"Tống Sanh, con làm rất tốt! Biết rõ trên núi có hổ còn dám lên núi đánh hổ hả!" Ba Tống ngồi trước giường bệnh cười nghiến răng nghiến lợi, biểu tình trên gương mặt tươi cười có thể nói là dữ tợn, trời biết thời điểm ông có phong độ như vậy đã là nhiều năm trước.
"Ba, đó là ngoài ý muốn, xảy ra chuyện này, ai cũng không ngờ tới đúng không?" Tống Sanh nằm trên giường cợt nhả trả lời, bộ dáng vô tội.
Anh trai Tống - Tống Ly Nguyên ngồi cạnh cũng nghiêm mặt quở mắng: "Anh đã nói em phải cẩn thận rồi nhưng em lúc nào cũng tùy tiện hành động còn cảm thấy không sao, bây giờ thì hay lắm, thật sự xảy ra chuyện, em không nghĩ nếu em xảy ra chuyện, cả nhà phải làm sao đây?" Anh tức giận nhưng vẫn có thể bình tĩnh cắt táo không để vỏ đứt đoạn, đúng là nhân tài.
Giọng Tống Sanh nhỏ đi hai phần, xấu hổ đáp: "Ngày thường em đều rất cẩn thận nhưng con người đâu thể đối đầu với thiên tai..."
"Thời điểm gặp nguy hiểm, phản ứng của con quá chậm, bài huấn luyện khi nhỏ mẹ dạy không biết dùng hả?" Mẹ Tống gương mặt lạnh lùng ngồi ở cuối giường xử lý văn kiện, ngẩng đầu thoáng nhìn qua Tống Sanh.
Tống Sanh đối diện với ba đôi mắt như hổ rình hoàn toàn không trả lời được, chỉ có thể cười gượng, sau đó bày ra vẻ mặt mệt mỏi. Thằng em họ luôn lẳng lặng ngồi ở sô pha ôm máy tính Tống Ly Thụ đột nhiên ngây ngốc mở miệng: "Sắp tới chị Sanh nên nghỉ ngơi rồi."
Sau khi xảy ra chuyện, Tống Sanh luôn ở trong bệnh viện trung tâm thành phố S điều dưỡng, ông bà nội cùng ông bà ngoại đều đã tới, nếu không phải bọn họ tuổi lớn không chịu được vất vả, phỏng chừng hiện tại cũng ở đây trông chừng cô.
Nhưng người bình thường bận rộn như ba Tống mẹ Tống lại tới đây thật sự khiến Tống Sanh bị dọa sợ, nhìn dáng vẻ bọn họ hình như còn muốn ở đây rất lâu. Tống Ly Nguyên tuy còn công việc nhưng mỗi ngày đều tới thăm. Ngay cả Tống Ly Thụ lúc trước đang có nhiệm vụ bí mật ở nước ngoài cũng đột nhiên trở về, mỗi ngày bên trong phòng bệnh đều là cảnh tượng tam đường hội thẩm.
Lúc trước, thời điểm tình trạng còn chưa ổn định, mỗi lần Tống Sanh kêu đau, ba Tống mẹ Tống đều khẩn trương nửa ngày, hiện tại thân thể đã khôi phục kha khá, tình hình căn bản đã ổn định, ác mộng của cô liền bắt đầu.
Mỗi ngày đều phải nghe ba mẹ anh trai ba người lải nhải, thật là quá tàn nhẫn. Cô còn là người bệnh mà!
Tống Sanh uể oải nằm trên giường, nhìn qua đặc biệt nghiêm trọng, nhưng chiêu này dùng nhiều rồi cũng có lúc vô dụng, ít nhất là hiện tại ba người ở đây sẽ không bị cô cố ý dùng bộ dáng này lừa gạt. Chỉ có Tống Ly Thụ còn ngây ngốc ôm máy tính chỉnh mắt kính của mình, tiếp tục hỏi: "Có phải chị Sanh không thoải mái không? Có cần kêu Khuất Diễn Trọng tới không?"
Nghe cậu nhắc tới Khuất Diễn Trọng, ba Tống càng tức giận, cách nói chuyện thô bạo của quân nhân nhiều năm trước lại bộc phát, vừa há mồm chính là: "Việc này còn chưa tính sổ với con! Con đúng là có năng lực đó Tống Sanh, trực tiếp cùng người ta đăng ký kết hôn mà không cho cả nhà biết!"
