“Rất tốt, ngươi không lừa ta, nếu không. . . . . .” Rốt cuộc Ngự Chi Tuyệt cũng lên tiếng, chỉ là, từng chữ giống như toát ra từ kẽ răng, mang theo run rẫy lạnh lẽo không dễ dàng phát giác.

Giọng nói vốn thanh thúy dễ nghe của nam đồng lúc này lại hơi khàn khàn vì thời kỳ đổi giọng của thiếu niên, ngoài ý muốn làm cho lòng người thêm mềm nhũn.

Nếu không cái gì? Giống như trong truyện hủy diệt thế giới sao?

Lăng Hạ nhất thời 囧, không chút do dự khẳng định nói: “Ta đương nhiên vĩnh viễn sẽ không lừa đệ.”

Hắn khẽ vuốt ve lưng Ngự Chi Tuyệt an ủi, nhớ tới tuyên ngôn cuối cùng lúc lâm chung của nhân vật phản diện đại nhân. Đứa bé này quá thiếu cảm giác an toàn, cũng quá mức cố chấp rồi, cho nên rất dễ lầm lạc. . . . . .

Hơn nữa lại nói, thời gian hai người ôm nhau cũng quá dài đi? . . . . . .

Lăng Hạ nơi lõng tay muốn đứng thẳng người, nhưng đối phương vẫn cố chết ôm chặt. Nhận ra hắn giãy giụa, Ngự Chi Tuyệt chỉ hơi thả lỏng tay, đổi tư thế ôm tiếp.

“. . . . . .” Bốn năm qua sao đứa nhỏ này lại trở nên bám người như vậy? Này này, thiếu niên chí tình chí nghĩa như vậy sao có thể trở thành boss nhân vật phản diện? ! Tác giả đáng chết không nhầm cái gì chứ?

Cũng đúng, đối với mình mà nói thời gian bốn năm chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với đứa nhỏ này mà nói, đã tách ra lâu như vậy, chỉ sợ hắn vẫn mang theo cảm giác bứt rứt. . . . . . Lăng Hạ ôm lấy Ngự Chi Tuyệt lần nữa, khe khẽ thở dài.

Tống Tiểu Hổ đã mang theo thức ăn trở lại, A Ly đứng ở trên đầu hắn, một người một thú đẩy cửa nhìn thấy hai người ôm nhau thật chặt trong phòng, đều sửng sốt một chút.

Ngự Chi Tuyệt chỉ dùng khóe quét qua, dứt khoát tung một chưởng đánh cửa đóng lại, thức ăn trong tay Tống Tiểu Hổ loảng xoảng rớt đầy đất, lỗ mũi cũng bị đụng, khổ sở ôm mũi ngồi chồm hổm xuống, thở phì phò nói: ” A Tuyệt đáng chết! Cẩn thận ta đánh ngươi một trận a! . . . . . .”

A Ly trốn thật mau, cũng tức giận đứng trên mặt đất gầm thét, chỉ là, bây giờ hình thể nó xinh xắn, phát giận không khác gì con mèo nhỏ.

“Hôm nào.” Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng nói, đổi lại tư thế gác cằm trên bả vai Lăng Hạ, lông mi rũ xuống, hình như muốn dùng tư thế này thiêm thiếp đi một lát.

Hơi thở của người này, luôn đặc biệt làm cho người ta thoải mái. . . . . .

“. . . . . .” Lăng Hạ có chút vô lực, nhẹ giọng cười nói, “Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi, A Tuyệt, mấy năm này đệ sống ra sao?”

Sống ra sao sao? Ngự Chi Tuyệt dường như lại nhìn thấy buổi chiều mờ mờ vô lực đó.

Hắn bị nhốt một tháng cấm được thả ra, không thấy bóng dáng quen thuộc kia, nhìn thấy lại là nữ nhân hắn ghét nhất. Đối phương một câu gọi hắn lại: “Bởi vì chuyện sư huynh Thượng Nhan của ta. . . . . . Ca ca huynh có mấy câu muốn ta truyền đạt cho huynh!”

Cái gì gọi là “Ta sẽ không chết” ?

