Chạng vạng tối, Lục Diêu nhận được yêu cầu trò chuyện từ Osiris.

Sau khi kết nối, y nghe được Osiris hỏi: "Giờ em đang ở đâu?"

Lục Diêu do dự chút xíu, vẫn trả lời: "Bây giờ tôi đang ở ký túc xá."

"Tôi đã đến cửa trường học của em rồi, muốn tôi đến cửa ký túc của em không?" Osiris hỏi.

Osiris đến cửa ký túc xá của y? Lục Diêu nhớ lại tình hình buổi lễ khai giảng hồi đó, khóe miệng giật giật.

Chỉ với hình chiếu 3D của Osiris phát biểu thôi đã khiến đám học sinh này điên cuồng rồi, nếu là người thật xuất hiện, đoán chừng y sẽ bị mang theo lên thời sự Liên Bang mất.

Tuy rằng trước đây y đã từng rất nhiều lần được hưởng đãi ngộ leo lên thời sự Liên Bang, hơn nữa còn không phải là mấy tin tức tích cực gì.

Nhưng nó sẽ không oanh động bằng tin tức y với Osiris có quan hệ gì đó đâu.

"Không cần, tôi sẽ đến đó." Lục Diêu nói, "Anh ở cửa nào?"

Học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang diện tích bao la, cho nên tổng cộng có 12 cửa ra vào.

"Cửa chòm Nhân Mã.

Số hiệu phi thuyền là ED256."

"Tôi ra đó đây." Lục Diêu nói.

"Ừ, tôi chờ em."

Kết thúc trò chuyện xong, Lục Diêu bèn ra khỏi ký túc xá.

Y đi đến trạm phi thuyền cách ký túc xá gần nhất, lựa chọn phi thuyền bay thẳng tới cửa chòm Nhân Mã.

Lục Diêu xuống phi thuyền, nhìn xung quanh, sau đó y phát hiện một chiếc phi thuyền dân dụng cao cấp nằm chếch cửa lớn có số hiệu là ED256.

Đây không phải là chiếc phi thuyền thường dùng của Osiris.

Hắn bình thường đi ra ngoài đều ngồi phi thuyền quân dụng riêng.

Lục Diêu đi đến gần phi thuyền, cửa phi thuyền chậm rãi mở ra.

Lục Diêu nhìn về phía ghế lái, ngồi trên ghế lái chính là Osiris.

Lục Diêu ngồi vào ghế phụ, sau đó cười nói với Osiris: "Không ngờ lần này anh tự mình lái cơ đấy, tôi còn tưởng là vị phó quan nọ của anh nữa chứ."

Lục Diêu vào ngồi xong, cửa khoang tự động đóng lại.

"Tôi không muốn có quá nhiều người dư thừa giữa chúng ta." Phi thuyền khởi động, Osiris trả lời.

Lục Diêu: "..."

Phi thuyền bay nhanh, cảnh vật ngoài cửa sổ trở nên mơ hồ bởi vì tốc độ của phi thuyền.

Lúc này, hai người đều không nói gì.

Lục Diêu cũng chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nửa tiếng qua đi, phi thuyền đến nhà hàng cao cấp tên là Lorraine mà Angus nói.

Phi thuyền tiến vào lối VIP, sau đó dừng ở khu vực dừng riêng.

Từ đây có thể vào thẳng phòng VIP của nhà hàng, bảo đảm tuyệt đối tính riêng tư cho khách hàng.

Lục Diêu xuống phi thuyền, hỏi: "Angus đâu?"

Tuy Angus chơi y một vố, nhưng cậu nhóc không có ý xấu, nên Lục Diêu không giận cậu.

Với cả lúc trước nghe giọng điệu của Angus, cậu ta hẳn là sẽ đi cùng, nên Lục Diêu bèn thuận miệng hỏi một câu.

"Hôm nay nó không tới." Osiris thản nhiên nói.

Lục Diêu nhìn Osiris, y cảm thấy Osiris vẫn chưa nói hết lời.

Bởi vì với tính cách của Angus, không có khả năng cậu không tới được.

Rất rõ ràng Osiris đã nhìn hiểu được ý của Lục Diêu, cho nên hắn nói tiếp: "Tôi không cho nó tới."

Quả nhiên...!Rất phù hợp với tác phong của Osiris.

Mà Lục Diêu có thể tưởng tượng được vẻ mặt uất ức của Angus khi nhận được tin tức này.

"Đi thôi." Osiris nói với Lục Diêu.

"Ừ, được." Lục Diêu đáp một tiếng

Hai người đi sóng vai.

Khoảng cách về chiều cao vẫn khiến Lục Diêu cảm thấy không thích ứng lắm.

