Sau khi ra được khỏi trường, Vi khiết đứng bên đường mở google map lên gọi một chiếc xe taxi điện tử bất kì rồi vào trong. Bác tài hồ hởi đoán khách, trước khi lên còn lịch sự mở cửa lấy tay kê đâu cho cô rồi chắc chắn mới đóng cửa lại rồi mới lên ghế lái.

Ông bác tuổi trung niên, hay cười, xem thẻ làm việc được treo trên gương phụ thấy bác đã làm việc lái taxi công nghệ được nhiều năm, thâm niên khá cao. Cách làm việc khá yêu nghề, căn bản thế. Dù sao kiểu cách hơn rất nhiều so với thành phố giàu có như Tây Thành.

Vi Khiết thấy bác ta nhiệt tình, cô không ngại hỏi thêm vài câu lúc đi đường liên quan đến khu công nghiệp của Đường gia. Người lái xe lâu năm, ắt biết nhiều ít đi.

"Cho cháu đến khu công nghiệp Đường gia".

"Được"

"Bác tài, bác lái xe nhiều năm ở đây liệu có biết tình hình của khu công nghiệp họ Đường mấy năm gần đây không?". Cô nàng thăm dò

"Cô bảo nhà họ Đường ấy hả?... Họ làm ăn chán lắm. Ba năm nay, người dân Đông Thành tẩy chay không ít lần, dân tình xôn xao hết cả vì vụ vải hóa chất pha nhiều thành phẩm gây dị ứng da nghiêm trọng, mấy lần mổ xé nhưng không biết thế lực đằng sau thế nào chống lưng chỉ được một thời gian lại tịt ngỏm. Đúng là chỉ khổ người dân".

Ông tài xế vừa hồ hởi kể chuyện, không ngại hàn huyên mấy câu dài dòng.

"Ồ, vậy khu công nghiệp giờ vẫn hoạt động bình thường chứ? Nhân viên bãi công rất nhiều sao họ vẫn có đủ sản phẩm xuất hàng". Vi Khiết nhíu mày suy nghĩ

"Không đủ đâu, hoạt động toàn trái phép hết. Nhưng lại chẳng có cơ quan chức năng nào điều tra cả. Thời buổi tiền mà, giải quyết êm xuôi hết".

Cô nàng Đường vừa nghe chuyện vừa lướt điện thoại xem số hoạt động trên cơ sở của Đường gia ở Đông Thành. Đúng như dự đoán suy tàn thậm tệ. Nhưng ai bảo Cố Thảo lại là người Cố gia chứ. Cả mọi khoản đều được gia tộc lớn chống lưng. Bảo sao dù trái phép đến đâu cũng vẫn trụ vững tiếp tục.

Có điều, Cố Thảo họ Cố hờ nhưng bạn trai cô là cháu đít tôn dòng dõi hẳn hoi. Đấu với Cố Mặc thì chị gái nuôi cũng phải nể sợ kiêng dè.

Xe taxi đi rất nhanh đến nơi, khu công nghiệp Đường gia toạ lạc tại một mảnh đất rất đẹp. Gần trung tâm thành phố. Từ Đại học Đông Thành đến không tính là quá xa, có khi gần là đằng khác, rất tiện cho việc bới móc thông tin. Vi Khiết trả tiền cho tài xế xong rỗi xuống xe.

Mới đến đã ngửi thấy cái mùi không khí nhà máy bị ô nhiễm, cô nàng Đường khó chịu, lấy trong túi áo ra một chiếc khẩu trang hoạt tính đeo vào, rồi bước vào trong công xưởng.

Thâm nhập vào trong rất dễ dàng, không bảo vệ, không nhân viên bảo an ngăn cản, đơn giản là bước vào trong và tuột một cái đến nhà dệt.

Nhân viên chỉ có khoảng 10 người đổ lại, ai làm việc nấy không quan tâm ai đến ai đi. Trang thiết bị thì chẳng có, mà có thì đã đóng cục rỉ sét lại. Đây rõ ràng không phải doanh nghiệp hoạt động 4 năm mà phải 10 năm mới đúng. Suy tàn quá.

Cô nàng Đường vừa đi vừa quan sát xung quanh. Bộ quần áo đồng phục màu đen bị bám nhiều vải sợi hóa học, vừa bụi, vừa bẩn. Khá nề hà, Vi Khiết nhanh chóng chụp ảnh tất cả những thứ có mặt tại đây lại, rồi quay cả những công đoạn bâne thỉu của công nhân đang làm. Họ như kiểu người máy vậy, làm việc không quan tâm đến người xung quanh, đôi mắt thâm quầng đờ đẫn vì kiệt sức.

Vi Khiết cúi xuống nhìn bọn họ, tuy vẻ ngoài mặt cô vẫn lãnh đạm như thường nhưng trong lòng đã toát mồ hôi lạnh. Cô định lân la đến hỏi xem, tay vẫn cầm điện thoại chế độ quay video.

"Xin chào? Tôi có thể hỏi đống nhuộm hóa chất này đến từ đâu không?"

Công nhân không quay đầu lại ngay mà từ từ ngước đầu của mình lên. Giọng run run, đôi mắt thâm nhíu lại, hóa chất này quả thực có vấn đề, trên mặt họ xuất hiện những mụn mũ rõ ràng, phần tay đã bị bôi đen hoàn toàn do phẩm nhuộm tạo ra.

Nhân viên: "cô là ai?"

Vi Khiết bĩnh tĩnh quay thau đựng màu, trả lời: "nhân viên khảo sát thị trường"

"Cô nên đi về đi, ở thêm mấy phút nữa kể cả chúng tôi không đuổi cô cũng sẽ bỏ về. Nơi này quá độc, muốn bệnh tật như chúng tôi cứ việc tự nhiên ở đây". Nữ nhân viên cúi xuống tiếp tục việc của mình, bà ta khuyên, cũng chẳng quan tâm lắm đến mấy người quản lý thị trường gì gì đó, bà chủ đằng sau nhà máy này căn bản chỗ dựa rất khủng, dù có điều tra được gì cũng sẽ bị dập tắt nhanh thôi

Vi Khiết nghe hết rồi đứng lên, mấy người ở đây căn bản chán sống rồi, họ còn sống ngày nào để kiếm tiền để hay ngày ấy thôi. Thở dài trong lòng một hơi cô nhất quyết quay ra khỏi khu nhà máy. Không khí ở đây vừa độc, vừa nặng nề, thở bình thường cũng không dám.