Kết thúc, không có phiên ngoại. "Cái đuôi nhỏ kia của anh bị bắt rồi, chỉ sợ rất nhanh anh ta sẽ dẫn người tới tìm, tôi khuyên anh tốt nhất là nhanh chóng giấu đồ đi, những kẻ phản bội kia đã bị tôi phát hiện. Hiện tại ốc còn không mang nổi vỏ ốc, lúc trước ông chủ kêu tôi liên minh với anh, từ giờ trở đi quan hệ hợp tấc giữa chúng ta kết thúc, anh đừng tìm tôi nữa."
Sau khi nhận điện thoại của Thương Lang, sắc mặt Hạ Hồng Vân tối tăm. Hắn thật không rõ, Khuất Diễn Trọng vừa ra tù, thế lực khi trước đã dùng hết sạch sẽ, hơn nữa vì tin người yêu chết mà thiếu chút hóa điên, vì cái gì mà nhanh hoài nghi tới hắn như vậy? Rõ ràng thám tử của hắn đã nói, Khuất Diễn Trọng vì cái chết của Tống Sanh, ngày hóa điên đã còn không xa, sao anh ta đột nhiên phát hiện điểm không thích hợp mà điều tra tới hắn chứ?
Nhưng tin tức của Thương Lang luôn luôn chính xác, mấy năm nay hắn là nhờ Thương Lang hỗ trợ mà che giấu biết bao hành vi phạm tội, sống vô cùng tiêu dao, chợt nghe Thương Lang nhắc nhở, hắn không thể không chú ý.
Cho dù biết thì thế nào, không có chứng cứ, chẳng lẽ anh ta tự mình tới đây giết hắn?
Quả nhiên, ngày hôm sau, biệt thự của Hạ Hồng Vân nghênh đón đội cảnh sát của Tống Ly Nguyên. Nhưng toàn đội không tìm được gì trong biệt thự, ở dưới nụ cười xám xịt của Hạ Hồng Vân mà rời đi.
Chờ Tống Ly Nguyên dẫn người ra ngoài, Hạ Hồng Vân cười nhạo một tiếng, hắn còn tưởng Khuất Diễn Trọng có thể làm gì, nhưng kết quả anh ta chẳng làm gì cả, ai kêu anh ta tốt số, phía sau còn cả gia đình họ Tống "chính nghĩa" như vậy.
So với bọn họ, Tống Sanh đương nhiên đáng yêu hơn, một "người tốt" vì bạn của mình chết thảm mà biến thành hung thủ giết người, so với những kẻ chính nghĩa biết rõ sự thật lại không thể làm gì tốt hơn rất nhiều, cho nên hắn mới hao tổn tâm cơ biến cô thành tác phẩm nghệ thuật mình yêu tha thiết.
Có lẽ vì chuyện này kích thích ký ức, Hạ Hồng Vân bỗng nhiên muốn ôn lại quá trình chế tác tác phẩm nghệ thuật ưu tú nhất của mình. Mỗi một quá trình chế tác, hắn đều có ký lục ghi chép lại, mỗi khi tâm huyết dâng trào liền lấy ra thưởng thức, đương nhiên cái của Tống Sanh bị hắn xem đi xem lại nhiều nhất, mỗi một lần xem, cảm giác kích động khi đó vẫn còn nguyên vẹn.
Có lẽ vì là Tống Sanh, quá trình quá mâu thuẫn, cũng quá phức tạp. Một hung thủ giết người mang thiện ý ôn nhu, một cô gái vô tư lại ích kỷ, một chúa cứu thế thông minh lại vụng về, cô có thể vì cứu người khác mà tổn thương chính mình, cũng có thể vì người mình yêu mà đi tổn thương người khác, vừa cứng cỏi, lại yếu ớt... Cảm giác chế tác một tác phẩm nghệ thuật như vậy quả thật quá tốt đẹp, chỉ tiếc hắn không tìm được quá nhiều tư liệu sống của cô.
Thời điểm Hạ Hồng Vân đắc ý cho rằng bản thân thành công che giấu tất cả tội ác, Tống Ly Nguyên đã dẫn bốn người rời khỏi đội, tới nhà Khuất Diễn Trọng. Tống Ly Nguyên không biết Khuất Diễn Trọng rốt cuộc muốn làm gì, cũng không biết cái chết thật sự của Tống Sanh như thế nào, sở dĩ đồng ý cho anh hỗ trợ chẳng qua là vì anh là người yêu của em gái, cũng là người nhà của họ.
Mà bốn người ngụy trang trà trộn vào biệt thự của Hạ Hồng Vân đều là người của Bishop, Khuất Diễn Trọng sở dĩ nhờ Tống Ly Nguyên làm như vậy chỉ là vì để bốn người bọn họ dạo quanh biệt thự một vòng, theo yêu cầu của anh... Đặt trong biệt thự mấy cái máy theo dõi mini.
Bốn người đều là nhân tài chuyên nghiệp, Hạ Hồng Vân căn bản không nhận ra bất cứ điều gì, vì để thể hiện chính mình vô tội, hắn thậm chí còn cho bọn họ tra xét cả biệt thự. Bốn người mân mê trên máy tính của Khuất Diễn Trọng một trận, tình hình trong biệt thự của Hạ Hồng Vân lập tức xuất hiện trên màn hình.
