“Nó bị sốt, đại khái có vẻ rất đau đi, thân thể run rẩy lợi hại thế kia cơ mà.” Lê Nhiên dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào trán Bạch Vân Bằng, hơi nhíu mày lại, quay đầu nhìn bác sĩ sau lưng, trong lời nói đầy vẻ bất mãn, “Mấy người không có chút biện pháp nào sao?”

Tống Thần tới bệnh viện này chưa đầy một tháng, mới chỉ là một thực tập sinh, đối mặt với ánh mắt Lê Nhiên, cậu thoáng chần chờ do dự, mới chậm rãi mở miệng: “Hiện tại chúng tôi đã làm hết khả năng mình có thể, tình huống xuất huyết đã biến mất, chỉ có điều… Thể chất của cậu ta… Thân thể cậu ta có dược tính kháng thuốc cực cao.”

“Kháng thuốc?” Lê Nhiên gật đầu, “Đây hẳn là di truyền, ba cậu ta năm đó cũng giống như vậy, rõ ràng đã bệnh nặng thế, mà còn…”

“Xin hỏi giữa ngài và cậu ta có mối quan hệ như thế nào?” Tuy rằng luôn luôn nhắc nhở mình không nên quá nhiều chuyện, Tống Thần vẫn ức chế không được lòng hiếu kỳ của mình, suy cho cùng, mối quan hệ giữa hai người này thật sự có chút kỳ quái.

“Tôi là kẻ thù của nó.” Lê Nhiên mặt không biến sắc nói.

“Hả?” Một đáp án hoàn toàn ngoài ý muốn, Tống Thần ngay lập tức không kịp phản ứng lại.

“Có vấn đề gì không?” Lê Nhiên quay đầu lại, hơi nhướng mày, dưới ánh đèn lờ mờ bên trong phòng bệnh, nhưng đôi mắt anh lại sáng sủa đến mức dị thường.

“Không… Không có.” Tống Thần trái với lương tâm đáp, bèn chạy trốn đi ra ngoài.

Lê Nhiên quay đầu lại, trầm mặc không nói gì nhìn Bạch Vân Bằng nằm trên giường, kẻ thù, là kẻ thù đó.

Mười năm ở chung, cuối cùng, chỉ đổi lấy được hai chữ này mà thôi.

Em nhất định, hận anh lắm đúng không?

“Ư… A…” Đúng lúc này, người trên giường phát ra tiếng thở gấp rên rỉ.

“Nào.” Tay Lê Nhiên ôn nhu mơn trớn tóc cậu.

Một giây sau, tay Lê Nhiên bị tóm lấy, áp sát vào mặt Bạch Vân Bằng.

Lê Nhiên nhíu chặt lông mày, anh cảm nhận được trong giấc mộng thân thể Bạch Vân Bằng đang không ngừng run rẩy, mồ hôi từ trên trán cậu không ngừng rơi xuống. Ánh mắt Lê Nhiên nhu hòa xuống, anh cúi đầu, khẽ hôn trán Bạch Vân Bằng.

Như được an ủi, Bạch Vân Bằng dần dần bình tĩnh trở lại, cậu nắm chặt tay Lê Nhiên, không còn rên rỉ nữa.

Lê Nhiên ngồi xuống trên ghế dành cho thân nhân người bệnh.

Không lâu sau, anh cũng ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, tay anh vẫn bị Bạch Vân Bằng nắm, mà đầu anh, nằm bên gối Bạch Vân Bằng.

“Tại sao?” Thanh âm trầm thấp khó có thể tưởng tượng nổi từ trong miệng truyền đến, Bạch Vân Bằng mở mắt ra.

Lê Nhiên mỉm cười: “Nhìn cậu đáng thương như thế, chỉ đồng tình một chút thôi.”

“Thật không nhìn ra ông lại là người có tâm đến thế, ông nghe cho kỹ đây, đừng tưởng tôi nằm như vậy liền buông tha cho ông.” Bạch Vân Bằng gắt gao trừng mắt nhìn anh.

Lê Nhiên không để ý chuyển đề tài: “Dạ dày không còn đau?”

“Đau muốn chết, chắc ông cao hứng lắm?”

“Cao hứng muốn chết.” Lê Nhiên lạnh lùng rút tay về, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, châm lửa hút thuốc.

Phía sau truyền đến tiếng Bạch Vân Bằng: “Trong phòng bệnh không cho phép hút thuốc.”

“Tôi hút đấy, cậu làm gì tôi?”

Trong phòng một trận im lặng.

“Lê Nhiên.” Cuối cùng, Bạch Vân Bằng mở miệng.

“Hử?”

“Nếu như tôi thật sự chết đi, ông có đau xót không?”

“Cậu đoán xem?”

Bạch Vân Bằng có chút tức giận: “Tôi đang hỏi ông đấy!”

Lê Nhiên ngừng một chút, cuối cùng phải mở miệng nói: “Này cần phải hỏi sao? Cậu thông minh như vậy, không phải đã sớm biết đáp án?”