Nhưng thân thể này chỉ mới 16 tuổi, vẫn có thể tiếp tục cao lên.

Điều này khiến Lục Diêu thầm cảm thấy an ủi.

Nhà hàng Lorraine có hai khu lớn.

Khu đằng trước là khu thường, chia làm khu công cộng và khu phòng VIP bình thường.

Mà khu đằng sau lại chuyên dùng cho các khách hàng giới thượng lưu, là khu vực VIP cao cấp.

Không chỉ cơ sở phục vụ hạng nhất, còn cam đoan an toàn riêng tư tuyệt đối.

Osiris quẹt thẻ ID thân phận, tiến vào khu sau.

Đi vào phòng riêng, Lục Diêu và Osiris ngồi xuống.

Trên bàn ăn có nút thực đơn, ấn vào nút menu thì sẽ xuất hiện hình chiếu menu 3D, chạm vào tên món ăn trên hình chiếu 3D thì sẽ xuất hiện hình chiếu của món này, để khách hàng có thể gọi món tốt nhất.

"Em gọi món đi." Osiris nói với Lục Diêu.

"Tôi sao cũng được." Lục Diêu nói.

Nói thật, mấy món này với y đều giống nhau hết, chẳng qua chỉ để bổ sung thể lực.

Không phải Lục Diêu không chú trọng ăn uống, trái ngược, y là quá mức chú trọng.

Ngoại trừ trên chiến trường, sinh hoạt bình thường của thân vương Isis đều rất chú trọng.

Nhưng Lục Diêu bây giờ lại không thể nào quá chú trọng được.

Dù y không quen với thức ăn của Liên Bang, y cũng không thể không ăn được, chỉ là để sống sót mà thôi.

Cho nên mấy món ăn nơi này với y đều giống nhau cả.

Lục Diêu nói câu đó xong thì Osiris lập tức gật đầu, "Vậy thì tôi sẽ gọi."

Hắn nhanh chóng lựa chọn xong món, Lục Diêu nhìn hắn chọn menu, trong lòng thầm kinh ngạc.

Bởi vì y phát hiện, món ăn mà Osiris gọi đều rất hợp với khẩu vị của y, không có ngoại lệ nào cả.

Lần này ánh mắt Lục Diêu nhìn về phía Osiris cũng trở nên rất kỳ quái.

"Đồ ăn anh gọi..." Lục Diêu có thể chắc chắn, đây không phải là ngoài ý muốn.

"Tôi biết khẩu vị của em." Osiris thừa nhận rất trực tiếp.

Lục Diêu: "..."

Y vậy mà không biết Osiris còn từng nghiên cứu cái này cơ đấy! Y phát hiện hàng loạt chuyện gần đây, đang phá vỡ ấn tượng trước nay của y dành cho Osiris.

Y bỗng dưng nhớ tới lần trước đến nhà Angus, Angus có nói với y về chuyện nhà cậu ta mời một đầu bếp từ đế quốc Ngân Ưng về.

Khách hàng chọn món xong nhấn vào nút xác nhận, thông tin món ăn sẽ trực tiếp truyền tới cho trung tâm điều phối, sau đó chỉ cần chờ món ăn lên.

Bởi vì là khu sau, nên tốc độ lên món rất nhanh chóng, chẳng mấy chốc, món ăn Osiris đã lên hết toàn bộ.

Người máy phục vụ dâng món ăn vào xong thì đóng cửa rời đi.

Trong phòng riêng rất yên tĩnh, nhưng hai người Osiris và Lục Diêu không hề động vào đồ ăn trên bàn.

Ánh đèn trong phòng cũng không quá sáng, tận lực chế tạo ra hiệu quả mông lung.

Trên bàn còn có giá nến điêu khắc bạc giả cổ, ánh nến khẽ lay động.

Lục Diêu nhìn ánh nến nhảy múa, ánh lửa chiếu vào trong tròng mắt của y, trên khuôn mặt đẹp đẽ trắng nõn phủ thêm một tầng sáng mờ nhạt.

Một lát sau, Lục Diêu chuyển dời ánh mắt lên khuôn mặt Osiris.

Y cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt hắn.

Khuôn mặt Osiris có đường cong khắc sâu, sống mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh lùng sâu thẳm.

Đây là một khuôn mặt làm người ta cảm thấy không có cả sức để ghen ghét.

"Anh mời tôi ăn cơm, không phải chỉ để ăn một bữa cơm thôi đấy chứ." Lục Diêu mỉm cười, "Có chuyện gì, anh cứ nói thẳng đi."

Osiris nghe xong lời của Lục Diêu, trên mặt hắn cũng không hề lộ vẻ bất ngờ.

"Lục Diêu, tôi thích em."