Sau khi bốn người rời đi, Khuất Diễn Trọng an vị ngồi trước màn hình nhìn người đàn ông bên trong, nhìn hắn mỉm cười nhẹ nhàng, thoải mái ngồi pha trà, hình như đang xem một đoạn ghi hình nào đó.
Đoạn ghi hình, một thân ảnh mảnh khảnh lảo đảo chạy trong núi rừng u ám, hình ảnh luôn không gần không xa, kẻ quay như cao hứng truy đuổi con mồi. Hình ảnh ngày càng gần, thân ảnh kia ngày càng rõ ràng. Cô mặc áo sơ mi dính đầy máu tươi và bụi đất, cánh tay, cổ chân đều có vết thương nhỏ, nơi cô đi qua loang lổ vô số máu tươi.
Người trong màn hình đột nhiên quay đầu, cặp mắt quen thuộc như xuyên qua màn hình, xuyên qua thời gian nhìn Khuất Diễn Trọng. Cả người cô đầy thương tích, bị truy đuổi, như mèo bắt chuột, bôn ba ở núi rừng.
Đôi mắt của cô từng chịu tổn thương, tĩnh dưỡng một đoạn thời gian đã khá hơn không ít, nhưng ban đêm cô vẫn không thể nhìn rõ, so với người thường tựa như kẻ mù. Thời điểm cô ở nhà, mỗi tối trong nhà đèn đều sáng ngời ngời, sau khi đèn tắt, cô thích nhất là trừng lớn đôi mắt sờ soạng mặt anh.
Còn cả chân của cô, sau lần bị thương đó, cô đã không thể như trước đây chạy nhảy bình thường, cô không thể vận động dồn dập, không thể chạy nhanh. Những lúc có anh, thậm chí là mỗi lần tản bộ, anh đều không cho cô đi quá xa, luôn tình nguyện cõng cô về nhà.
Nhưng cô gái anh luôn đặt trong lòng trân quý che chở, không biết nên làm thế nào thì trong đoạn ghi hình này, trên người lại có vô số vết thương, giống như con mồi bị người ta săn giết. Mỗi bước chân của cô đều để lại máu như đạp lên tim anh, đau tới mất hết lý trí.
Bị người ta bắt lấy, bị người ta giết chết, cưa thành hai. Khuất Diễn Trọng nhìn màn hình, ánh mắt tối đen như mực, không nói một lời.
.....................
Không khí trong núi rừng luôn vô cùng tươi mát, Hạ Hồng Vân từ nhà người bạn trở về biệt thự của mình, thích ý không ít. Dừng xe, hắn vào phòng ngủ tắm rửa, một cơn gió thổi tới lướt qua bức màn trên ban công, lộ ra một bóng người mơ hồ.
Tắm xong, cảm thấy hôm nay chơi có chút mệt mỏi, Hạ Hồng Vân tới quầy rượu rót cho mình ly rượu vang đỏ, định buổi tối sẽ nghỉ ngơi sớm. Chỉ là không biết tại sao, rượu vừa vào bụng, cảm giác liền có chút không rõ ràng. Rượu này nồng độ cao vậy sao? Hạ Hồng Vân thấy có gì không đúng lắm, còn chưa tới mép giường, hắn đã duy trì không được mà ngã xuống đất.
Choáng váng lắc đầu, hắn vừa định đứng dậy thì phát hiện trước mặt cách đó không xa, một người đàn ông không tiếng không động sớm đã đứng đó.
"Là mày?" Sắc mặt Hạ Hồng Vân lập tức thay đổi, nhìn người đàn ông cầm dao phẫu thuật trong tay, hắn lập tứ luống cuống tay chân muốn bỏ chạy. Anh nhất định đã biết!
Trong lòng thầm than, Hạ Hồng Vân nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống lầu. Chỉ là rượu kia thật kỳ lạ, hắn không còn sức lực, chân mềm nhũn đi được mấy bậc thang liền bất cẩn mà lăn xuống, mãi tới lầu một.
Trơ mắt nhìn người đàn ông từ trên đi xuống, từng bước một, Hạ Hồng Vân cắn môi muốn bò dậy tiếp tục chạy, chỉ là sau lưng truyền tới trận gió, hắn vừa đứng dậy đã bị người phía sau dẫm lên lưng ép quỳ xuống đất. Ngay sau đó, đầu tóc bị kéo lên, mũi dao sáng như tuyết cách mắt trái của hắn ngày càng gần.
Hét thảm một tiếng, Hạ Hồng Vân che mắt trái không ngừng chảy máu mà ngã xuống.
Chỉ là người đàn ông cầm dao vẫn giữ chặt hắn, xuống tay vô cùng ổn định, liên tiếp đâm mấy cái lên tay và chân của Hạ Hồng Vân. Sau đó anh kéo hắn trời đất quay cuồng tới phòng khách, mở cửa vứt hắn ra ngoài.
