Cuối cùng, Thiệu Hiểu Khiếu cầm hơn 800 tệ tiền mặt rời đi.

Nguyên bản cho rằng tiền vốn khởi động đã có rồi, kết quả chỉ có 800 tệ, cố tình Thiệu Hiểu Khiếu không thể không lấy, hắn không muốn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tiền riêng của nhóc con nữa.

Sau khi cầm tiền, hắn bắt đầu suy nghĩ cách mở cửa hàng, từ giờ đến ngày sau phỏng tính coi nên làm cái gì.

Lâu gia có tiền, mà còn là rất nhiều tiền.

Nhưng không có liên quan đến hắn một xu nào hết, một là hắn không nghĩ muốn, có muốn thì Lâu gia cũng không cho.

Sử dụng thủ đoạn bỉ ổi, dùng một ít nguyên nhân để gả vào Lâu gia, cho nên Lâu Dụ cùng với gia đình của y đối với nguyên chủ vô cùng thống hận, ước gì có thể đem nguyên chủ ra thiên đao vạn quả, nhưng không thể không chấp nhận.

Mà hiện tại, chẳng sợ Thiệu Hiểu Khiếu gào thét muốn ly hôn, triệt để rời khỏi Lâu gia.

Cũng không thể không cẩn thận một chút.

Từ ký ức của nguyên chủ cùng với một ít tình tiết trong tiểu thuyết, sau khi Thiệu Hiểu Khiếu sử dụng thủ đoạn để mang thai con của Lâu Dụ, lại cậy đó mà ép Lâu Dụ không thể không cưới hắn.

Hắn sở dĩ nhiều năm qua có thể bình an vô sự mà sống ở Lâu gia, cũng bởi vì có ‘ông chú’* trong miệng Lâu Dụ.

Thiệu Hiểu Khiếu và ông chú này có ít dây mơ rễ má với nhau, có thể nói nếu không có quan hệ với ông chú, đừng nói gả vào Lâu gia, chỉ cần những thủ đoạn kia của Lâu Dụ cũng đủ để cho hắn biến mất trên thế giới này.

Theo cốt truyện của tiểu thuyết.

Những năm gần đây ông chú kia đối với nguyên chủ càng ngày càng chướng mắt, thời gian này xảy ra rất nhiều chuyện, làm ông chú kia vô cùng thất vọng, từ lúc bắt đầu coi như con cháu mà chăm sóc, đến bây giờ ẩn ẩn có chút khó chịu.

Mà qua thêm một đoạn thời gian nữa, sẽ phát sinh ra một sự việc khiến cho ông chú kia đối với nguyên chủ hoàn toàn lạnh tâm.

Nguyên chủ bỗng nhiên không có bất kỳ chỗ dựa nào, đột nhiên biến mất không có chút tin tức gì.

Nói cách khác, trước khi ly hôn, hắn không thể mất đi sự ưu ái của ông chú này, không có chỗ cho hắn dựa vào, kết cục sẽ đặc biệt thê thảm.

Nhưng còn có một chỗ, có chút khó xử.

Hắn – Thiệu Hiểu Khiếu muốn ly hôn, Lâu Dụ khẳng định cũng muốn, nhưng ở chỗ ông chú thì rất khó nói.

Lúc trước có thể nói hắn là quấn mãi không buôn, sống chết nhất định muốn gả cho Lâu Dụ, bây giờ hắn mở miệng đòi ly hôn, ông chú khẳng định cho rằng trong này có gì mờ ám, sẽ không đồng ý, mà làm Lâu Dụ nói thì càng không được, ai mà chả biết Lâu Dụ không thích hắn, thậm chí còn chán ghét hắn, nhưng ở Lâu gia, Lâu Dụ chỉ nghe lời một mình ông chú.

Ông chú muốn y lấy ai, chẳng sợ y không thích thì cũng sẽ lấy, thậm chí tình nguyện đặt ở trong nhà làm đồ trang trí thì cũng sẽ không từ chối.

Cho nên, muốn làm Lâu Dụ mở miệng, rất khó.

Trừ phi là ông chú chủ động nói ra.

Thiệu Hiểu Khiếu ôm đầu ngồi tại chỗ, hắn muốn điên lên mất thôi.

Không phải chỉ là đơn đơn giản giản mà ly hôn thôi sao, ở đâu ra nhiều chuyện vòng vo thế này.

Ông chú có thể đưa ra đề xuất ly hôn, nhưng tiền đề là không phải trong tình huống chán ghét hắn mà quyết định, nếu không hắn cũng không có trái ngọt để ăn.

Nhưng ông chú còn coi hắn là con cháu mà chăm sóc, liền không tin hắn muốn chủ động ly hôn, rốt cuộc lúc trước là đòi sống đòi chết phải gả cho Lâu Dụ, nếu Thiệu Hiểu Khiếu thật sự đưa ra đề nghị, ông chú nhất định sẽ cho rằng hắn bị ép buộc.

Cho nên……

Hắn nên làm gì bây giờ?

Thiệu Hiểu Khiếu khẽ cắn ống hút đột nhiên liền nghĩ.

Hắn nghiêng nghiêng đầu, hình như sự việc làm ông chú hoàn toàn chán ghét hắn xảy ra ở bữa tiệc từ thiện mà Lâu Dụ nói lúc trước đi? Nếu không trước tiên đi thăm dò tình hình trước?

Thiệu Hiểu Khiếu chú ý đến đó, lập tức vui vẻ lên.

