“Lê Nhiên?” Mới súc rửa dạ dày xong, sắc mặt Bạch Vân Bằng như tờ giấy trắng.

Trong mắt Lê Nhiên biểu hiện lo lắng ra mặt, anh theo bản năng cắn môi mình, máu chảy ra cũng không hề hay biết.

“Yên tâm, em không chết được đâu.” Bạch Vân Bằng cười nhạt, “Không phải chết rồi thì sẽ tốt hơn sao, miễn cho có người tìm anh quấy rối.”

Lê Nhiên mặt trầm xuống: “Không được nói có chết hay không, không may mắn.”

“Mê tín.” Bạch Vân Bằng mệt mỏi cười cùng anh, nỗ lực giảm bớt bầu không khí áp lực ngay trong phòng.

Lê Nhiên nhìn ngoài cửa sổ, như đang nhớ đến hồi ức nào đó, một lúc sau mới nói: “Có một lần, cả nhóm chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài làm việc, một người không cẩn thận nói chữ ‘Chết’, kết quả là, anh ta một đi không trở lại.”

Bạch Vân Bằng lòng trầm xuống, trước đây cậu chưa từng nghe Lê Nhiên kể về quá khứ của chính mình, nói vậy khi đó những gì anh đã từng trải qua, chính mình sẽ khó lòng tưởng tượng nổi tới tình cảnh hung hiểm đi, Bạch Vân Bằng cười cợt, giả vờ dễ chịu nói: “Anh yên tâm, không phải anh còn nợ em tiền sao, em chưa dễ dàng đi như thế đâu.”

Lê Nhiên miễn cưỡng ngoắc ngoắc khóe miệng, xem như mỉm cười.

Yên lặng một lúc.

“Sự kiện đó, là thật sao?” Bỗng nhiên Bạch Vân Bằng đặt câu hỏi.

“Hở?”

Bạch Vân Bằng nói ra nghi vấn đã giấu trong lòng từ lâu: “Chính là vụ trả nợ, cùng với vụ suýt chết, khi đó anh đã trải qua điều gì? Tại sao anh không nói cho em biết? Nếu như anh nói sớm một chút…”

Nếu như nói sớm một chút…

Thì có thể làm gì đây?

Lê Nhiên cười nhạt: “Không cần vì điều này mà thương hại tôi, tôi cầm tiền bảo hiểm ba mẹ cậu để lại, lý do gì cũng vô dụng thôi.”

Bạch Vân Bằng nắm chặt tay anh, kéo đến trên môi, nhẹ nhàng hôn, sau đó cũng chỉ yên lặng nhìn chăm chú vào người trước mắt, không nói gì nữa.

Mặc kệ như thế nào, người bên cạnh em chỉ có thể là anh.

Em hiện tại, chỉ biết sự thật này mà thôi.

Bạch Vân Bằng ngủ say.

Ngoài hành lang truyền đến âm thanh huyên náo, một người đàn ông lớn tiếng gào thét lên gì đó, thanh âm này có chút quen tai, Lê Nhiên cẩn thận đẩy tay Bạch Vân Bằng ra, đứng dậy ra ngoài xem rõ ngọn nguồn.

“Lê Nhiên!” Nam nhân đẩy cửa đi vào, “Tôi tìm kiếm anh khắp nơi, anh…”

“Suỵt!” Lê Nhiên lạnh lùng ngăn lại nam nhân, quay đầu nhìn Bạch Vân Bằng ngủ say, “Chúng ta đi ra ngoài nói chuyện.”

Cánh cửa đóng lại.

Bạch Vân Bằng mở mắt ra, nhìn cánh cửa đóng lại.

Cửa mở, Lê Nhiên đi vào, thấy Bạch Vân Bằng đã tỉnh, hơi giương lông mày lên.

Bạch Vân Bằng đưa tay cầm chặt tay anh, tay Lê Nhiên lạnh lẽo, nhưng lại làm cho người khác từ trong đáy lòng sinh ra một cỗ ấm áp.

Lê Nhiên nhìn cậu, muốn nói lại thôi: “Cái đó… Tôi có chút việc, muốn đi ra ngoài một chút.”

“Cùng… Người đàn ông kia?”

“Cậu nghe thấy?”

Bạch Vân Bằng không trả lời, chỉ quay đầu đi chỗ khác không nhìn anh nữa: “Anh đi đi, em không cần anh chăm sóc.”

“Giận rồi?”

“Không có.”

