Kéo chân sau của cô.Đồ Khuất Diễn Trọng đang cầm trong tay là nguyên liệu nấu các món Tống Sanh thích ăn, bởi vì cô nói buổi tối muốn qua cùng dùng bữa, cho nên anh mua nhiều đồ hơn so với ngày thường. Anh lẳng lặng nhìn cậu thanh niên trẻ tuổi trước mặt, đối với người 29 tuổi như anh thì đây xác thật là một cậu nhóc, trông có lẽ bằng tuổi Tống Sanh, thậm chí là nhỏ hơn.
Anh bình tĩnh dò hỏi: "Cậu là bạn trai Tống Sanh?"
"Đúng vậy, là thanh mai trúc mã."
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, một bình tĩnh như nước lặng, một mờ mịt vô tội.
Khuất Diễn Trọng đột nhiên xoay người về phòng của mình, không nói một câu với chàng trai trẻ tuổi tóc nâu kia. Chờ thân ảnh anh biến mất, cậu con trai đứng trước cửa nhà Tống Sanh giật giật khóe môi, ẩn sâu cặp mắt kính đen là đôi mắt bình tĩnh.
Cậu ôm ba lô dựa vào cửa nhìn về phía thang máy, vẻ mặt trở lại sự mờ mịt vô thần, thấp giọng lẩm bẩm: "Sanh Sanh, sao còn chưa trở về, Tiểu Thụ đói bụng rồi."
Khuất Diễn Trọng thay giày cởi áo khoác, đặt túi ở phòng khách, đem nguyên liệu nấu ăn vào bếp. Anh vẫn không để lộ bất cứ biểu tình nào, dựa theo thói quen mà xắn tay áo rửa rau, lấy thớt gỗ, rút dao ra. Mặt dao lạnh lùng phản quang chiếu vào đôi mắt của anh, đôi mắt của anh rất tối, luôn khiến người ta cảm thấy nặng nề, giống như rơi vào đầm lầy không để thoát ra.
"Đốc đốc đốc" tiếng xắt rau vang lên trong căn phòng an tĩnh, chỉ là trong chốc lát, tất cả bỗng dưng ngừng lại. Khuất Diễn Trọng cầm dao đứng ngây ra tự hỏi cái gì đó, đột nhiên nhẹ nhàng buông dao. Anh rửa tay, đi vào phòng sách, mở một ngăn kéo trông có vẻ bình thường.
Sau ngăn kéo là một cái hộp có khóa mật mã, thuần thục ấn số, chiếc hợp mở ra, từng hàng dao phẫu thuật lóe sáng, kích cỡ các loại đều có đủ, cơ hồ đều do anh đặt làm riêng. Anh cầm một con dao, đi về hướng cửa.
Thông qua mắt mèo, anh nhìn cậu con trai còn ngồi ở bên kia, nghiêng đầu không chớp mắt nhìn chằm chằm thang máy. Trên mặt Khuất Diễn Trọng không có lấy một tia dư thừa, tay phải cầm chặt dao phẫu thuật, tay trái cầm then cửa chậm rãi chuyển động. Lúc này, ánh mắt của anh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại trong túi vang lên, cả người dừng lại, anh rụt tay trái về lấy di động ra.
Bên này hôm nay rất khó bắt xe, may mà tình cờ gặp người quen, cô ấy đang đưa em về, chờ em, còn vấn đề trở về tắm rửa trước hay ăn anh trước, đương nhiên là ăn anh!
Là tin nhắn của Tống Sanh.
Khuất Diễn Trọng lấy lại bình tĩnh, con dao trong tay cứ thế mà rơi xuống đất. Anh lảo đảo một hồi, khom lưng nhặt dao, nhanh chóng đi về phòng ngủ.
Kéo màn lại, Khuất Diễn Trọng nằm trên giường, giơ tay trái lên, tay trái cầm dao phẫu thuật chậm rãi mà kiên định đâm xuống tay trái, cắt một đường vết thương thật dài. Máu đỏ tươi trong nháy mắt bắn ra tung tóe, theo khuỷu tay nhỏ giọt lên áo sơ mi, từ mờ mịt trở nên chói mắt.
