Bịch bịch bịch....

Phịch...

"A...a?"

Chạy vội vã trên con đường vắng vẻ, Lâm Á bị ngã phịch xuống đất, bà ta ăn đau xoa xoa đầu gối chảy máu rồi sợ hãi nhìn phía sau, thấy không có ai liền tập tễnh chạy tiếp.

"Mẹmẹsaokhông? "

"Không, không sao. Tiểu kiệt, chúng ta..m chạy mau, không... là bọn chúng đuổi đến mất.... Mẹ đã mất... Mị Nhi rồi, không thể....mất luôn con được. "

Lâm Á nhịn đau, cắn răng chạy tiếp, hổn hển nói.

"ÙmConbiếtrồi. "

Hai mẹ con nhanh chóng chạy vội về phía trước, chẳng bao lâu sau, căn nhà cũ kỹ, rách nát đã xuất hiện trước mắt họ.

Lâm Á vui mừng chạy vội vào trong, miệng hô to:

"Đại tư tế, cứu...cứu...chúng.....???"

Vừa mở cửa, cảnh bên trong đã khiến bà ta không thốt nên lời....

Căn nhà cũ kỹ, dơ bẩn nhưng vẫn có vài góc sạch sẽ, có bàn trà, giường ngủ tươm tất vẫn còn, chỉ là... nó nay được phủ lên một màu đỏ chói mắt.

Máu...trải rộng khắp căn phòng, xác của mụ pháp sư kia nằm dưới đất, trang phục rách rưới, thân thể bê bết máu.

Có một vết rạch dài từ cổ mụ kéo đến giữa hai chân, tim gan phèo phổi mất sạch,  ruột lòi cả ra, phần bụng bấy nhầy như bị dã thú cào nát.

Hai hốc mắt mụ bị đào ra, máu ở đó bị khô đen, chắc đây là bộ phận bị xử đầu tiên, mồm mụ đầy máu cũng rách toạc, hai hàm răng bị vỡ nát.

Um...nôn....

Lâm Á không chịu nổi ngã lăn ra sau, run rẩy nôn ói lung tung. Vừa nôn vừa nhớ tới hình ảnh mụ tư tế, chóp mũi thoáng qua mùi máu tanh ngọt càng làm bà ta thêm ghê tởm, ois kịch liệt hơn.

Không không không..... đại tư tế lợi hại như thế mà còn bị giết chết, vậy ta sống sao đây.....????

Lâm Á đau khổ nhớ tới 18 năm trước, khi đó Vũ Mị Nhi còn chưa ra đời, bà ta còn chưa gặp vợ chồng Vũ Thiên Hùng.

Khi ấy bà đương thuở xuân thì, tuổi 20 tươi đẹp, bề ngoài sáng sủa, học tập khá giỏi, gia cảnh tuy bình thường nhưng cũng không khốn khó lắm. Cha mẹ yêu thương nhau, hạnh phúc hài hòa.

Sau khi thi đậu vào một trường đại học nổi tiếng, bà bình an đoạt được nhiều học bổng và giải thưởng lớn, đỡ đần cho mẹ cha.

Ngoại hình xinh đẹp, học tập khá giỏi, tính tình tốt, tuy gia cảnh bình thường nhưng cũng không ít người theo đuổi. 

Nhưng khi đó cô chỉ một lòng muốn học tập, kiếm được công việc tốt để cha mẹ có cuộc sống tốt hơn nên không bận tâm.

Đến năm thứ hai của đại học, mọi thứ không còn bình thường như trước nữa, cô được một vị công tử của một tập đoàn lớn theo đuổi.

Ban đầu không bận tâm nhưng anh ta đã làm rất nhiều chuyện khiến cô dần rung động, không biết tự bao giờ đã yêu phải chàng công tử hào hoa ấy.

Họ đến với nhau trong sự ngưỡng mộ của nhiều cô gái và chàng trai. Tuy nhiên, có một số nghời lại không cho là vậy, họ dùng biểu tình xem kịch vui nhìn cặp đôi kia.

Ban đầu họ bên nhau rất hạnh phúc, Lâm Á là một người cực kì bảo thủ nhưng dưới sự dụ dỗ của chàng công tử miệng lưỡi trơn tru kia, cuối cùng Lâm Á đã trao đời con gái cho anh ta.

Cô dọn đến sống chung và chăm sóc cho anh ta như một người vợ nhỏ vậy. Được nửa năm, cô thấy anh ta dần lạnh nhạt, cũng không nghĩ gì nhiều, vẫn quan tâm anh ta đầy đủ.

Cho đến khi cô phát hiện mình có thai, vui vẻ về nhà muốn báo cho anh ta lại vô tình phát hiện anh ta lăn lộn cùng người phụ nữ khác.

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô tan nát, thất hồn lạc phách rời khỏi ngôi nhà đó, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Khi đó cô mới biết, thì ra tất cả chỉ là một trò chơi mà thôi. Người con trai nhiệt tình, tốt bụng kia vốn không tồn tại.

