét.

Nữ hầu kia sau khi chết bị đem ra ngoài phủ vứt xác.

Sau đó, Thượng phủ lại ra thông báo tuyển người hầu mới.

Trong số đám người hầu bắt nạt Ly Thanh lần đó, có một gã mới tới không lâu, thấy Thượng Hào đối xử với người hầu như vậy trong lòng hắn cảm thấy sợ hãi nên định chạy trốn.

Kết quả, gã bị Thượng Hào cho người đánh tới chết.

Từ đó, không người hầu nào dám đến gần Ly Thanh nữa, bọn chúng nhận ra cô không phải người dễ bắt nạt như bọn chúng tưởng.

Ly Thanh ngồi soi gương trước bàn trang điểm, nhìn mặt mình qua gương đồng, có chút cảm giác ấm áp giữa tiết trời đông.

Ở Thượng Phủ, chỉ có các thê thiếp của Thượng Hào và các hộ vệ mới được cho phép đốt chậu than trong phòng để sưởi ấm, tránh xảy ra hỏa hoạn.

Đám người hầu trong phủ chỉ còn cách đun nước ấm, mặc thật nhiều quần áo, ôm nhau vượt qua mùa đông giá rét.

Ly Thanh ở trong phủ, vì là cầm sư nên có thể đi lại tương đối thoải mái mà không bị sai khiến như người hầu.

Nhưng cô lại giống như một tù nhân không thể ra ngoài Thượng Phủ, không được trả lương tháng.

Trời đã vào đông, càng lúc càng lạnh, Ly Thanh chỉ được phát một lượng nước nóng như thường ngày.

Cô không có tiền, không thể nhờ người mua quần áo, không thể có chăn bông.

May mắn duy nhất của cô là căn phòng này có một chiếc giường gỗ, tránh phải nằm trên đất.

Nghe nói, trước đây có một cơ thiếp bị chết ở nơi này, nên không có ai dám ở nữa, cho đến khi căn phòng này được cấp cho Ly Thanh.

Để chống chọi với mùa đông giá lạnh, Ly Thanh nhân lúc Thượng Phủ sửa sang lại phòng ốc đã xin hai viên gạch.

Mỗi ngày, cô để hai viên gạch bên bếp, tối đến đặt hai viên gạch dưới lớp chăn mỏng chống chịu cơn giá lạnh của mùa đông.

Ngồi trước gương, Ly Thanh run run đưa tay lên sờ chữ "Nô" trên mặt, một giọt nước bất giác rơi khỏi khóe mắt.

"Phản chủ, mưu sát, xử thế nào?"

"Bẩm vương gia, hoặc là đánh đến chết, hoặc là phế võ công, khắc chữ "Nô" lên mặt."

"Làm đi!"

Trái tim Ly Thanh chợt đau thắt, cô hơi cúi đầu xuống, gương mặt thoáng chốc trở nên đanh lại.

Sau một lúc, cô cười thở ra, ánh mắt trở nên vô hồn, nói rất nhẹ: "Một mạng, trả một mạng."

Ly Thanh lấy tay che hai mắt của mình.

Sau một lúc, cô buông tay ra, gương mặt đã trở lại giống như thường ngày.

Ly Thanh nâng tấm giấy son từ từ đưa lên môi, ngậm lại.

Cô nhớ năm xưa, Phi Ảnh nói với cô rằng hôm đó là sinh nhật của mình.

Rồi Phi Ảnh đưa cô vào một tiệm quần áo để mua trang phục, sau đó lại dẫn cô đến một cửa tiệm trang điểm, nói với cô: "Hôm nay là sinh nhật của ta, nàng chỉ cần đi bên ta thôi!"

Lúc cô được người ta trang điểm xong, định đứng lên, Phi Ảnh lại đặt tay lên hai vai cô, nhẹ nhàng ấn xuống.

Sau đó, Phi Ảnh ngồi trước mặt cô, cầm tấm giấy son đưa lên môi cô và cười tươi.

Cô cũng cười, ngậm giấy son, nhẹ nhàng mím môi.