Tống Sanh vội dời ánh mắt: "Không phải là quên mất sao? Ha ha ha..." Nhắc tới chuyện này, cô đúng là không thể giảo biện, chỉ có thể bày ra bộ dáng đáng thương nghe ba giáo huấn.
"Việc này cũng có thể quên hả? Nếu không phải lần này, gia đình còn không biết con gái đã kết hôn với người ta đó!" Thời điểm ba Tống biết chuyện, tâm tình thật đúng là không thể diễn tả, tuy rằng trong lòng dần dần đã chấp nhận Khuất Diễn Trọng, nhưng con gái không có tiền đồ, bộ dáng gấp tới chờ không nổi mà cùng người ta đăng ký kết hôn vẫn khiến ông không kìm được tức giận.
Đúng rồi, tình hình lúc đó còn được hai y tá vẻ mặt khao khát miêu tả với họ, con gái của mình vọt vào bệnh viện kéo người ta tới Cục Dân Chính, việc này người trong bệnh viện đều thấy. Nói nữa, ông vẫn luôn nghĩ con gái bảo bối còn nhỏ, còn muốn giữ thêm mấy năm, ai ngờ chỉ cái chớp mắt giấy kết hôn với người ta cũng đã lặng lẽ cầm.
Nếu không phải thấy cô đại nạn không chết, hiện tại còn chưa bình phục, ba Tống thật muốn đánh đứa con này một trận, a, đương nhiên tới lúc đó có xuống tay được hay không còn chưa thể nói.
Đồng hồ trên tường chỉ 8h, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Khuất Diễn Trọng mặc áo blouse trắng đi vào.
Anh vẫn mang biểu tình lãnh đạm như nước sôi để nguội, sau khi gật đầu với hai người lớn liền làm lơ mọi người mà đi tới giường bệnh, bắt đầu kiểm tra cho Tống Sanh.
Ba Tống nhìn tên đầu sỏ gây tội nhưng mỗi ngày đều xuất hiện trước mặt, thật muốn đánh người, đáng tiếc không biết tại sao chỉ cần nhìn gương mặt của con rể này, cho dù thế nào cũng không xuống tay được, ha ha. Hơn nữa, cho dù anh không nói, nhưng bộ dáng thất thố của Khuất Diễn Trọng ngày đó trong phòng phẫu thuật bọn họ đều biết.
Nghĩ lại, thằng ranh không coi ai ra gì này lại bị con gái ăn sạch, tâm tình ba Tống cực kỳ tốt. Nhìn con gái hai mắt sáng rực kêu khắp nơi đều đau làm nũng với Khuất Diễn Trọng, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người nhà, ba Tống vừa mừng lại vừa chua xót.
Đồng thời, ông lại có chua xót, bạn thấy đấy, con gái xuất giá rồi, người làm ba như ông cho dù muốn lớn tiếng cũng lớn tiếng không được! Nhà ông chính là như vậy, chỉ cần có con rể ở đây, cho dù bọn họ chỉ thoáng nặng lời với con gái cũng bị anh phản đối, nhìn bộ dáng cưng chiều kia, cũng không biết rốt cuộc ai là ba của Tống Sanh nữa.
Ba Tống vẫn còn lầm bầm, mẹ Tống đã dứt khoát cất hết toàn bộ văn kiện, đoạt quả táo trong tay con trai đã được cắt gọt bỏ vào tay tay chồng, lại vỗ vai xem như an ủi xong, sau đó nói với Khuất Diễn Trọng đã kiểm tra xong: "Hôm nay gia đình về trước, ngày mai lại tới."
"Đi thông thả."
Sau cuộc đối thoại ngắn gọn giữa mẹ vợ và con rể có điểm tương tự tới kinh người, phòng bệnh lại trở về yên ắng, chỉ còn Khuất Diễn Trọng và Tống Sanh thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại Khuất Diễn Trọng hoàn toàn trở thành bác sĩ chuyên dụng cho một mình Tống Sanh, từ lúc cô nhập viện, anh không nhận bất kỳ bệnh nhân nào khác. Viện trưởng biết phía sau người này có thế lực rất lớn, trước nay chưa bao giờ dám đắc tội, cho nên cũng không nói gì.
Mấy ngày Tống Sanh vừa tới, một bước Khuất Diễn Trọng cũng không rời phòng bệnh. Tống Sanh quả thật không dám tưởng tượng cái người ưa sạch sẽ nghiêm trọng, mỗi ngày luôn phải dọn dẹp nhà cửa, thuận tiện xử lý cô sạch sẽ tới chỉnh tề, lại cưỡng bách ép buộc bản thân mấy ngày không còn là chính mình, chỉ cứ như vậy ngồi ở mép giường nhìn cô, chăm sóc cô.