"Chạy đi, nói không chừng rời khỏi nơi này, mày sẽ được cứu."
Hạ Hồng Vân giãy giụa trong cơn đau nhìn người đàn ông không biểu cảm đứng ở cửa, lại nhìn bóng đêm bao quanh căn biệt thự, đột nhiên bò dậy vọt vào rừng cây.
Người đàn ông đứng ở cửa theo sau hắn, lẳng lặng không tiếng động, bình tĩnh dẫm lên vết máu để lại ở phía trước.
Hạ Hồng Vân vừa chạy vừa đưa mắt nhìn phía sau, người đàn ông kia đã không còn đuổi theo. Khu rừng này thuộc về hắn, ở đây không có người ngoài, lúc trước là chỗ hắn dùng để chơi trò săn giết, nhưng hiện tại nhân vật đổi ngược, cũng khiến hắn không thể nhờ sự giúp đỡ của ai. Có điều, hắn biết rõ địa hình nơi này, chỉ cần trốn qua một đêm, chỉ cần người đàn ông kia không tìm thấy hắn, hắn nhất định tìm được cơ hội chạy ra ngoài.
Nghĩ tới cơ hội được sống trước mắt, Hạ Hồng Vân cảm thấy có thêm vài phần sức lực, chạy càng nhanh. Nhưng đột nhiên dưới chân mắc phải dây thừng không thể nhìn thấy, cả người hắn ngã gục xuống đất.
"Lần đầu tiên chạy trốn, thất bại." Giọng nói lạnh lẽo vang lên bên tai, lông tơ Hạ Hồng Vân dựng thẳng, còn chưa kịp phản ứng, tai trái đột nhiên trở nên lạnh lẽo, cảm giác đau đớn truyền tới, lỗ tai máu me đầm đìa bị vứt tới trước mặt.
"Được rồi, tiếp tục trốn."
Lần thứ hai sau khi bị bắt, Hạ Hồng Vân mất đi năm ngón tay trái, sau đó hắn lại được thả chạy. Nghe giọng nói kia, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác sợ hãi của con mồi, cả người đều là thương tích, đau đớn trên thân thể và sợ hãi của tâm lý khiến hắn không thể tiếp tục bước thêm.
"Không trốn nữa sao? Cô ấy đau đớn như vậy còn tiếp tục trốn, mày sao có thể không trốn nữa hả?" Người đàn ông hạ đâm một dao xuống, khối thịt mỏng lập tức rơi ra, "Từ giờ trở đi, cách mười giây tao sẽ cắt một miếng thịt của mày, nếu mày không trốn, tao vẫn sẽ tiếp tục, bảo đảm cho mày có thể sống tới hừng đông, nhìn da thịt và khung xương của mình chia lìa."
Nhìn gương mặt của Khuất Diễn Trọng, Hạ Hồng Vân sợ hãi phát hiện anh không hề vui đùa, anh thật sự sẽ làm như vậy, vì thế ý chí muốn sống lập tức bùng nổ, hắn hốt hoảng đẩy anh ra, lần nữa chạy trốn.
Người đàn ông cầm dao bị đẩy ra nhìn Hạ Hồng Vân toàn thân nhuốm máu, hai mắt không chớp lần nào, lần nữa theo sau.
Hạ Hồng Vân không biết mình đã bị bắt bao nhiêu lần, mỗi lần bị bắt, trên người hắn sẽ bị thiếu đi một ít đồ, cái loại cảm giác tróc từng miếng thịt trên người cơ hồ bức hắn phát điên.
Đây là lần hắn chạy xa nhất, dường như sắp tới đường lớn. Hạ Hồng Vân thậm chí thấy được xe cộ, hai mắt lập tức sáng lên, chỉ cần tới ven đường, lập tức sẽ có người phát hiện ra hắn, tới lúc đó hắn sẽ được cứu!
Niềm vui sắp chạy thoát tràn ngập trong đầu làm hắn nhịn không được mà nhếch mép cười.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Hạ Hồng Vân liền cương cứng.
Đi được ba bước, một bóng người không nhúc nhích đã đứng đó, chặn ngay con đường được sống của hắn, giống hệt những lần trước. Hạ Hồng Vân theo bản năng mà run rẩy, nhìn người đàn ông kia lại gần, nhưng hắn đã không còn sức lực để lui về sau, chỉ biết trơ mắt nhìn chính mình bị bịt miệng, kéo khỏi nơi này, cơ hội được sống ngày càng xa.
Khuất Diễn Trọng vứt hắn ngay cửa biệt thự, nói: "Trốn đi."
Lần nữa nghe được lời này, Hạ Hồng Vân rốt cuộc đã nhịn không được, vô thức cầu xin: "Tôi biết sai rồi, cầu xin anh, xin anh tha cho tôi, đừng giết tôi, thả tôi đi!"
"Tống Sanh đâu?" Từ trên cao nhìn hắn, Khuất Diễn Trọng hỏi.
Hạ Hồng Vân bất chấp tất cả, vội vàng nói: "Tôi đưa anh đi, tôi đưa anh đi, chỉ cần anh tha cho tôi, tôi không muốn chết!"