Lần thứ hai rơi vào trầm mặc, từ lúc nào, hai người đã không còn lời nào để nói?

“Nếu năm đó tiểu thúc tôi chưa từng xuất hiện, có phải ông vẫn sẽ gạt tôi?”

“Có thể đi.”

Bạch Vân Bằng nhìn thẳng vào Lê Nhiên, như hờn giận, lại như thề thốt nói: “Tôi hận ông, tôi thật sự rất hận ông.”

Lê Nhiên quay đầu lại, lẳng lặng nhìn cậu, Bạch Vân Bằng cũng nhìn theo anh, giữa hai người như có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lại không thể nào nói được. Lê Nhiên nghiêng đầu, nhìn một chút chai nước biển: “Gần sắp hết rồi, tôi đi gọi y tá.”

“Lê Nhiên!” Bạch Vân Bằng gọi tên anh.

Lê Nhiên dừng bước lại: “Chuyện gì?”

Bạch Vân Bằng lớn tiếng hỏi: “Ông không muốn giải thích với tôi sao?”

Lê Nhiên do dự một chút, hờ hững hỏi: “Còn điều gì có thể giải thích sao?”

“Đủ rồi, ông đi đi.” Bạch Vân Bằng cúi đầu không nhìn anh nữa.

Lê Nhiên đi ra khỏi phòng bệnh.

Bạch Vân Bằng nhìn ngoài cửa sổ, trong mắt chỉ còn thần sắc thống khổ.

Lê Nhiên, anh không để ý em hận anh sao, hay căn bản anh chưa từng quan tâm đến con người của em?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Năm 14 tuổi, lần đầu tiên Bạch Vân Bằng trốn học.

Cậu không phải đứa nhỏ dễ thuận theo, từ trước cho đến nay, cho dù có được thầy cô răn dạy nhưng chẳng qua chỉ là chuyện thường như ăn một bữa cơm, nhưng khiến cậu không cách nào khoan dung chính là, giáo viên chủ nhiệm lại đem hết thảy những sự nghịch ngợm quy kết nói rằng cậu không được ba mẹ dạy bảo. Cứ mỗi một lần lại một lần mời người nhà. Một cách tự nhiên, Lê Nhiên một thân tà khí cùng với những phụ huynh khác khác biệt rất rõ ràng trở thành mục tiêu công kích từ những thầy cô yêu dấu.

Vào ngày hôm đó, cũng tương tự không có ngoại lệ.

“Bạch Vân Bằng, em tới đây.”

Bạch Vân Bằng không tình nguyện đi tới.

“Người kia là ai vậy, sao mỗi lần cô gọi điện thoại đến nhà em, đều do người này bắt máy, em không còn thân thích nào khác sao?”

Bạch Vân Bằng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt cô giáo: “Không có.” Ông bà trong nhà đều đã mất, ba mẹ mới vừa chết, những người bà con thân thích hay lui tới chơi chỉ trong biến cố này liền biến thành người xa lạ, cái này phải gọi là lòng người dễ thay đổi, đại khái chính là ý này đi.

Nếu như bọn họ biết cậu được năm triệu tiền bồi thường bảo hiểm, có mời Lê Nhiên tới đây thu dưỡng cậu không?

“Sao em lại có thể ở chung một chỗ với hạng người như vậy, cái loại này… Một nam nhân cả người đầy yêu khí lại để tóc dài, vừa nhìn liền biết không phải loại người tốt lành gì.” Nói tới đây, cô giáo lắc đầu ngao ngán thở dài, “Một đứa bé tốt như thế này, lại để người không có đứng đắn dạy hư.”

“Em xác nhận hắn ta không phải là người tốt, nhưng mà, em có biến thành ra sao không có quan hệ gì đến hắn.” Nói xong câu đó, Bạch Vân Bằng quay đầu bỏ đi, quả thật cậu rất ghét Lê Nhiên, nhưng không biết tại sao, cậu không thích nghe người khác nói về hắn như vậy.

Trở lại lớp học thu dọn sách vở, Bạch Vân Bằng nhấc túi xách đi ra khỏi lớp học.

“Bạch Vân Bằng, em đi đâu vậy, Bạch Vân Bằng!”

Cậu quyết định, mình phải trốn học.

Chỉ có điều, cậu có thể chạy trốn tới chỗ nào đây?

Mệt mỏi ngồi ven đường nhìn dòng xe cộ lượn tới lượn lui, trước đây không lâu Bạch Vân Bằng còn nhìn thấy trên TV có dòng “Trời đất bao la, nhưng không có chỗ cho ta dung thân” thấy nó thê lương làm sao. Cậu bắt đầu nhớ tới, nhớ tới một nơi không biết có nên gọi là nhà hay không, nhớ đến người đàn ông tóc dài lạnh lùng đứng trong phòng hờ hững lâu lâu còn quan tâm đến cậu, nhớ đến ánh đèn màu vàng mỗi lần bật lên bụi sẽ bay đầy nhà rối tinh rối mù. Nhớ đến chai rượu tuy cay xé nồng nhưng lại mang hương thơm dịu ngọt, uống ly thứ nhất không tự chủ được liền uống ly thứ hai, muốn dừng cũng dừng không được.