Hơn nữa thời điểm không thể cử động, những chuyện vệ sinh của cô đều do anh làm, cho dù là ai muốn nhúng tay anh cũng không cho. Khi đó bởi vì việc này, ba cô còn thiếu chút nữa đánh nhau với anh, nhưng anh vẫn một mực không cho bất kỳ ai chạm vào cô.
Anh chăm sóc cô rất tốt, trừ lúc bắt đầu có hơi mới lạ, sau liền hoàn toàn thành thục. Tống Sanh không khỏi hoài nghi thói ở sạch của anh còn không, tuy trước đây lúc ở cùng nhau anh chưa từng chán ghét, nhưng hiện tại anh tự mình xử lý những chất bài tiết kia, cô vẫn cảm thấy có chút giật mình. Giật mình nho nhỏ qua đi, trái tim cô liền bắt đầu trở nên mềm mại.
Người đàn ông này chính là như vậy, nếu anh muốn đối tốt với một người, người đó sẽ chính là người hạnh phúc nhất thế giới, anh có thể vì người mình yêu mà thay đổi chính mình vô điều kiện. Có tình yêu chắc chắn sẽ khác, tuy rằng rất nhiệt tình rất tích cực, nhưng cô vẫn muốn là chính mình, tuy thể hiện không rõ, nhưng tình yêu đó thật sự đã khắc sâu, sâu tới mức dường như cô đã không còn là bản thân của khi trước.
Tống Sanh cảm thấy càng lúc càng yêu người kia, mỗi ngày ở bên cạnh anh, nhìn anh vì mình mà thay đổi, dần dần cô cảm thấy tình yêu của anh còn sâu đậm hơn tình yêu của chính mình.
Cho nên hiện tại, mỗi ngày cô phải càng yêu anh nhiều hơn, muốn cùng anh trọn đời trọn kiếp, muốn sinh cho anh vài đứa con... Nụ cười trên mặt Tống Sanh bất giác cứng lại, nhưng rất nhanh cô lại khôi phục tươi cười, giang hai tay với Khuất Diễn Trọng: "Manh Manh, ôm."
Khuất Diễn Trọng đang kiểm tra hai chân không thể cử động của cô, nghe cô nói vậy liền lần nữa đắp chăn đàng hoàng, mềm nhẹ cẩn thận ôm lấy cô.
Tống Sanh dựa đầu vào vai anh, lắng nghe hơi thở khiến người ta cảm thấy an ổn, ở nơi Khuất Diễn Trọng không thể nhìn thấy lộ ra một nụ cười khổ. Con cái gì chứ, cô đã không còn cách nào để làm mẹ, khi đó bị thương, tử cung đã bị cắt bỏ.
Chuyện này Khuất Diễn Trọng không nói cô biết, nhưng lúc ngủ, thời điểm mơ mơ màng màng, cô có nghe ba mẹ nói chuyện, sau đó nhờ Tống Ly Thụ điều tra một chút liền phát hiện chuyện này đã bị Khuất Diễn Trọng che giấu. Chỉ cần Tống Sanh muốn biết, Tống Ly Thụ sẽ nói, cho dù sự thật khiến cô vô cùng khổ sở.
Sau khi biết chuyện Tống Sanh cũng không có biểu hiện gì đặc biệt, cô chỉ ngơ ngác nhìn cửa sổ một lúc, lại nhìn Khuất Diễn Trọng không có bất cứ dị thường gì.
Nếu Manh Manh không muốn cô biết, vậy cô cứ coi như không biết là được.
"Manh Manh, em thật sự rất muốn cho anh một gia đình hoàn chỉnh." Tống Sanh nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cánh tay ôm vỗ về từ phía sau của Khuất Diễn Trọng bất giác ngừng lại, sau đó anh dùng ngữ khí bình thường đáp: "Chỉ cần có em, gia đình này cũng đã hoàn chỉnh."
Tống Sanh liền cười, hàng lông mi điểm chút nước: "Hiện tại thị lực của em có vấn đề, mắt nhìn không rõ, nói không chừng chân cũng không thể hồi phục, tương lai chỉ có thể làm người què, nếu em thật sự không thể khỏi thì phải làm sao bây giờ?"