Một cổ hàn khí ập vào mặt, Khuất Diễn Trọng đi tới trước rương pha lê cuối cùng, duỗi tay đặt lên trên, lưu lại một vết máu.
Nhìn nửa khuôn mặt bên trong, ánh mắt của anh liền trở nên nhu hòa.
"Tống Sanh, anh tìm được em rồi."
Hạ Hồng Vân ngã vào góc tường, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tha cho tôi, tha cho tôi."
Buổi sáng trong núi rừng thường tới rất sớm, chim chóc hót líu lo báo hiệu ngày mới, nhưng hôm nay sớm đã chú định không phải một ngày bình thường.
Nhận được tin, Tống Ly Nguyên liền dẫn người tới,dựa vào vết máu loang lổ trên đường núi mà vào biệt thư của Hạ Hồng Vân. Ngay cửa lớn biệt thự, bọn họ đã thấy máu tươi lan tràn đến bên trong.
Vừa vào cửa, đập vào mắt là một khối thi thể, đó chính là chủ nhân của biệt thự Hạ Hồng Vân, hắn bị người ta cắt làm đôi, ném vào đại sảnh. Tại đây, Tống Ly Nguyên tìm được vô số chứng cứ phạm tội của Hạ Hồng Vân, hắn hành hạ mười mấy cô gái tới chết, sau đó chụp hình quay video với thi thể tàn khuyết của người bị hại.
Hạ Hồng Vân cấu kết với kẻ xấu, lợi dụng đứa nhỏ An An của cô nhi viện Ánh mặt trời dụ Tống Sanh tới, sau khi đánh thuốc mê liền mang tới nơi này chơi trò săn đuổi, cuối cùng giết chết cô ấy, đem nửa thi thể của cô cùng đứa nhỏ đưa cho đám người buôn lậu, man thiên quá hải, thoát khỏi chế tài của pháp luật, biến bọn buôn người thành kẻ chịu tội thay.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể tránh, cái chết của hắn giống hệt người bị hại.
Và người làm ra tất cả chuyện này, Tống Ly Nguyên tìm được anh và Tống Sanh trong nhà của hắn. Khuất Diễn Trọng ôm một nửa thi thể của Tống Sanh, an tường ngủ trên giường, trên ngực cắm con dao phẫu thuật, đã chết hồi lâu.
Cửa sổ rộng mở, ánh mặt trời tươi đẹp dừng trên thi thể đầy máu, tất cả đều có vẻ an tường bình tĩnh.
"Nếu có một ngày em đi trước một bước, nếu anh không có cách nào chấp nhận, em cho phép anh ích kỷ một lần, tới tìm em." Năm đó, vừa thoát khỏi nguy hiểm, Tống Sanh ngồi trên giường bệnh đã nói như vậy.
--- Chính văn vẫn chưa hết ---Hai mươi lăm năm sau.
Thành phố B, nhà họ Tống.
Phương Tĩnh ở trong phòng con gái không tìm được người, từ ban công nhìn xuống thì thấy cô nàng còn đang mặc áo ngủ ở trong vườn hoa đấm đá với ba của mình, liền tức giận, to tiếng: "Tống Tiêu, đồ của con đã chuẩn bị xong hết chưa? Sắp tới giờ rồi, con đừng để tới lúc đó không đuổi kịp xe! Còn không lên đây tắm rửa thay đồ!"
Dứt lời, bà trừng mắt nhìn Tống Ly Nguyên: "Còn anh nữa, có khái niệm thời gian không vậy? Đấm đá muốn luyện lúc nào chả được, không thấy con mình sắp trễ giờ sao? Mau vô nhà thu dọn rồi ăn sáng, sau đó chở con ra nhà ga!"
Cánh cửa ban công lầu hai đóng lại, cha con hai người dưới vườn hoa đưa mắt nhìn nhau, cùng lúc dừng tay. Cô gái mười tám tuổi tên Tống Tiêu kia cười rộ để lộ lúm đồng tiền trên má, chọc chọc cánh tay của ba mình, hỏi: "Ba, không phải ba nói mẹ là mỹ nhân lạnh lùng của cục cảnh sát sao? Sao tính tình ngày càng nóng như lửa thế?"
Tống Ly Nguyên sờ mũi, nhìn qua vẫn vô cùng uy nghiêm, hạ giọng nói: "Lúc trẻ, thời điểm con chưa sinh ra cô ấy đúng là mỹ nhân lạnh lùng, chỉ là..."
Cửa sổ lần nữa bị mở ra, lộ tới gương mặt của Phương Tĩnh cười như không cười: "Em nghe thấy hết rồi."
Hai cha con bên dưới ho khan một tiếng rồi làm bộ nhìn xung quanh, sau đó nhìn nhau quyết đoán sử dụng chiến lược rút lui.
Gà bay chó chạy qua bữa ăn sáng, Phương Tĩnh mắt hình viên đạn hỏa tốc thu dọn hành lý, Tống Tiêu và ông ba Tống Ly Nguyên lăn lộn ra khỏi nhà.