“Anh ta là biên tập tòa soạn báo, muốn tôi đi đàm luận chuyện về bộ truyện mới.”

“Ừm.”

“Tôi đi một lúc rồi trở lại, sẽ không đi lâu.”

“Ừm.”

“Vậy tôi đi nha?”

“Đi đi.”

Lê Nhiên nhìn tay Bạch Vân Bằng vẫn còn nắm chặt: “Tay cậu…”

Bạch Vân Bằng thả tay xuống, chỉ trong nháy mắt, tâm tựa hồ như chết đi. Cậu muốn mở miệng nói mong anh hãy ở lại, nhưng chung quy vẫn là sự im lặng đáng sợ.

Lê Nhiên không yên tâm quay đầu lại nhìn cậu một chút, chậm rãi đi ra cửa.

Không biết Bạch Vân Bằng ngủ trong bao lâu, tiếng còi xe cảnh sát liên tục hú vang đánh thức cậu, cậu mở mắt ra, mờ mịt nhìn ra phía ngoài. Tiếng cửa gõ hai cái nhẹ nhàng, bác sĩ Tống rất hiếm khi đeo khẩu trang đi vào phòng, vẻ mặt có chút không bình thường.

“Mấy giờ rồi?” Bạch Vân Bằng hỏi.

“Bốn giờ sáng.”

Nói cách khác, cả một đêm Lê Nhiên không trở về đây.

“Sao bên ngoài lại có cảnh sát?” Không phải tới đây bắt Lê Nhiên đi, tuy rằng đến cuối cùng cũng không biết anh làm cái gì. Nghĩ tới đây, Bạch Vân Bằng không khỏi tự giễu chính mình.

“Kỳ thực… Kỳ thực là đến… Đến cách ly bệnh viện.”

“Cách ly? Ý anh là sao?” Trong chớp mắt, Bạch Vân Bằng có loại dự cảm xấu.

Tống Thần trốn tránh tầm mắt cậu: “Tình huống cụ thể như thế nào thì tôi không chắc chắn lắm, đây là loại bệnh truyền nhiễm tôi chưa từng gặp qua, những ai tiếp xúc với người bệnh đều nhiễm bệnh này, hiện nay chưa có phương pháp chữa trị hữu hiệu. Có khả năng nguồn bệnh từ trong bệnh viện phán tán ra, nên họ muốn cách ly bệnh viện từ trong ra ngoài, tất cả bác sĩ cùng bệnh nhân đều không được phép đi ra ngoài, ngay cả… Người bên ngoài cũng không thể vào đây.”

“Không thể ra ngoài… Không thể vào đây…” Lời nói của anh không lọt vào tai cậu, Bạch Vân Bằng chỉ lẩm bẩm lặp lại tám chữ này, liền ngẩn người.

“Theo trình tự quy định, tôi muốn đo thân nhiệt trên người cậu, có được không?” Tống Thần ánh mắt thăm dò nhìn cậu.

… “Tôi đi một lúc rồi trở lại, sẽ không đi lâu.”

Lê Nhiên, anh đang ở đâu?

Lúc này, Lê Nhiên đứng trên đường đối diện bệnh viện, ngẩng đầu lên, nhìn vị trí tầng trệt nơi Bạch Vân Bằng đang nằm trong phòng bệnh. Tiếng còi xe cảnh sát vang lên mãnh liệt, một đội cảnh sát kéo dải băng cách ly bao bọc hết cả bệnh viện.

Anh nheo mắt lại.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hai mươi hai tuổi, Bạch Vân Bằng trải qua sự kiện khó quên nhất trong đời.

“Lê Nhiên, dậy nào, Lê Nhiên!” Tiếng Bạch Vân Bằng trầm thấp kêu lên, muốn người yêu ngủ bên người tỉnh dậy.

“Đừng ồn.” Lê Nhiên lười biếng nói một câu, liền trở mình.

Bạch Vân Bằng bất đắc dĩ thở dài: “Lê Nhiên, không phải Nhiên nói kêu Bằng 7 giờ sáng nay gọi Nhiên nộp gấp bản thảo sao?”

Lê Nhiên không cam lòng bò dậy: “Biết rồi mà, dài dòng.”

Bạch Vân Bằng cũng ngồi dậy, vòng lấy vai Lê Nhiên, ở một bên quai hàm anh nhẹ nhàng cắn: “Còn lại mấy tháng, chỉ cần xong kỳ thực tập này Bằng sẽ có chút ít tiền, đến thời điểm đó, Nhiên sẽ không cần khổ cực như vậy nữa.”