Đi đến quầy hàng gọi đầy một thùng, ngồi tại chỗ ăn đến cực kỳ thỏa thích.

Trước khi đi, còn đặc biệt mà mang cho nhóc con và nhóc béo một phần.

……

Mà ở bên kia.

Lâu Dụ đang bưng một ly nước ấm đi tới, ở bên cạnh xe lăn ngồi xổm xuống, đem ly nước đưa qua, “ Ngài tuổi cao rồi, có một ít việc để chúng con làm là được, không cần ngài phải hao phí tinh thần.”

Lâu Học Chân nhận chén trà, cảm thụ độ ấm của ly, không khỏi bĩu môi: “ Ông thích nước sôi để nguội.”

“ Ngài không xem xem ngài bao nhiêu tuổi rồi, nước sôi để nguội đối với thân thể không tốt.”

Lâu Học Chân lắc đầu không vui, “ Nhìn con đi, không dễ thương chút nào hết, chạy ba lần bốn lượt đến thăm ông chỉ để nhắc nhở ông đã già? Vậy chi bằng con không tới”

Khuôn mặt âm u lạnh lẽo của Lâu Dụ xuất hiện ý cười: “Con đây là nói thật, là ngài dạy con không thể nói dối.”

Lâu Học Chân nhìn đứa cháu này, đôi mắt nhìn qua trăm sắc thái của thế gian hiện lên một tia hối hận, lão nhẹ nhàng thở dài: “ Ta sớm đã hối hận, hồi ấy cùng Thiệu….dạy dỗ con, liền không đem con dạy bảo đến tính tình cứng ngắc như thế này.”

Không muốn nói, cũng không nghĩ sẽ muốn nói.

Tất cả đều nén lại trong ngực, ngay cả một người tri âm tri kỷ cũng không có.

Lâu Học Chân thật sự hối hận rồi.

Hối hận lúc mang Lâu Dụ, không dạy y phải ích kỷ một chút.

Hối hận ngày trước Thiệu Hiểu Khiếu mang bầu Tông Tông tìm đến cửa, không kiên định một chút.

“ Ngài thành thành thật thật đem thuốc uống đi, nếu con cứng nhắc cũng sẽ không mặc kệ ngài bỏ mặc sức khỏe như này.” Lâu Dụ đem bàn tay duỗi đến trước mặt ông chú, trong lòng bàn tay thon dài để mấy viên thuốc.

Lâu Học Chân lại thở dài một hơi.

Nhận mệnh đem thuốc uống xong, cho dù trong miệng không còn chút đắng nào, ông cũng nhíu mày,

Lâu Dụ đem viên mơ chua ngọt ra, sau đó xé bao bì lại để vào tay ông chú.

Lâu Học Chân vội vàng bỏ vào trong miệng, đợi sau khi trong miệng vừa chua vừa ngọt, ông nói: “ Con đó, nếu đem công phu đùa giỡn ông đặt trên người Tông Tông, thằng bé sẽ thân cận với con hơn.”

Trên mặt Lâu Dụ có chút không tự nhiên.

Y đối với Tông Tông mà nói rất phức tạp, rốt cuộc con mình sớm chiều ở chung với nhau, có thời điểm không phải không muốn thận cận, chỉ là…..

một khi nghĩ đến đứa con này tại sao lại đến, lại là do ai sinh ra, thì tâm tư muốn thân cận cũng mờ nhạt đi rất nhiều.

Lâu Học Chân nhìn Lâu Dụ không nói lời nào.

Cũng không khuyên bảo nhiều, cuộc sống của y để y tự quyết định, lão không dám nhúng tay vào nhiều.

Đã làm sai một việc rồi, ông cũng không muốn tiếp tục làm sai nữa.

Lại nói ông cũng đã già rồi, có một số chuyện cũng không dám trộn lẫn.

“ Ông biết con lo lắng cho ông, nhưng buổi từ thiện này mai, cho dù như thế nào thì ông cũng sẽ tới.” Lâu Học Chân mở miệng nói, ông hơi hơi ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, chậm rãi nói: “ Đây là mong ước của hắn, ông đời này đều muốn làm xong.”

Lâu Dụ duỗi tay đặt trên vai ông chú, “ Con biết, ngày mai con đi với ngài.”

Trong mắt Lâu Học Chân hiện lên ý cười, gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “ Thiệu Hiểu Khiếu có đi không.”

“ Hắn nói không đi.”

Lâu Học Chân quay đầu nhìn Lâu Dụ, có chút ngạc nhiện.

Mà bản thân Lâu Dụ cũng cảm thấy, hành vi của Thiệu Hiểu Khiếu rất kỳ quái.

Phải biết rằng những năm gần đây, Thiệu Hiểu Khiếu không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để có thể xuất hiện với thân phận là Lâu gia nam thê, lần này lúc nhắc đến, vốn cho rằng Thiệu Hiểu Khiếu nhất định sẽ đồng ý.

Cũng không nghĩ tới, Thiệu Hiểu Khiếu lại có thể từ chối.

Chẳng qua là, Lâu Dụ lại tỏ vẻ châm biếm, y nói: “ Hắn lúc này có lẽ đã thay đổi chủ ý rồi.”

Lấy lui làm tiến, lạt mềm buộc chặt, thật là buồn cười.

___________________________

*Ông chú: là em trai của ông nội hoặc ông ngoại.

Cái này là do mình có nhầm lẫn về xưng hô bên Trung một xíu, mình đã sửa lại xưng hô này ở những chương trước rồi nhé..