Cái gì gọi là ” Ở chung thật tốt với Tống Tiểu Hổ, vĩnh viễn là huynh đệ ” ?

Cái gì gọi là “Ta không đau chút nào, không chịu khổ”?

Sau đó Thủy Vũ đỏ mắt nói gì hắn đều không nghe được, hắn chỉ biết, người kia vì mình mà gánh lấy tất cả!

Khi hắn điên cuồng chạy tới Chấp Pháp đường thì chỉ nhìn thấy vết máu đen ngưng tụ trên hình mộc cùng dây thừng.

Những vết máu này đều là người nọ thay mình chảy . . . . . .

Chỉ là, nghĩ như vậy, tưởng tượng ra, tâm đã co rút đau đớn khó có thể hô hấp.

Người kia nói hắn sẽ không chết, hắn liền tin tưởng, một mực chờ đợi người kia trở lại!

Từ nay về sau, chỉ có một mục tiêu, chính là trở nên mạnh mẽ!

Người kia vì hắn mà đổ máu, người kia quá mềm lòng, hắn liền giúp người kia trả lại gấp mười gấp trăm lần! . . . . . .

Chờ người kia trở về, sẽ không để hắn bị người khác bắt nạt, cũng không để hắn rời khỏi mình nữa!

Ngự Chi Tuyệt chậm rãi buông tay ra, như dã thú hung mãnh hung hăng nhìn chằm chằm Lăng Hạ, giọng nói mang theo mấy phần tức giận: “Ta đây bốn năm sống rất tốt, tại sao ngươi mất tích lâu như vậy!”

Nghe ngữ điệu quen thuộc Lăng Hạ mới yên tâm, nhàn nhạt nở nụ cười đưa tay sửa sang lại tóc rơi trên trán Ngự Chi Tuyệt: “Thật xin lỗi, ta cũng vừa mới tỉnh lại không lâu.”

Tống Tiểu Hổ xoa mũi đẩy cửa đi vào, hùng hùng hổ hổ mang theo vài phần khoe khoang nói: ” A Tuyệt chết tiệc, Lăng đại ca còn chưa ăn cơm đâu! Ha ha, là ta tìm được Lăng đại ca trước nha. . . . . .”

“. . . . . .” Lăng Hạ cảm giác được một cách rõ ràng, bởi vì một câu nói của Tống Tiểu Hổ thô thần kinh này, sắc mặt đứa bé nhỏ mọn nhà hắn lại âm trầm hơn.

Gặp trước hay gặp sau mấy chuyện như vậy không có gì đáng giá để lấy le, được chứ?

Xem ra bốn năm qua hai đứa bé vẫn là quan hệ đối thủ a. . . . . . Lăng Hạ nhịn cười không được.

Thức ăn rất nhanh được mang lên lần nữa, Tống Tiểu Hổ còn muốn một vò rượu. Lăng Hạ nhìn dáng vẻ bưng chén lên thuần thục của hắn, sắp tức chết rồi, chưa thành niên không thể uống rượu, không biết sao?

Hắn vội vàng đè lại ngăn cản, Tống Tiểu Hổ không hiểu gãi gãi đầu con nhím nói: “Uống rượu có là gì? Lăng đại ca, huynh không biết đó thôi, A Tuyệt còn uống rượu say hai lần, bị sư phụ trách phạt rồi đó.”

Ngự Chi Tuyệt nghe Tống Tiểu Hổ tố giác mình cũng không có gì bối rối, chỉ nhìn Lăng Hạ một chút, từ từ đẩy ly rượu ra nói: “Ngươi không thích vậy ta liền không uống a.”

Huống chi, hai lần đó hắn uống rượu cũng chỉ vì nó có thể khiến người tạm thời quên thực tế thôi.

Hắn nhỏ giọng nói: “Cái người này, mấy năm nay rốt cuộc đi đâu?”

Luôn là “Ngươi ngươi ngươi” , hoặc là gọi thẳng đại danh, đứa bé chết tiệt này cho tới bây giờ chưa từng gọi mình một tiếng ca!