Lê Nhiên đem đầu tựa trên vai Bạch Vân Bằng: “Ừm.”

“Lê Nhiên?”

“Hở?”

“Mau dậy nào.”

“Ừm ~”

Nhìn người yêu muốn ngủ lại, Bạch Vân Bằng không nhịn nữa, hét lớn: “LÊ NHIÊN!”

Lê Nhiên mở mắt ra, không nhịn được liền đáp: “Nghe rồi!”

Mãi cho đến tận sau này, Bạch Vân Bằng vẫn không hiểu nổi Lê Nhiên đang suy nghĩ gì.

Sau hai năm khi phát sinh chuyện kia, Lê Nhiên phản ứng nằm ngoài dự liệu của cậu, không có nghi hoặc, không có kinh ngạc, thậm chí càng không do dự, hầu như là chấp nhận cậu, mà lý do chính là: “Cùng với cháu dù sao cũng tốt hơn là ở với người khác”, đây là đạo lý khỉ gì? Chẳng qua Lê Nhiên có tật xấu luôn nói một đằng làm một nẻo, dáng vẻ dửng dưng như không, nhưng đôi khi lại biểu hiện một cách ôn nhu truyền đạt đến cho cậu, điều này cũng chính là mị lực của Lê Nhiên đi?

“Nói không chắc, hắn cũng yêu mình ấy nhỉ?” Bạch Vân Bằng nghĩ đến đây, quay ra ngoài cửa sổ nở nụ cười.

“Bạch Vân Bằng, Bạch Vân Bằng?”

“Ơ?” Cậu phục hồi lại tinh thần, trước mắt là bạn cùng phòng đang hiếu kỳ nhìn cậu.

Cậu sợ hết hồn: “Làm… Làm gì vậy?”

“Dưới lầu có nam nhân muốn gặp cậu.”

“A? Là ai vậy?”

“Ổng nói ổng là tiểu thúc của cậu, sao tôi không biết cậu còn có tiểu thúc nhỉ?”

“Tiểu thúc?” Bạch Vân Bằng ngẩn người, đột nhiên phản ứng lại, “Là Lê Nhiên!” Cậu lập tức kéo cửa xông ra ngoài.

“Lê Nhiên?” Bạn cùng phòng nhíu mày, “Lê Nhiên không phải người yêu cậu sao? Này, này!”

Một đường lao nhanh xuống lầu, đứng cách đó xa xa, Bạch Vân Bằng nhìn thấy một nam nhân mặc thân âu phục màu đen đứng ở dưới lầu, cậu chậm bước chân lại, Lê Nhiên rất ghét mặc quần áo phiền phức, luôn luôn chỉ mặc bộ đồ thể dục màu đen, không bao giờ mặc qua âu phục, vậy người này… Không phải Lê Nhiên.

“Ông tìm tôi?” Cậu đi lên trước, ngữ khí không quen, lại tự xưng là tiểu thúc cậu, nam nhân này không phải điên thì cũng là khùng.

Nam nhân quay đầu lại, đó là một gương mặt có chút quen thuộc, lông mày rậm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, sống mũi kiên cường, có chút giống ba, chỉ là ít đi khí chất như ba, là một người đặc hữu khéo đưa đẩy.

“Bạch Vân Bằng?” Nam nhân nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cậu, “Quả nhiên chính là con, con với ba khi còn trẻ giống nhau như đúc.”

“Ông là ai?”

Nam nhân bình tĩnh tự giới thiệu chính mình: “Chú là tiểu thúc của con, tên là Lý Chấn Hạo, con không biết chú cũng phải, bởi vì khi chú sinh ra không được bao lâu liền bị bà nội của con tặng cho người khác, rồi sau đó sống luôn ở tận nước ngoài.”

“Tiểu thúc? Nếu ông là tiểu thúc của tôi, vậy người ở cùng với tôi chính là ai?” Bạch Vân Bằng cười lạnh, do ở chung với Lê Nhiên đã lâu, cậu cũng học được loại nụ cười này, “Tôi chưa từng nghe chuyện buồn cười như thế này bao giờ, cho ông mười giây, lập tức biến mất khỏi trước mặt tôi, bằng không…” Hại cậu uổng công vui vẻ nãy giờ, tội này không nhỏ nha.