Trên đường ra ga, Tống Tiêu hỏi ba mình: "Mẹ thật sự không muốn con tới thành phố S học đại học sao? Mấy ngày nay mẹ chẳng thèm cười với con một cái."
Tống Ly Nguyên tay nắm vô lăng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc: "Mẹ con là quá lo cho con."
Tống Tiêu vẫy tay, cười hì hì nói: "Lo cái gì chứ? Đã lớn thế này, con còn không thể tự lo cho mình sao, hơn nữa còn dì Nam Lâu từ nước M trở về, trước lúc khai giảng con dọn qua đó, có người chăm sóc mẹ còn gì để lo lắng nữa chứ?"
Tống Ly Nguyên thừa dịp đèn đỏ mà quay đầu nhìn thoáng qua con gái, sau đó thở dài: "Chủ yếu là vì cô của con, mẹ con quá để ý việc này."
Kỳ thật không chỉ có Phương Tĩnh, chính Tống Ly Nguyên cũng cảm thấy lo lắng. Con gái của ông càng lớn càng giống em gái Tống Sanh, gương mặt giống, tính cách cũng giống, có đôi khi thất thần, ông thật sự không thể phân biệt được đây là con gái mình hay là người em gái đã mất kia nữa.
Thành phố S đối với gia đình họ Tống mà nói là một nơi thương tâm, đứa con bọn họ yêu thương đã chết ở đó. Năm đó, án tử của Tống Sanh hoàn toàn kết thúc, sau khi hợp táng Khuất Diễn Trọng và Tống Sanh, anh liền tới thành phố B, sau không bao giờ quay lại nơi đó. Chỉ cái chớp mắt, thời gian đã qua hơn hai mươi năm, con gái của họ đã lớn như vậy.
Từ lúc Tống Tiêu nói muốn tới thành phố S học đại học, hai vợ chồng Tống Ly Nguyên đều mấy đêm không ngủ, ngay cả ba mẹ đã về hưu dưỡng lão cũng gọi điện tới hỏi. Bọn họ không biết vì sao lại nhớ tới Tống Sanh, có lẽ vì Tống Tiêu quá giống cô ấy, hơn nữa còn tới thành phố S mẫn cảm kia.
Chuyện người lớn trong nhà cố ý tránh né, Tống Tiêu lại hoàn toàn không hề để ý: "Ông bà và mẹ là quá nhọc lòng thôi, lần này chắc chắn không giống, con bảo đảm. Bọn họ sao không nhìn thân thủ của con chứ, tuy không thể đối chọi với bốn năm người nhưng tự bảo vệ chính mình cũng là quá đủ." Tống Tiêu làm ra cái thế xuất chiêu.
Tống Ly Nguyên cười cười, trong mắt có chút hoài niệm, giống như nhìn thấy một người nào khác khiến gia đình không thể bớt lo.
"Con an phận một chút, mấy ngày nay qua nhà dì Nam Lâu, đừng gây cho người ta thêm phiền phức. Dì Nam Lâu là bạn tốt của cô con, chú Du lại là em họ của dượng, nhưng bọn họ ở nước M lâu rồi không về, hai nhà chúng ta gần đây cũng không liên lạc, chủ yếu là vì cô của con... Dì Nam Lâu rất thích con, mời con qua ở, con đừng có kiêu căng, ngoan ngoãn một chút. Còn nữa, dì Nam Lâu có một đứa con trai lớn hơn con năm tuổi, hình như bị bệnh tim, con đừng có đi tìm người ta đánh nhau, biết chưa?" Tống Ly Nguyên đối với cô con gái thích đánh nhau này, so với em gái chỉ có hơn chứ không kém không thể yên tâm.
"Vâng, trưởng quan!" Tống Tiêu không biết đã nghe ba mẹ lải nhải bao nhiêu lần, lỗ tai cũng sắp đóng kén, vội cười hì hì thay đổi đề tài.
Tống Tiêu được cả nhà yêu thương, có thể nói trên người cô nhận được tình thương của hai người, một phần thuộc về bản thân, còn một phần thuộc về người cô mất sớm của mình. Bởi vì cô rất giống người cô quá cô, cho dù là ông bà ba mẹ, hay là những người bạn của cô ấy, tất cả đều đối tốt với cô. Dì Nam Lâu này cũng là một trong số đó.
Trên thực tế, Tống Tiêu lựa chọn vào thành phố S học đại học, phần lớn là vì người cô đó, đương nhiên điểm này cô không nói cho bất kỳ kẻ nào. Nhà cô có ảnh của cô ấy, còn không ít đồ dùng ngày xưa, tất cả đều đặt trong một căn phòng, khi nhỏ cô thường lén chạy vào lật xem vài thứ, chỉ khi tận mắt nhìn thấy cô mới tin chính mình thật sự rất giống cô ấy.
Cô thích người cô này, đối với cô như có cảm giác quen biết hồi lâu, cũng thích cuộc sống cô ấy từng có ở thành phố S. Đáy lòng vẫn luôn có thứ gì đó thúc giục, lôi kéo cô tới thành phố S, cho nên cô liền tới.