Lăng Hạ thuần thục đút cái đùi gà trong bát cho A Ly, cười nói: “Ta được một vị tiền bối cứu, chính là người lúc trước ta nói với đệ, dạy ta luyện khí chi pháp đó. A, đây là A Ly, A Ly là vị kia tiền bối kia giao cho ta, bây giờ người có chuyện không thể chăm sóc nó. Năm đó tâm mạch của ta bị thương nhẹ, cho nên vị tiền bối kia đã tốn một chút thời gian giúp ta khang phục, sau khi ta tỉnh lại mới tới tìm các đệ.”

Hắn cố ý nói qua loa, dù sao những chuyện này cũng đều đã qua, về đoạn Thánh Nữ Phong kia, dĩ nhiên càng không thể nói.

A Ly ngẩng đầu lên nhe răng với Ngự Chi Tuyệt, nó cảm nhận rõ ràng trên người đối phương tản mát ra ác ý đối với mình, hơn nữa thuộc tính người này tản mát ra hơi thở âm hàn, nó cũng rất ghét.

Ngự Chi Tuyệt lạnh lùng liếc A Ly một cái, cho tới bây giờ Lăng Hạ cũng chưa từng đút cơm cho mình, tại sao lại cho súc sinh này ăn?

(Ầy, như thế mà anh cũng ăn giấm cho được @@!)

Nhìn hai biểu cảm chán ghét tương tự nhau, Lăng Hạ lại buồn cười. Hắn cảm thấy A Ly có lúc rất giống Ngự Chi Tuyệt, tính tình tương tự sẽ bài xích lẫn nhau, quả nhiên không giả.

Ngự Chi Tuyệt theo dõi hắn hỏi “Như vậy sau này ngươi đi đâu? . . . . . . Còn phải trở về tìm vị tiền bối kia sao?” Tay của hắn không khỏi nắm chặt, nếu Lăng Hạ không muốn về Phái Thiếu Dương, vậy mình liền dẫn hắn rời đi, dù sao Phái Thiếu Dương hắn chưa bao giờ để vào trong mắt. . . . . .

Lăng Hạ không nhịn được giống như trước đây sờ sờ đầu Ngự Chi Tuyệt, cười híp mắt nói: “Ta trở lại dĩ nhiên là tìm các đệ, sẽ không đi.” Đứa nhỏ này mặc dù bề ngoài lớn lên không ít, trên thực tế có một số động tác nhỏ vẫn không đổi, hắn rất dễ nhận ra Ngự Chi Tuyệt đang khẩn trương.

Ngự Chi Tuyệt rũ mắt, nắm tay hơi buông lỏng, trong lòng từ từ dâng lên cảm giác vui sướng đã biến mất thật lâu.

Đã nửa đêm, Lăng Hạ đem Tống Tiểu Hổ uống say chuếnh choáng về gian phòng, thuận tiện bỏ A Ly vào ngủ, tránh nó cùng Ngự Chi Tuyệt đánh nhau thật. Miệng Tống Tiểu Hổ vẫn lầu bầu lẩm bẩm không biết nói gì, nói một hồi cười khúc khích một hồi . Mặc dù nhân vật chính có thể uống rượu thu tiểu đệ, Lăng Hạ vẫn quyết định, nhất định phải nói Tống Tiểu Hổ uống ít rượu ăn nhiều cơm, bây giờ vẫn là vị thành niên đấy.

Chờ Lăng Hạ trở về lần nữa, Ngự Chi Tuyệt đã cởi áo khoác ngồi cạnh giường, mặc một thân quần áo trong trắng như tuyết, tóc đen dài tùy ý phủ xuống vai. Khi cặp mắt xếch kia tà tà nhìn sang, ngay cả là giống đực, Lăng Hạ vẫn nhìn hắn ngây ngẩn cả người.

Lăng Hạ đột nhiên cũng nhớ tới từng đoạn miêu tả dáng vẻ của Ngự Chi Tuyết trong câu chuyện lừa đảo kia, “Giống như hoa anh túc dụ người nhất” “Ưu nhã mà cao quý”. Đứa nhỏ này thật đúng là càng ngày càng họa thủy rồi. . . . . .