Nơi đó đã từng có rất nhiều vết thương, bởi vì dùng thuốc đặc hiệu nên cơ hồ không nhìn thấy sẹo, có lần vết thương sâu nhất khiến anh thiếu chút phế bỏ tay trái, phải khâu lại rất nhiều mũi.
Tất cả đều do anh tạo nên, tại thời điểm bản thân xuất hiện ý niệm giết người, anh sẽ tự đâm mình một dao, cái đau đớn quen thuộc có thể khiến não anh trở nên hỗn độn, từ cực đoan đáng sợ mà dần dần tỉnh lại.
Từ khi còn rất nhỏ, Khuất Diễn Trọng đã biết chính mình không bình thường, sự bất thường này có lẽ bắt nguồn từ hành vi của mẹ anh, hoặc cũng có thể là do trong người có huyết mạch của nhà họ Phương. Người nhà họ Phương đều không bình thường, mẹ và cậu đều như thế, anh cũng vậy.
Ba ruột bị mẹ ruột tự tay giết chết, sự trật quỹ đạo của ba dường như khiến mẹ trở nên điên cuồng. Mẹ nhốt ba trong nhà, đâm từng dao lên người của ông. Mà khi đó Khuất Diễn Trọng tuổi còn nhỏ đã bị cột vào một chỗ bắt đứng nhìn, sau lại chịu ngược đãi mấy năm không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, trong thâm tâm không chỉ có sợ, cảnh tượng của năm tháng đó mỗi lúc một khắc sâu trong tim.
Máu nhỏ giọt xuống sàn, lan tràn tới chân của anh. Anh muốn thét to lên, nhưng thanh âm đều bị nghẹn ở ngực. Nỗi sợ cực hạn qua đi, mỗi lần nhìn thấy mẹ anh liền muốn dùng đao cắt lên thân thể của bà, tựa như những gì bà làm với ba.
Có lẽ không chỉ có mẹ, tất cả, những người khiến anh cảm thấy không thích, anh đều muốn dùng dao mổ xẻ bọn họ.
Vì sao sau này lại trở thành bác sĩ, có lẽ là bởi vì, chỉ có cảm giác dao phẫu thuật xẹt qua da thịt, anh mới có chút... Thỏa mãn.
Một nửa là hưng phấn, một nửa là sợ hãi; một nửa là ngo ngoe rục rịch, một nửa là liều mạng áp lực. Cả người anh như bị xé làm hai, một nửa vết thương chồng chất, một nửa gia tăng thống khổ.
"Mình tới rồi, Nam Lâu cậu mau chạy về ôm chồng mình đi, nếu biết cậu vì mình mà về trẻ, Du Tiểu Giai kia nhất định sẽ khóc ủy khuất cho mà xem." Tống Sanh xuống xe, cười phất tay với Nam Lâu đang ngồi bên ghế điều khiển.
Nam Lâu hừ một tiếng: "Cái tên Du Tiểu Gia chỉ có thể do một mình mình gọi."
Tống Sanh bẹp miệng: "Được được được, nữ vương đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi, lần sau không dám gọi nữa. Đúng rồi, hôm nay may mà cậu vô tình đi qua cứu mình, bằng không cái tên Hạ Hồng Vân kia mình không biết giải quyết thế nào."
Nhớ tới người đàn ông kiên trì mời cô dùng cơm có từ chối thế nào cũng không được, Tống Sanh lại cảm thấy đau đầu. Bọn họ chẳng qua mới gặp nhau một lần, có cần phải chấp nhất vậy không? Cô đã có Manh Manh, hoa dại đương nhiên không được hái!
"Diễm phúc không cạn, người theo đuổi đông đảo nha, có hứng thú bắt cá hai tay không?" Nam Lâu trêu chọc.
Tống Sanh vội nói: "A a a, cậu đừng nói mấy lời như vậy, nếu để Manh Manh nghe được anh ấy sẽ tức giận!"
"Cái loại đàn ông cứng như đá kia biết tức giận sao?" Nam Lâu tỏ ý kiến, lại nhìn di động đang đổ chuông, ba chữ Du Tiểu Giai lập lòe trên màn hình, "Nam sủng giục mình về nhà rồi, lần sau có thời gian thì cùng ra ngoài dạo phố, đừng suốt ngày dính lấy tên đàn ông của mình như vậy, thật không có tiền đồ!"