Phi Ảnh bất chợt rướn người, hôn chụt lên má cô, híp mắt cười và nói: "Đẹp lắm!"

Sau đó, Phi Ảnh thuê một chiếc thuyền nhỏ, tự tay chèo thuyền chở cô ra giữa sông.

Cô ngồi tựa vào thành thuyền, nghe Phi Ảnh vừa đứng chèo thuyền vừa nghêu ngao hát.

Bất chợt, Phi Ảnh cởi áo nhảy xuống sông, cô hoảng hốt đứng dậy.

Phi Ảnh ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, lướt đến bên thuyền, tựa cằm lên hai cánh tay, nói: "Dưới này mát lắm, nàng muốn bơi cùng ta không?"

Cô nhìn xuống hai tay đang đặt bên thành thuyền của Phi Ảnh.

Cô thấy hai thanh gỗ dẹt được buộc ở hai cánh tay liền cười nói: "Đây là phát minh mới của huynh sao?"

"Thế nào? Nàng thích không?"

Phi Ảnh nghiêng người ra sau, lướt trên mặt nước.

Cô nhìn kỹ thấy hai tay của Phi Ảnh đang quạt quạt từ phía trước ra phía sau.

Phi Ảnh nói: "Hai miếng gỗ này giúp ta dễ dàng nổi trên nước.

Khi đưa tay lên để quạt nó sẽ giúp ta đỡ tốn sức hơn, dễ cân bằng hơn.

Ta đột nhiên nghĩ ra trong một lần làm nhiệm vụ đánh chìm thuyền của mục tiêu đấy."

"Huynh đánh chìm thuyền cần gì nổi trên mặt nước chứ?"

"Lúc đó ta nghĩ, nếu có người thường bơi cùng ta thì thật tốt."

"Ta thử được không?"

"Được!"

Phi Ảnh mắt sáng lên vẻ tinh quái, dường như anh đang chờ sẵn câu hỏi này của Ly Thanh.

Phi Ảnh tháo hai miếng gỗ ở hai bên cánh tay, buộc vào tay Ly Thanh, rồi nắm lấy tay cô lúc chuẩn bị rời thuyền, dịu dàng nói: "Cẩn thận..."

Tuy Ly Thanh biết bơi nhưng kỹ thuật không cao, vì thế Phi Ảnh bơi bên cạnh cô, trở thành thầy dạy của cô.

Phi Ảnh chỉ cho cô cách gạt nước làm lực đẩy ít tốn sức nhất, chỉ cho cô tư thế chân giúp cơ thể lướt nhanh trên nước.

Đến khi trở lại thuyền, Phi Ảnh lấy áo của mình đắp lên người cô.

Những ngày sau đó, hai người cùng nhau ra hồ tập bơi.

Sau này, cô mới biết thì ra hôm đó vốn không phải là sinh nhật của Phi Ảnh.

Phi Ảnh sinh vào cuối đông, đến lúc cô gặp được anh sinh nhật đã qua mất rồi.

Ly Thanh ngồi trước gương, cô đơn nhìn chiếc vòng bạc trên bàn, khẽ vuốt nhẹ.

"Phi Ảnh...."

Ly Thanh tỉ mỉ tháo nhẹ chốt của chiếc vòng, đưa bàn tay trái xuyên qua vòng tròn, rồi chốt lại.

Trên vòng tay có năm dây xích nhỏ nối từ vòng tay đến năm móng gảy bạc, cô lắp từng móng vào ngón vào tay mình, khẽ lắc nhẹ.

Sau đó, cô lại lắp chiếc vòng còn lại vào tay phải.

Cuối cùng, cô giơ cả mười ngón tay đã đeo móng bạc lên, miết nhẹ vào nhau.

Khi nghe tiếng "lanh canh" của bạc va chạm, cô thấy thật dễ chịu và môi bất giác mỉm cười.

"Huynh ra tay như thế nào vậy?"

"Ở đây có một chốt thả, kim sẽ theo lỗ này bay ra, chỉ cần ấn chặt thế này là xong.

Thế nào?".

"Huynh nói sau đó sẽ bao ta một bữa hủ tiếu."