Nam nhân cũng không tức giận: “Tiểu Bằng con nghe chú nói, con ở với người kia là kẻ lừa gạt, anh ta…”

“Câm miệng!” Bạch Vân Bằng một tay bắt được cổ áo anh, “Tôi cảnh cáo ông, nếu còn dám nói xấu Lê Nhiên dù chỉ một chữ, tôi liền đánh chết ông.”

“Được được được, xem ra con không chỉ bị anh ta gạt, còn bị tẩy não.” Nam nhân tránh thoát, sửa sang lại quần áo bị nhàu nát, móc ra một phần hợp đồng đưa cho cậu, “Con hãy nhìn cái này đi.”

“Cút.” Bạch Vân Bằng không thèm nhìn dù chỉ một chút.

“Đây là một phần hợp đồng bảo hiểm mà tám năm trước ba mẹ con để lại, trong đó quy định một khi ba mẹ con đột ngột qua đời, con sẽ được năm triệu tiền bảo hiểm, con về hỏi người kia một chút, hỏi anh ta năm triệu này đã đi về đâu.”

Bạch Vân Bằng dừng bước: “Làm sao ông biết?”

Nam nhân nở nụ cười: “Con xem một chút là biết ngay.”

Người mày yêu nhất, người đáng tin tưởng nhất, nhưng từ đầu đến cuối đều lừa mày, mỗi một câu hắn nói, mỗi một cái mỉm cười, mỗi một điểm ôn nhu, hóa ra cũng chỉ là gặp dịp thì chơi.

Mày sẽ làm sao?

Mày còn có thể làm sao?

“Nếu cậu đã biết, còn hỏi tôi làm gì?” Lê Nhiên ngồi trên ghế sô pha, trong mắt trước sau như một vẫn lạnh lùng cùng trào phúng khiến Bạch Vân Bằng đau lòng, ở trước mặt ngay trên bàn, còn bày ra cơm tối mà anh đã làm.

Một giây sau, cả người Lê Nhiên bị kéo tới, đột nhiên Bạch Vân Bằng áp sát, không giống như những nụ hôn ngọt ngào triền miên như lúc trước mà đã trở thành tàn nhẫn thô bạo, trong miệng chỉ toàn mùi máu tanh, một tay đi xuống thân dưới, chỉ hai ba lần liền kéo quần anh xuống, nguồn nhiệt nóng rực chống đỡ trên chân anh.

Lê Nhiên kịch liệt khước từ cậu: “Cậu điên rồi! Cậu làm gì?”

“Ông hỏi tôi làm gì, ngược lại tôi muốn hỏi ông đến cùng là ông muốn làm gì? Tôi không hiểu, Lê Nhiên, ông đối với tôi… Đến cùng là ông muốn làm gì!?” Rống lên khàn cả giọng, Bạch Vân Bằng mắt đỏ lên, mày là thằng ngu, tại sao mày còn muốn hắn giải thích làm gì? Tại sao mày lại phải tin tưởng người này có tình cảm với mày? Vì cái gì mà cho tới bây giờ, mày vẫn còn đau đến như vậy?

Lê Nhiên sửng sốt, trong mắt Bạch Vân Bằng chỉ toàn màu đỏ khiến anh đau lòng, bi ai cùng cảm giác vô lực đồng loạt kéo tới, trong lúc vô tình, anh rũ tay xuống, từ bỏ chống cự, mặc cho người trước mặt muốn làm gì thì làm.

Nhưng Bạch Vân Bằng không tiếp tục làm, cậu nghĩ, không muốn trong lúc này, dùng phương thức này, ôm ấp người cậu yêu nhất. Cậu yêu anh, yêu đến tận xương tủy, cho dù xương có đứt đoạn, gân vẫn mãi nối liền nhau. Nhắm mắt lại, cậu không muốn Lê Nhiên nhìn thấy trong mắt cậu nước mắt sắp chảy xuống.

Đột nhiên, cậu đẩy anh ra, xoay người qua.

“Tôi hận ông, Lê Nhiên, tôi hận ông đến hết kiếp này.” Chậm rãi nói ra hết tất cả, Bạch Vân Bằng không quay đầu lại rời đi căn nhà đã từng mang lại ấm áp tốt đẹp đến cho cậu.

Lê Nhiên đứng tại chỗ không giữ lại, chỉ cắn chặt môi mình, nhắm mắt lại, một giọt nước mắt nóng bỏng lướt qua khuôn mặt lạnh lẽo của anh.

Kết thúc.

Cuối cùng, đều kết thúc rồi.