Mà giờ phút này ở thành phố S, nhà họ Du mới về nước được mấy ngày, Nam Lâu giờ là quý phu nhân đang chỉ huy bảo mẫu dọn dẹp phòng khách. Du Tụ Thần ngồi một bên, nhìn dáng vẻ này, nhịn không được mà mở miệng nói: "Còn chưa về đâu, máy bay của Tinh Trạch là buổi chiều."
Nam Lâu trừng mắt một cái: "Ai quản đứa nhỏ đó, dám nói ở bên kia có việc chưa làm xong nên không chịu cùng chúng ta trở về, nó đã nói như vậy, một mình trở về là được! Em là đang mong đón đứa cháu gái của em! Anh có phải quên mất việc này rồi không?"
"Tuyệt đối không có!" Du Tụ Thần vội trả lời, "Cháu gái của em cũng chính là cháu gái của anh, chúng ta chắc chắn phải chiêu đãi cô bé kia thật tốt, để cô bé coi chúng ta như nhà của mình!"
"Vậy còn được." Nam Lâu thả lỏng sắc mặt, đột nhiên lại có chút khẩn trương, hỏi Du Tụ Thần, "A, anh nói xem Tiểu Tiêu có thích em không, dù sao bọn em cũng chưa từng gặp mặt, chỉ có mỗi năm gửi quà mà thôi, lần này đột nhiên mời con bé tới ở, nếu nó không vui thì làm sao bây giờ?"
"Em nghĩ nhiều rồi, em đẹp như vậy, ai dám không thích em?" Du Tụ Thần cẩn thận dỗ dành bà xã của mình.
Nam Lâu cầm tay ông nhìn đồng hồ, lập tức hấp tấp xoay người ra ngoài: "Tới giờ rồi, chúng ta đi đón cô bé."
"Hả?" Du Tụ Thần bất đắc dĩ theo sau, cô bé kia hai tiếng nữa mới tới mà!
Nam Lâu ở nhà ga vừa thấy Tống Tiêu kéo vali vành mắt liền đỏ, dọc đường không ngừng hỏi han ân cần, nhìn chằm chằm cô xuyên qua nước mắt. Tống Tiêu ôm hộp khăn giấy, thỉnh thoảng đưa cho bà, trong lòng cảm thấy có gì đó đặc biệt kỳ quái.
Cảm giác này kéo dài tới cơm trưa, bữa ăn còn chưa bắt đầu, cái chén trước mặt đã đầy ắp như núi, Tống Tiêu không mở miệng từ chối dì Nam Lâu nhiệt tình quá mức tiếp tục gắp đồ ăn cho mình, nhưng vì dạ dày, cô liền tìm đề tài, hỏi: "Còn một ăn trai nữa sao không thấy cùng ăn trưa?"
Nam Lâu cười trả lời: "Nó vẫn chưa về, vợ chồng bọn dì về trước, nó có chút việc, buổi chiều mới lên máy bay, có lẽ tới tối mới đến." Nói tới đây, bà đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại nói, "Con trai dì tên Du Tinh Trạch, năm nay hai mươi ba tuổi, đã là tiến sĩ y học, rất lợi hại đó, hơn nữa trông còn tuấn tú, Tiểu Tiêu có hứng thú làm con dâu của dì không?"
Tống Tiêu cười ngây ngô, vùi đầu ăn cơm. Nam Lâu càng nghĩ càng thấy con trai nhà mình rất xứng đôi với Tống Tiêu, vì thế nỗ lực tác hợp: "Tinh Trạch sinh ra liền bị bệnh tim, vì để chữa trị cho nó cả nhà đã dọn tới nước M, hai năm trước đây cuối cùng cũng chưa hết, nó cũng biết tranh đua, nhiều năm tuy không khỏe nhưng vẫn cố gắng học tập, thành tích trước nay đều rất tốt, ngay cả thầy giáo cũng nói nó là thiên tài. Ở trường Tinh Trạch được rất nhiều người theo đuổi, nhưng trước giờ nó vẫn chưa có bạn gái, ngay cả người bạn cũng không, gia đình nói thế nào cũng không nghe, từ nhỏ đã bày ra gương mặt đen như than. Con có gặp đứa trẻ nhà nào ghét bỏ ba mẹ nó chưa? Tên nhó kia từ nhỏ đã không gần gũi với gia đình, trưởng thành càng quá phận, đồ của nó nó không cho ai chạm vào, tính cách như vậy không biết là giống ai..."
Du Tụ Thần nghe vậy liền đột nhiên xen vào: "Anh cảm thấy tính cách con trai mình có chút giống anh họ anh."
Nam Lâu không nói nữa, nhưng Tống Tiêu vừa nghe liền lập tức thấy hứng thú, hỏi: "Giống dượng sao?
"Đúng vậy, đều thích ở một mình, không hay tiếp xúc với người lạ." Du Tụ Thần có muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt của Nam Lâu ngăn lại, chỉ đành nuốt lời định nói trở về, mỉm cười kêu Tống Tiêu tiếp tục dùng bữa.
Tống Tiêu cũng không truy hỏi, nếu dì Nam Lâu đã không muốn nhắc tới, vậy cô không nói nữa, ăn xong bữa cơm liền cùng hai người đi dạo chào hỏi hàng xóm.