"Ha haaa! Không thành vấn đề!"

Ly Thanh mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào vòng tay.

Thượng Hào không biết, từ lúc cô bước chân vào Thượng Phủ, cô vẫn luôn tìm kiếm nó.

Thượng Hào cảm thấy sức sống của Ly Thanh rất mãnh liệt, lão từng hỏi cô làm sao có thể sống dai đến vậy.

Khi đó, cô đã trả lời lão rằng cô từng trải qua rất nhiều bài luyện tập.

Ngay sau đó, cô chỉ vào thanh kiếm treo trên tường, nói:

"Thanh kiếm này dáng nhỏ thân mảnh, có thể thấy đây là kiếm dành cho nữ nhi, không phải của đại nhân.

Nữ nhân không có sức khỏe như nam, do đó kiếm được làm bằng loại sắt mềm, dễ uốn lượn, cho dù là nam nhân cũng không dám khinh địch.

Thanh kiếm này trông rất giá trị."

"Phải.

Ả bị ta giết rồi!"

Thượng Hào là kẻ thích sưu tầm vũ khí, sau lần đó lão thỉnh thoảng đem vài món đồ lạ mắt đến trước mặt Ly Thanh để nghe cô nói thử.

Cho đến một lần, lão dẫn cô đến phòng trưng bày vũ khí của lão.

Ly Thanh cẩn thận quan sát từng món đồ thấy trên một số vũ khí vẫn còn dính máu.

Thi thoảng, Ly Thanh sẽ bình luận một số món đồ cho Thượng Hào nghe.

Sau đó, cô dừng lại trước một chiếc vòng bạc được nối với một chiếc nhẫn bạc bằng một dây xích bạc nhỏ.

"Chiếc nhẫn này để làm gì?

"Ta dùng ngón giữa để cố định vị trí bắn."

Thượng Hào đứng đằng sau Ly Thanh, bất ngờ lên tiếng hỏi cô:

"Sao?"

"Nó....là gì?"

"Ngươi thích?"

"Không...."

"..."

"Nếu là móng bạc sẽ hợp hơn."

Sau đó, Thượng Hạo bước đi tiếp, Ly Thanh lặng lẽ theo sau, không một lần ngoái đầu lại nhìn chiếc vòng.

Không ngờ mấy ngày sau, có người hầu mang nó đến phòng của cô, máu trên chiếc vòng đã không còn nữa.

Chiếc nhẫn cũng đã biến mắt, thay vào đó là năm dây xích bạc gắn móng gảy.

Cả năm dây xích bạc được nối vào một cái móc nhỏ trên vòng tay.

Có điều, Ly Thanh không chỉ nhận được một chiếc vòng, mà là hai chiếc.

Chiếc vòng thứ hai được mô phỏng lại vẻ bề ngoài của chiếc vòng đầu tiên.

Bên trong chiếc vòng đầu tiên có chút gỉ sét nhưng bên ngoài lại được đánh bóng lại nên sáng láng.

Bởi vì là một kẻ thích sưu tầm vũ khí, nên sau khi tu sửa lại vẻ ngoài của chiếc vòng, Thượng Hào cũng không phá hủy bên trong chiếc vòng, cho dù chiếc vòng ấy đã không thể sử dụng được nữa.

Ở chiếc vòng bạc gốc, có một lỗ kim nhỏ nhưng người thợ kim hoàn lại cho rằng đó là vết lỗi nên khi làm chiếc vòng tương tự đã bỏ qua chi tiết đó.

Dân gian vẫn nói: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", lần trước ám sát Thượng Hào, Ly Thanh biết được lão có sở thích sưu tầm vũ khí.

Lúc theo Thượng Hào từ Lưu Ly trở về Thương Quan, Ly Thanh vẫn luôn tìm cơ hội để lấy lại chiếc vòng tay bạc ấy.

Cuối cùng, cô đã thành công.

Ly Thanh biết trên chiếc vòng bạc có một cái lỗ kim, vừa với kích cỡ một chiếc kim khâu loại to nhưng chiều dài lại ngắn hơn.