Làm như cô không phải mỗi ngày đều ân ân ái ái vậy, Tống Sanh chửi thầm, lại nhịn không được mà cười nói: "Được, tạm biệt."
Tống sanh tuy treo ý cười trên mặt nhưng trong lòng vô cùng nóng vội. Lúc này anh hẳn đã nấu cơm xong, đúng vậy, sau bữa cơm chính là khoảng thời gian hạnh phúc.
Có lẽ vì chìm đắm trong tình yêu cuồng nhiệt, cô dường như quên luôn căn phòng của mình, trực tiếp đi tới trước cửa nhà Khuất Diễn Trọng.
Đang định gõ cửa, phía sau đột nhiên truyền tới tiếng gọi: "Sanh Sanh, chị về rồi."
Tống Sanh ngẩn ra, quay đầu, tay vẫn duy trì tư thế muốn gõ cửa, trông có chút buồn cười. Cô nhìn đối phương, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Thụ! Sao em lại tới đây? Không phải mấy tháng nay em ở cục an toàn làm việc sao?"
Cô buông tay, đi tới trước cửa nhà mình, xoa eo nhìn chàng trai trẻ tuổi đang ngửa đầu nhìn mình, duỗi tay nắm lấy gương mặt của cậu, dùng sức kéo.
"Nói, sao lại đột nhiên tới đây?"
Chàng trai ngơ ngác để cô kéo, ngữ khí vẫn chậm chạp rì rì, ai nghe cũng cảm nhận được sự thân mật bên trong: "Là bác cả kêu em tới, em được nghỉ phép một tuần."
"Ba chị kêu em tới? Ông ấy muốn làm gì?" Tống Sanh cảm thấy có gì đó không đúng, ba mình luôn không làm chuyện không có ý nghĩa, hiện tại kêu thằng em họ này tới đây để làm gì?
Không sai, chàng trai nhìn có vẻ lịch sự văn nhã sạch sẽ trắng nõn mang kính đen, một đầu tóc nâu, bộ dáng vừa ngoan vừa ngốc này tên Tống Ly Thụ, là con trai của chú cô.
Nhắc tới Tống Ly Thụ, mẹ cậu mất sớm, còn ba không biết vì sao lại không thích cậu, không quan tâm thiếu chút hại cậu chết. Cuối cùng vẫn là ba của Tống Sanh không chịu được hành vi của em trai mình nên đem cháu trai về nuôi, cứ như vậy tới hiện tại. Mấy tháng trước, Tống Ly Thụ ra ngoài tìm công việc, vì thế mới dọn ra khỏi nhà Tống Sanh.
Tống Ly Thụ nhỏ hơn Tống Sanh hai tuổi, năm nay tròn hai mươi. Thời điểm tới nhà Tống Sanh cậu chỉ mới năm tuổi, cũng không biết tại sao, Tống Ly Thụ không thích đi theo anh trai của Tống Sanh là Tống Ly Nguyên, suốt ngày chỉ bám đuôi chị họ này. Tính cách yêu thích trẻ nhỏ của Tống Sanh từ đây được khai quật.
Từ nhỏ cô đã rất nghe lời, chịu thương chịu khó mà cùng đứa em họ không cha không mẹ đáng thương này chơi đùa, chăm sóc cậu, vừa là chị lại vừa là mẹ. Nhưng không biết từ khi nào, cô phát hiện có điều gì đó không đúng, em họ mình rất thông minh, chỉ số IQ vô cùng cao, đối với phương diện máy tính có thể nói là quái tài, hơn mười tuổi đã được làm việc chuyên môn cho cơ quan của quốc gia.
Chỉ là trẻ con quá thông minh có nhiều lúc sẽ khiến người khác lo lắng, ngoại trừ cô, cậu không có bao nhiêu bạn bè, ngay cả người nhà họ Tống bình thường chỉ có thể nói chuyện vài câu với cậu. Cuộc sống bình thường khiếm khuyết, lại không có bạn bè, cả ngày cậu chỉ dán lấy cô. Nhiều lúc Tống sanh thật lo cho thằng em họ này, tương lai khi cô lấy chồng cậu phải làm sao đây?
Thay vì nói là em trai, không bằng nói Tống Sanh coi cậu như con của mình. Lúc trước sỡ dĩ cô lựa chọn rời khỏi thủ đô theo anh trai tới thành phố này, ngoại trừ muốn tìm kiếm cuộc sống tự do bên ngoài, còn một nguyên nhân khác chính là cố ý tách xa em họ một khoảng thời gian, để cậu tự chủ độc lập.