Đi một vòng, từ xa, Tống Tiêu thấy đám trẻ ở quảng trường vui đùa la hét. Lại thấy chó nhà người ta uy vũ hùng tráng, cô thuận tay chọc mấy cái, sau khi bị đuổi qua mười mấy con phố, hoàn toàn lạc đường.
Tống Tiêu lạc đường cũng không thèm để ý, dứt khoát vừa đi vừa ngắm phong cảnh. Đi dạo suốt ba bốn giờ như vậy, chân đã có chút đau nhức, Tống Tiêu liền ngồi xuống bậc thang ven đường nghỉ ngơi.
"Đuổi nó tới bên này! Xem tao dùng cục đá chọi nó!"
"Gâu gâu gâu!"
"A, lại đây lại đây, nó muốn cắn tao kìa!"
"Mau đánh nó, mau đánh nó!"
Tống Tiêu theo tiếng đi qua, liền thấy ba đứa trẻ vây đánh một chú cún dơ bẩn. Tống Tiêu đứng lên, hùng hổ dọa bọn nhóc bỏ chạy, một phen cứu vớt chó con rồi trở lại bậc thang.
Chó con không ngừng giãy giụa, Tống Tiêu nhìn trái phải, quyết định tới quán ăn vặt bên cạnh mua chút đồ, bắt đầu chọc: "Có muốn ăn không? Muốn ăn thì sủa một tiếng."
"Tới đây, bên này."
Chó con ăn xong vẫn không chịu đi, chỉ ngoan ngoãn ngồi xổm bên chân Tống Tiêu. Tống Tiêu dùng ngón tay chọc cái mũi ướt át của nó, cùng nó dùng cặp mắt dầm dề nước mắt nhìn nhau, buồn rầu than: "Mày muốn đi theo tao sao? Nhưng tao phải lập tức chuyển tới ký túc xá của trường, không thể nuôi mày."
"Nè, đừng có dùng bộ dáng đáng thương như vậy nhìn tao nữa, hay là... Hay lầ tao tìm cho mày một chủ nhân khác được không?"
"Gâu gâu!"
"Nhưng tìm thế nào đây? Hay là viết cho mày tờ giấy "Cần thu nhận", thế nào?"
"Gâu gâu!"
"Ngươi đồng ý hả? Vậy chúng ta quyết định như thế!" Tống Tiêu đúng là đi tìm một tờ giết viết ba chữ "Cần thu nhận" đeo cho chó con, sau đó một người một cún ngồi ở ven đường nhìn mọi người đi lại, những người đi qua đều sẽ ngó vài lần, nhưng không một ai có ý định tiến lên hỏi thăm.
Mắt thấy trời sắp tối, còn không về nữa dì Nam Lâu có lẽ sẽ phải ra tìm, nhưng lại nhìn chú cún, Tống Tiêu cảm thấy không thể vứt bỏ nó ở chỗ này mặc kệ.
Ngay thời điểm có chút buồn rầu nhìn động vật nhỏ bé kia, cô bỗng phát hiện trước mắt có một người đàn ông trẻ tuổi kéo va li đi tới.
Áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, cả người trắng đen rõ ràng, có thể nói là vô cùng sạch sẽ. CẶp mắt kia cũng rất sâu, giờ phút này lặng lẽ nhìn cô, thế nhưng lại khiến cô hoảng hốt như cảm thấy chính mình đã bị nhìn rất lâu.
Tống Tiêu thật không thể ngờ bản thân lại nhìn một người đàn ông xa lạ tới xuất thần như vậy, hơn nữa trái tim còn đập thình thịch tựa như coi trọng người ta. Nếu không phải đôi mắt đỏ hoe khó hiểu của bản thân lúc này, Tống Tiêu thật sẽ cảm thấy đây chính là cẩu huyết nhất kiến chung tình.
Tống Tiêu thật không thể lý giải cảm xúc lúc này, cô không phải người thích khóc, nhưng hiện tại, chẳng có tình huống nào xảy ra, nước mắt của cô lại đột nhiên rơi xuống. Kết quả, hai người đều bị đối phương dọa sợ.
Hành động đi trước suy nghĩ, sau khi hoàn hồn Du Tinh Trạch cảm thấy kinh ngạc không thôi. Nếu là ngày thường, nhìn tình cảnh như vậy, anh tuyệt đối không thèm liếc mắt một cái mà đi qua, không đúng, nếu là bình thường, anh căn bản sẽ không nhìn một người xa lạ lâu như vậy. Nhưng vừa rồi anh tựa như đã mê muội, vừa nhìn cô gái ngồi ven đường này, đôi chân không thể tiếp tục di chuyển.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, thiếu nữ buồn rầu cũng chó con mang thẻ bài viết ba chữ xiêu vẹo "Cần thu nhận", tất cả nhìn qua đều mang lại cảm giác quen thuộc, giống như rất lâu trước đây đã từng xảy ra sự tình tương tự. Nhưng chuyện này không có khả năng, anh mới hai mươi ba tuổi, trước nay đều sống ở nước ngoài, hôm nay là lần đầu về nước.