Phi Ảnh từng nói với cô, để tiện sử dụng vũ khí nên anh ta đã thiết kế lỗ kim to như mũi kim khâu loại to, có điều nếu lắp vào sẽ thừa một phần ba mũi kim.

Vì để có được mũi kim khâu, Ly Thanh đã tự làm rách quần của mình, đến phòng vải nhờ giúp đỡ.

Dọc đường đi, đám hộ vệ chỉ liếc nhìn cô một cái rồi quay đi.

Lúc đó, trong lòng cô có chút cảm ơn Huyền vương vì đã phế võ công của mình, khiến đám hộ vệ coi cô như phế nhân.

Người hầu trong phủ đưa cô đến phòng sửa đồ, cô thuận tay lấy trộm một chiếc kim to, sau đó dùng một chiếc kim khâu nhỏ vá lại vết rách.

Lúc trở về, cô mài kim ngắn lại cho vừa kích cỡ của lỗ kim.

Ly Thanh cười nhìn đôi vòng bạc đeo trên tay.

Chiếc kim bạc đã được lắp vào chiếc vòng, cô không rõ cái chốt bắn năm ấy giờ còn dùng được nữa không nhưng cô không dám tùy tiện sử dụng.

Cô sợ rằng nhỡ như chiếc vòng chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa, sau đó các bộ phận đã gỉ sét kia sẽ không thể hoạt động được nữa.

Ly Thanh vuốt lên một chỗ sáng bóng của chiếc vòng, nơi ấy từng khắc một chữ: "Phi".

Chỉ là sau khi chiếc vòng được tu sửa, chữ "Phi" ấy đã không còn nữa.

Trong quá khứ, cô đã từng ước được cùng Phi Ảnh du tẩu nhân gian.

Hai người từng nhiều lần lưng tựa lưng, cùng nhau uống rượu trên nóc nhà.

Một lần, trong men say, Phi Ảnh nói với cô: "Ta từng muốn rời bỏ chỗ này.

Cung Linh Huyền nói với ta, bà cho ta nửa năm lựa chọn, sau nửa năm nếu ta vẫn không đổi ý, bà sẽ để ta tự do.

Ta và Vô Ảnh Cung sẽ không còn liên quan đến nhau nữa."

"Tại sao huynh lại không đi?"

"Vì....ta nhận ra, ta..."

Khi đó, Phi Ảnh nốc một ngụm rượu, rồi chỉ tay vào những ngôi nhà đang lấp ló ánh đèn bên dưới.

"...và họ...!Không! Giống! Nhau!"

Ngày đó, cô im lặng ngồi bên Phi Ảnh, cảm thấy khoảnh khắc từ trên cao nhìn xuống này thật cô đơn.

Thế giới họ luôn khao khát được bước tới rõ ràng ở ngay dưới chân họ nhưng lại không biết làm sao để chạm tới.

Lời nói năm ấy của Phi Ảnh khiến cô vĩnh viễn không quên.

Khoảnh khắc ở bên Phi Ảnh, cô vĩnh viễn không quên được.

Cái ngày đầu của Phi Ảnh bị ném lăn lông lốc trên đất cho quạ rỉa để giễu dân, thân thể bị băm nát vứt ngoài đường cho chó ăn, gà mổ là ngày cô khắc ghi câu nói của Phi Ảnh trong đầu: "Ta...và họ...!Không! Giống! Nhau!"

Đã từng có một Phi Ảnh nổi danh khắp Vô Ảnh Cung với khinh công tựa như gió, kiếm rời vỏ trăm phát trăm trúng.

Đã từng có một Phi Ảnh mê uống rượu, đêm đêm cùng cô ngồi trên nóc nhà ngắm nhân gian.

Ly Thanh đưa tay khẽ vuốt ba con thỏ làm bằng bột mỳ với ba màu trắng, vàng, đen được đặt trên bàn.

Cô khẽ nói: "Nếu huynh không giết được, ta không giết được....vậy chúng ta cùng nhau giết!"

Ly Thanh giơ hai bàn tay đeo vòng lên, lắc nhẹ.

"Lanh canh..."

"Lanh canh...".