"Tôi biết, anh đã nói rồi." Lục Diêu thản nhiên nói.

"Cho nên chúng ta có thể thử quen nhau."

Câu nói kế tiếp của Osiris khiến Lục Diêu sửng sốt.

Y biết Osiris rất dứt khoát, nhưng y không ngờ hắn lại trực tiếp đến vậy.

Vốn còn cho rằng Osiris thẳng thắng tỏ tình với y đã là cực hạn của hắn rồi, không ngờ hắn lại còn có thể tiến thêm một bước nữa.

Mà đồng thời, Lục Diêu vẫn chưa hề có chút chuẩn bị tâm lý nào cả.

Y không ngờ được sau khi mình trở thành Lục Diêu, vào lần thứ hai gặp mặt Osiris, hắn lại trực tiếp đưa ra yêu cầu quen nhau thế này.

"Tôi vẫn chưa suy nghĩ xong." Lục Diêu qua lúc lâu mới nói ra câu này.

Osiris nghe xong lời Lục Diêu cũng không hề thất vọng hay tức giận.

Ngược lại, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười không rõ ràng.

"Lục Diêu, ngoại trừ tôi ra, không ai xứng với em cả." Osiris nói.

Nếu như câu này không phải được nói ra từ miệng Osiris, có lẽ sẽ bị người ta cho là tự đại hoặc là không biết trời cao đất rộng.

Nhưng nói ra từ miệng Osiris, lại có vẻ đương nhiên.

Lục Diêu trầm mặc.

"Cho nên, tại sao không thử xem sao." Osiris nói tiếp, "Không thử thì làm sao biết được có hợp hay không?"

Lục Diêu nhìn về phía Osiris, bỗng nhiên bật cười: "Tôi đột nhiên phát hiện, lời anh nói tôi thế nhưng không thể phản bác được."

Không thử thì làm sao biết được không thích hợp chứ? Toàn bộ tinh hệ chòm sao Thần Anh này, chỉ có Osiris vẫn luôn sánh vai với y.

Hình như, thật sự không có người nào phù hợp hơn Osiris nữa rồi.

Lục Diêu không phải là một người do dự không quyết định.

Cho nên dù là hiện tại, y không rõ mình rốt cuộc sẽ thích Osiris hay không, nhưng y có thể thử xem sao.

Dù không hợp, sau này vẫn có thể chia tay.

"Được." Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lục Diêu đồng ý.

Nghe được câu trả lời của Lục Diêu, Osiris khẽ nở nụ cười, trên khuôn mặt trước giờ vốn nghiêm túc rút đi vẻ lạnh lùng.

Lục Diêu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Osiris thế này.

Vốn người đàn ông này đã anh tuấn đến mức khiến người ta lóa mắt, nên lúc hắn cười, dù với người định lực như Lục Diêu, đều nhìn đến mức thoáng chốc thất thần.

"Tôi nhớ thân thể này của em có một vị hôn phu nhỉ?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng lời của Osiris lại là khẳng định.

"Cái nón xanh của tôi toàn bộ Liên Bang đều biết, còn cần phải hỏi sao?" Lục Diêu lơ đễnh nói.

"Lúc nào thì có thể hủy hôn?" Tuy Osiris không muốn tên của Lục Diêu có quan hệ dính líu gì tới bất cứ người đàn ông nào khác, nhưng hắn vẫn tôn trọng ý kiến của Lục Diêu, cho nên hỏi một câu.

"Sắp rồi." Lục Diêu nói.

Y như là nhớ tới gì đó, bật cười, "Tự dưng tôi có chút chờ mong."

Tuy người Elmo tổn thương không phải là y, nhưng nếu y đã tiếp nhân thân thể của nguyên chủ, y tất nhiên sẽ thiên vị cho nguyên chủ hơn.

Huống chi, chuyện Elmo làm quả thực không minh bạch rõ ràng, thậm chí có thể nói là khoác lên lớp da hiền lành để làm mấy chuyện bẩn thỉu, cộng thêm một vài chuyện gần đây, làm Lục Diêu rất chán ghét Elmo Locke.

"Nếu em đã tự có cách của mình, tôi sẽ không nhúng tay." Osiris biết rõ tính cách của Lục Diêu, thế nên nói.

"Ừ." Lục Diêu gật đầu, "Nhưng tôi hy vọng chuyện của hai chúng ta, trước khi chưa hoàn toàn chắc chắn, không nên để người khác biết."

Ảnh hưởng của Osiris quá lớn, cho nên y không định trước khi chưa chân chính xác nhận được tình cảm trong lòng mình đã để người khác biết được quan hệ của bọn họ.

Điều này chỉ sẽ mang đến cho bản thân phiền toái không cần thiết..