"Chỉ cần tiếp tục trị liệu, em sẽ tốt thôi. Nếu không thể, anh sẽ nghiên cứu cách phẫu thuật đổi mắt và chân, chắc chắn giúp em hồi phục khỏe mạnh." Khuất Diễn Trọng đưa tay chạm nhẹ đôi mắt có chút mông lung của cô, nhàn nhạt nói.
"Phụt, Manh Manh muốn biến thành cuồng nhân nghiên cứu hay kẻ biến thái sao? Em chỉ thích xem phim hành động, không thích cuồng nhân của y học đâu." Tống Sanh chỉ cần liên tưởng một chút liền nhìn thấy tiềm năng của Manh Manh nhà mình. Cô không hề hoài nghi sự chân thật trong câu nói của anh, nếu anh muốn làm, nói có thể thì chắc chắn sẽ làm được, điều này trước nay cô chưa từng nghi ngờ.
Có điều...
"Manh Manh, em biết mình có thể khỏe lại, em nói như vậy là muốn nghe anh nói "Cho dù của mắt em bị mù, hai chân không thể đi lại, anh cũng có thể làm đôi mắt và đôi chân của em"." Tống Sanh bày ra vẻ mặt nghiêm túc nhìn Khuất Diễn Trọng.
Khuất Diễn Trọng nghi hoặc nhìn cô một cái, sau đó cứng nhắc đọc lại: "Cho dù mắt của em bị mù, hai chân không thể đi lại, anh cũng có thể làm đôi mắt và đôi chân của em. Được, anh nói rồi."
Đây là thuật lại không chút cảm xúc! Tống Sanh phụt cười một cái rồi quay đầu hỏi: "Anh không cảm thấy lời này rất lãng mạn sao? Con gái đều thích như vậy."
"Với một người mất đi đôi mắt và đôi chân, sự thống khổ của cô ấy người khác không cách nào lý giải được, cho dù đó là người yêu cô ấy, anh ta cũng không ngoại lệ. Lời nói mang tính chất an ủi kiểu này thực chất không có tác dụng. Nếu em mất đi đôi mắt và đôi chân, nếu em muốn đôi mắt và đôi chân của anh, anh nguyện ý cho em, nhưng anh không có cách nào làm đôi mắt và đôi chân của em, xuất phát từ cuộc sống thực, một người làm đôi mắt và đôi chân của người khác rất không tiện." Khuất Diễn Trọng nghiêm túc phân tích.
"Vì vậy Manh Manh phải nhớ kỹ, nói lời âu yếm kiểu thế này không cần logic." Tống Sanh cảm thấy người đàn ông nhà mình nói vậy siêu đáng yêu, nhịn không được mà nhéo mặt anh một cái.
Hôm nay anh có cạo râu, trên mặt không còn thứ mấy ngày nay cô vừa tỉnh lại liền sờ thấy. Mấy ngày nay anh không quan tâm tới bản thân, cho nên mỗi lần sờ cô đều có cảm thấy ngưa ngứa, tiếc là không thể nhìn rõ. Tình hình của cô lúc này đã ổn định, tuy rằng mỗi ngày đều ở cạnh cô nhưng anh vẫn sẽ chăm sóc chính mình.
Vuốt vuốt, trong lòng Tống Sanh lại khó chịu, lập tức nâng đầu hôn lên cằm anh mấy cái.
Khuất Diễn Trọng ôm cô, như suy tư gì đó, cuối cùng hỏi: "Em muốn nghe mấy câu âu yếm như vậy sao? Anh biết."
"Không không không, anh không biết đâu, Manh Manh anh đừng có lên mạng lục tìm mấy câu như vậy rồi dùng ngữ khí khi nãy thuật lại với em, em nghe tới buồn cười, sau đó sẽ rất muốn chọc anh, có biết không?" Tống Sanh cơ hồ có thể tưởng tượng ra tình cảnh khi ấy. Kỳ thật Manh Manh Manh nhà mình thỉnh thoảng vẫn nói mấy lời ngọt ngào, sự âu yếm đặc biệt này của anh đã đủ lắm rồi, cô chỉ là muốn chọc anh mà thôi.
Rõ ràng đã là người đàn ông ba mươi tuổi trưởng thành, nhưng cô luôn cảm thấy anh giống như một đứa bé không hiểu chuyện. Có lẽ cũng chỉ có cô mới cảm thấy, người đàn ông này đôi khi thật ngốc.