Cậu đứng dậy vỗ đi đất cát dính trên người, Bạch Vân Bằng quyết định trở về nhà.

Đứng ngay cửa, cậu đột nhiên dừng bước, giọng Lê Nhiên lúc ẩn lúc hiện truyền ra ngoài, ít đi sự ngạo mạn, thêm phần khiêm tốn xa lạ, chỉ là cái khiêm tốn kia dị thường trúc trắc, nghe có phần cứng rắn.

“Nửa phần sau tôi nhất định sẽ mau chóng hoàn thành rồi giao bản thảo, trước tiên ngài có thể cho tôi xin một nửa tiền… Vâng, tôi biết, có thể là… Gần đây tôi có hơi bận rộn… Sẽ không đâu, tôi đảm bảo sẽ không giống như lần trước kéo dài bản thảo, ngài… Alô, đừng cúp máy, tôi…” Hẳn là đối phương đã cúp máy đi, Lê Nhiên tức giận ném di động, lầm bầm chửi thề một câu.

“Sao ông sốt ruột cần tiền đến thế? Không phải còn có năm triệu…” Bạch Vân Bằng lẫm liệt đẩy cửa đi vào ngồi trên ghế sô pha cũ nát phát biểu ý kiến cá nhân, nói tới chỗ này đột nhiên dừng lại, một người có năm triệu, lẽ nào còn ở ngay trong căn phòng tồi tàn này, trong khi đó lại vội vã mong muốn một nửa tiền nhuận bút kia?

Lê Nhiên cúi đầu ngồi ở trên ghế, không để ý đến cậu.

“Căn bản ông không có tiền đúng không?”

“Sao ông lại nuôi dưỡng tôi, tính làm từ thiện à?”

“Nếu đã như vậy, tại sao ông không nói sớm?”

Vấn đề này nối tiếp vấn đề kia, trong lòng Bạch Vân Bằng không thể nói ra đó là tư vị gì.

Lê Nhiên ngẩng đầu, cười lạnh, nhưng không nói câu nào.

Bạch Vân Bằng tức giận từ trên ghế sô pha nhảy xuống: “Sao ông không nói chuyện?”

“Lời cháu cũng đã nói hết, chú còn lời nào để nói?”

“Ông…” Bạch Vân Bằng nhất thời nghẹn lời.

Lê Nhiên thấy cậu không nói lời nào, đứng lên bắt đầu thay quần áo.

“Ông… Thật là…” Bạch Vân Bằng không biết nên nói cái gì cho phải, hiện tại cái kẻ đáng ghét nhất này, trong những thời khắc bất lực lại cứ vô tư giúp đỡ cậu, cậu còn điều gì có thể nói đây?

Lê Nhiên đẩy ra cửa chính đi ra ngoài.

“Ông đi đâu vậy?”

“Tìm việc làm. Nếu không chúng ta phải uống gió Tây Bắc mà sống nha, Bạch thiếu gia.” Lê Nhiên vẫn mang bộ dáng không hề để ý, “Còn nữa, cháu lại trốn học?”

Bạch Vân Bằng mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, đây là lần đầu tiên sau hai năm mới nhìn thấy cậu cười, cậu đánh một cái vào lưng Lê Nhiên: “Cái gì mà “Lại”, đây là lần đầu tiên tôi trốn học đó.”

“Sau này sẽ không có lần thứ hai.” Lê Nhiên vỗ lên đầu cậu. Thằng nhóc này lớn quá nhanh, hai năm trước chỉ mới đến eo anh, hiện tại đã cao đến bờ vai anh, chỉ cần qua mấy năm, anh muốn vỗ đầu cậu cũng khó.

“Đi ra ngoài cố gắng kiếm tiền, tôi không muốn bị chết đói.” Bạch Vân Bằng nhấc túi xách lên, đi theo Lê Nhiên ra cửa, nhìn anh cúi đầu khóa cửa, bỗng nhiên cảm thấy người này kỳ thực cũng không ghê gớm như mình nghĩ, hơn nữa…

“Nhớ phải cố gắng đọc sách, không để chú phải tốn tiền đóng học phí —— cái cửa này bị gì thế nhỉ, sao khóa không được?” Đầu Lê Nhiên càng cúi thấp hơn, tóc dài như thác nước xõa xuống, ừm… Thác nước này đúng là rối loạn. Chẳng qua…

Bạch Vân Bằng đi qua nắm lấy cái khóa, dễ như ăn kẹo khóa cửa lại, học theo dáng vẻ người lớn, giả vờ thâm trầm lắc đầu thở dài: “Ông đúng là lão già ngốc nghếch.”

Lê Nhiên liếc mắt trừng cậu.

Sao hôm nay cậu lại tốt đến như thế? Một bên Bạch Vân Bằng đi theo Lê Nhiên ra phía sau ngõ, một bên ở trong lòng bùi ngùi nghĩ ngợi.