Cô muốn cậu rèn luyện, rèn luyện cuộc sống của một người bình thường, kết quả ba cô lại kêu cậu tới đây. Dưới ánh lửa đất đèn, Tống Sanh cẩn thận suy nghĩ. Ba cô đang muốn kiểm soát đứa con gái này, chẳng lẽ vì nghe tin bên này có người theo đuổi cô, ông ấy liền thả thằng em họ này tới làm phiền đấy chứ? Với tính cách của ba, việc này rất có khả năng, không, cô khẳng định là như vậy.
Lại nói tới hai mươi hai năm huy hoàng không có bạn trai của cô, công lớn nhất là do em họ Tống Ly Thụ này. Bởi vì suốt ngày cậu cứ bám lấy, luôn mồm nói phải cưới cô, nếu thấy nam sinh có ý với cô, cậu sẽ đứng ra tự xưng là bạn trai, ngăn cản biết bao nhiêu người. Nếu không ép được đối phương lùi bước, cậu cũng sẽ dùng các loại mưu kế khiến hắn phải từ bỏ, chàng trai trông có vẻ hiền lành này sẽ hành động rất tàn nhẫn trong những trường hợp đó.
Tống Sanh thật sự là bất đắc dĩ, nhưng trước đây cô cũng không có hứng thú với các nam sinh kia, cho dù Tống Ly Thụ có làm gì, cô cũng không lên tiếng. Nhưng hiện tại thì không được! Giáo sư Khuất là chân ái của cô, tuyệt đối không thể dọa anh bỏ chạy, bằng không cô biết đi đâu mà khóc đây?
"Sanh Sanh, em đói bụng." Tống Ly Thụ vẫn ngồi ở đó, duy trì tư thế ôm chân Tống Sanh, ủy khuất nói.
Tống Sanh vốn đang nghĩ tới tình thế nghiêm túc, hiện tại lại nhịn không được mà thở dài. Kế hoạch qua nhà giáo sư Khuất dùng cơm xem ra là không được, lúc này chỉ có thể dẫn Tống Ly Thụ ra ngoài ăn.
Đầu tiên, cô cảm thấy Manh Manh nhà mình sẽ không cho người khác vào phòng, tốt xấu gì cô vẫn chưa quên thói ở sạch của anh. Thứ hai, vạn nhất hai người vừa gặp mặt, Tống Ly Thụ lại nói cậu là bạn trai của cô thì thật xấu hổ. Từ nhỏ Tống Ly Thụ đã như vậy, chuyện đã nhận định dù người khác có nói thế nào cũng không thay đổi.
Hai bên cô đều phải giải thích, hai bên đều thật phiền toái. Rõ ràng cô là người vô tội, vì sao lúc này lại có cảm giác chột dạ của việc bắt cá hai tay chứ? Ngẫm lại thật chua xót.
Nếu hai người thật sự gặp mặt, Tống Sanh cảm thấy sẽ xảy ra chuyện, vì thế duy trì khoảng cách cho thỏa đáng, tốt nhất là lập tức đóng gói Tống Ly Thụ lên máy bay ném trở về.
"Được, chúng ta ra ngoài ăn cơm, có điều trước khi đi chị phải nói em nghe một chuyện, Tiểu Thụ, soái ca ở đối diện là bạn trai của chị Sanh, em gặp anh ấy không được hồ nháo, cũng không được tự xưng là bạn trai của chị, có biết không?" Tống Sanh ấn bả vai Tống Ly Thụ, lại kéo kính đen của cậu ra, đối diện với đôi mắt thanh triệt mà nghiêm túc nói. Nếu không nói rõ ràng, tiểu tử này sẽ không chịu nghe vào tai.
Tống Ly Thụ dưới ánh mắt của cô bắt đầu thả hồn bay đi, sau đó lại cúi đầu nhìn sàn nhà, ủy khuất nhẹ giọng: "Nhưng... Vừa rồi em đã nói với anh ta em là bạn trai của Sanh Sanh."
Như sét đánh ngang tai, trong đầu Tống Sanh lập tức xuất hiện hai chữ: Cặn bã.