Nhưng anh lại ngơ ngác nhìn chằm chằm cô gái kia, thời điểm nhìn người ta khóc, anh thậm chí còn muốn tiến lên lau nước mắt cho cô, điều này hoàn toàn không phải sự tình anh nên làm.
Hơn nữa... Một tay Du Tinh Trạch đè ngực, cái nơi vừa khỏi hẳn lại xuất hiện chút đau đớn, anh nhớ rõ bệnh tim của mình đã hoàn toàn hồi phục, đáng lẽ không nên xuất hiện cảm giác như vậy, nhưng trái tim đột nhiên nhức nhối và cái cảm xúc kỳ lạ trong lòng, tất cả đều khiến anh thật không rõ.
"Anh không sao chứ?" Tống Tiêu khó khăn lắm mới ngừng khóc, nhìn người đàn ông ôm ngực liền nhíu mày, nhịn không được mà lo lắng hỏi.
Người đàn ông nhìn cô, lắc đầu đứng dậy, kéo vali của mình tránh đi.
Tống Tiêu cầm khăn giấy cúi đầu lau mũi, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu, lại thấy người đàn ông kia đi rồi trở về. Anh đứng một lúc, đột nhiên mở miệng nói một câu không đầu không đuôi: "Tôi có thể nuôi."
Tống Tiêu không kịp phản ứng, mờ mịt nhìn anh. Người đàn ông nhấp môi, lặp lại câu khi nãy: "Tôi có thể nuôi, em... Đừng khóc nữa."
Tống Tiêu nhìn thẻ bài treo trên người con chó bên cạnh, đột nhiên hiểu ra, người đàn ông này nói chó con anh ta có thể nuôi, hơn nữa nghe ý của anh ta, anh ta tựa hồ cho rằng cô khóc là vì không ai tình nguyện nuôi chú cún này. Não anh ta có phải chứa thứ gì đó kỳ quái hay không?
"Ừm, cảm ơn anh."
"Không cần."
Hai người đôi mắt to đôi mắt nhỏ nhìn nhau, không ai nhúc nhích. Mãi tới khi chuông di động vang lên, Tống Tiêu ngượng ngùng cười lấy điện thoại, quả nhiên là dì Nam Lâu gogij tới.
"A lô, dì Nam Lâu sao? Con không sao, chỉ là hình như đang lạc đường... Hả? Không cần không cần, con tìm người hỏi được đường liền lập tức trở về, thật sự không cần, từ từ..." Tống Tiêu nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, lại phát hiện chuông di động người đàn ông trước mặt vang lên.
Anh ta vừa nhận điện thoại, biểu tình có chút vi diệu: "Trong nhà có một cô bé đi lạc, kêu con thuận tiện tìm cô ấy về nhà luôn sao?"
Tống Tiêu lập tức nhận ra gì đó, chờ người đàn ông tắt điện thoại, cô liền cười ha ha: "Anh là con trai của dì Nam Lâu?"
Du Tinh Trạch nhìn chằm chằm lúm đồng tiền trên má cô tới thất thần mấy giây, gật đầu.
Nụ cười của Tống Tiêu càng lớn.
"Vậy tôi phải chúc mừng anh, anh tìm được tôi rồi."
Trái tim Du Tinh Trạch bỗng nhiên trở nên mềm nhũn, trong lòng đột nhiên có ảo giác cả đời đang chờ câu nói này.
Rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng lại giống như cố nhân trở về. Người đàn ông kéo va li cùng cô gái ôm chú chó trong lòng sánh vai đi dưới ánh đèn đường, cái bóng được kéo dài ra, cuối cùng giao nhau tại một chỗ.
Tất cả bắt đầu ở nơi này, kết thúc ở nơi này, lại lần nữa bắt đầu ở nơi đây.
Bốn năm sau, Tống Tiêu tốt nghiệp đại học, cùng giáo sư Du Tinh Trạch kết hôn.
Hôm hôn lễ, ba vợ tân nhiệm Tống Ly Nguyên chụp cho đôi vợ chồng trẻ tấm hình, sau khi rửa ra, ông bỏ vào trang cuối cùng của một cuốn album. Album này, chục trang trước đều là ảnh chụp của em gái ông Tống Sanh và Khuất Diễn Trọng, tấm hình cuối cùng dừng lại tại ngày bọn họ đính hôn, mà hôm nay, ở trang cuối, tấm hình kết hôn khiếm khuyết bao nhiêu năm qua rốt cuộc cũng được ông tự tay đặt vào.
Hơn hai mươi năm trước, đôi tân nhân với khuôn mặt không phải hoàn toàn tương đồng, nhưng cái loại không khí xung quanh bọn họ lại phá lệ giống nhau.
"Cũng coi như là viên mãn." Tống Ly Nguyên thở dài, cất cuốn album.
Ngoài cửa sổ là trời xanh mây trắng, cô dâu mặc áo cưới vui vẻ được chú rễ bế lên, tuần trăng mật của bọn họ sắp bắt đầu.
Hoàn ngày 25/08/2019.