Trước ngực Ngự Chi Tuyệt là khối trang sức hắn làm trước kia. Vật này hơi lớn, đeo trên cổ dĩ nhiên không hợp, nhưng đứa bé này vậy mà trân trọng trân quý nhiều năm như vậy. . . . . . Lăng Hạ hơi lộ vẻ xúc động.

Ngự Chi Tuyệt nhận thấy ánh mắt Lăng Hạ, cũng cảm thấy khó xử, tiện tay lấy trang sức xuống đặt bên gối: “Ngươi còn không qua đây nghỉ ngơi?”

Lăng Hạ cởi áo khoác, nét mặt Ngự Chi Tuyệt rõ ràng muốn hắn ngủ bên trong giường, chẳng lẽ còn sợ mình chạy mất hay sao? Hắn cười nói: “Pháp khí này không tốt, sau này ta luyện cho đệ cái tốt hơn.”

Hai người sóng vai nằm, Ngự Chi Tuyệt thủy chung không nói lời nào, Lăng Hạ mệt mỏi nửa ngày rốt cuộc ngủ say sưa.

Mắt Ngự Chi Tuyệt chớp cũng không chớp, hắn nhận ra người bên cạnh hô hấp vững vàng liền xoay người, nhìn kỹ mặt mày cùng đôi môi Lăng Hạ. Vẻ mặt người này luôn mang theo nụ cười thản nhiên như vậy, đối với ai cũng rất thân thiết, dù đối đãi với kẻ thù cũng có vẻ sẽ không oán hận.

Hắn nhẹ nhàng nâng tay, đặt một ngón tay lên môi đối phương nhẹ nhàng vuốt ve, rất mềm, ấm áp. . . . . .

Ngự Chi Tuyệt đột nhiên sinh ra một loại khát vọng nóng rực xa lạ, hắn muốn hung hăng liếm cắn, khắc thật sâu hương vị máu của đối phương vào trong lòng, khiến đối phương cũng giống vậy khắc sâu mình vào lòng!

Một khắc khi nhìn thấy Lăng Hạ trong lòng hắn liền dâng lên một loại chua xót không cách nào khắc chế, thứ đó ngăn ở ngực, làm hắn khó chịu tới cực điểm. Nhưng Lăng Hạ vẫn là dùng bộ dáng trước đây, đối với ai cũng rất tốt, đối với người nào như một!

Giống như mình và Tống Tiểu Hổ, thậm chí cùng con súc sinh kia, trong mắt hắn cũng không có khác biệt!

Như vậy lần sau, Lăng Hạ có phải sẽ có thể giống như cứu mình, lấy mệnh cứu người khác hay không?

Ngự Chi Tuyệt híp mắt lại, ánh lạnh mơ hồ mang theo vài phần khát máu, hắn không muốn như vậy! Dù là Tống Tiểu Hổ cùng nhau lớn lên cũng không được!

Trong máu có loại dục vọng không biết tên đang nhảy nhót, làm hắn hô hấp càng ngày càng gấp rút.

Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý tưởng kinh khủng, muốn giam cầm người này ở bên mình, vĩnh viễn chỉ nhìn thấy mình. . . . . .

Hắn muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh nhìn người này ở bên người, như bây giờ, có thể chạm vào!

Nhưng mà. . . . . . Nói như vậy, sẽ bị người này ghét sao?

Chỉ là, mới tưởng tượng ánh mắt kinh ngạc chán ghét của đối phương, ngực đã rất khó chịu. . . . . .

Rốt cuộc Ngự Chi Tuyệt cũng từ từ bình tĩnh lại.

Hắn thử ôm lấy đầu Lăng Hạ, áp vào ngực mình, lại đem tay Lăng Hạ khoác lên người mình.

Người này thật đúng là không có chút cảnh giới, lông mày hơi nhíu, liền lại dãn ra ngủ say rất nhanh.

Ngự Chi Tuyệt hài lòng lấy tay ôm ngang hông Lăng Hạ thật chặt, ngửi mùi vị quen thuộc, cũng nhắm hai mắt lại.