Anh ta là một kẻ ăn chơi trác táng, thường xuyên dụ dỗ con gái nhà lành để chơi đùa. Sau khi chán chê với các sơn hào hải vị thì gặp cô, một món ăn thôn quê ven đường, thấy thú vị liền theo đuổi.

Bản tính của anh ta là đã muốn thứ gì thì nhất định phải giành cho bằng được, có được rồi thì chơi cho chán mới vất, lại không thích người khác chạm vào đồ của mình, không muốn món đồ chơi của mình bị người khác lấy mất nhưng không ngại cho bạn bè chơi đùa cùng.

Số phận của cô bây giờ là món đồ chơi hắn đã chán, tuy chưa luân đến kiểu bị người người chơi đùa, cũng cách ngày ấy không xa rồi, thôi, nắm được thì buông được, dừng lại thôi.

Phận làm con trai

Ai cũng vậy cả thôi

Vậy nên yêu ai

Đừng có dại mà yêu hết mình

Lỡ yêu nhầm người

Là đời con gái

Em mất luôn kể từ....đây

[Duyên phận phiên bản Mew]

Sau đó không lâu, gia đình anh ta tổ chức một buổi tiệc lớn, cô đã quyết định chấm dứt tất cả tại đây.

Chuẩn bị cho mình một bộ cánh dạ phục lộng lẫy, vòng eo được buộc chặt lại khiến cái bụng hơi nhô ra kia bị ép chặt lại. Trang điểm tỉ mỉ, môi son khéo léo, tựa một tiên nữ giáng trần xuất hiện trước mặt bao người.

Không bận tâm tới ánh mắt của người đời, chậm rãi bước vào trong hội trường.

(Đây là một câu chuyện có thật nha, khúc sau thì mình sẽ sáng tạo theo ý mình để nói về cuộc đời Lâm Á.)

Ánh mắt chàng công tử kia cứ dán chặt vào cô không quan tâm tới người phụ nữ bên cạnh mình, cô mỉm cười ưu nhã cùng anh ta trò chuyện, sau đó đã trước mặt bao người tuyên bố:

"Chúng ta chia tay đi!"

Liền quay người đi luôn, bỏ lại bao người say đắm nhìn bóng lưng cô cùng một ánh mắt oán độc cứ chằm chằm cô.

Sau lần đó, Lâm Á rời khỏi anh ta, dọn về khu nhà trọ tuy đơn sơ nhưng chân thật của mình, sống cuộc sống bình thường, chỉ là... đời không như mơ.

Cô không bỏ đứa trẻ, vẫn giữ nó, chỉ mới 3 tháng thôi nên mặc đồ rộng một chút là không thấy gì cả, cô định học thêm hai tháng nữa, kết thúc học kỳ hai rồi bảo lưu kết quả học, về quê sanh con, tầm một năm sau khi con một tuổi thì quay lại học.

Kiếm cái bằng khá, giỏi, rồi có một công việc ổn định nuôi con, cô sẽ như vậy cho đến hết đời, không có đàn ông, phụ nữ vẫn sống tốt, chả cần dựa dẫm ai.

Tuy cha mẹ cô bảo thủ, lại rất thương con gái, dù thất vọng, họ cũng không ruồng bỏ cô đâu.

Những tưỏng cuộc sống của cô sẽ bước sang một trang mới nhiều màu sắc hơn, không ngờ lại vì tên công tử ăn chơi trác táng đó mà trở nên u ám _Trịnh Sở, cha của con cô, tên người yêu bội bạc, trăng hoa.

Sau sự kiện đêm dạ tiệc, hắn trở thành trò cười cho đám công tử, tiểu thư trong tp cười nhạo, ai mà ngờ đại công tử Trịnh Sở, con trai của Trịnh Khanh, một đại phú hào nổi tiếng tp A này thế nhưng lần đầu tiên bị gái đá trước mặt bao người, đã thế nhỏ này còn là gái nhà quê nữa chứ, nhục hơn con cá nục.

Trịnh Sở cũng tức lắm, nhưng nghĩ lại dáng người lung linh, gương mặt xinh đẹp, khí chất thanh cao của Lâm Á...hạ phúc lại nóng lên, cả người tê rần, nhớ lại những ngày tháng hai người yêu nhau, ôi thôi...quá tuyệt vời.

Thế là hắn quyết định kế hoạch lấy lại danh tiếng cho mình, quyết tâm theo đuổi lại Lâm Á, vừa chứng minh mị lực của mình với mọi người vừa có được người đẹp.

Trịnh Sở lại tiếp tục công việc theo đuổi như xưa, có điều nhiệt tình hơn tý xíu, Lâm Á thì không quan tâm, việc học cứ học, đi làm thêm cứ làm thêm, coi hắn như khí CO2, vừa độc hại vừa dơ bẩn, tốt nhất là tránh xa.

Trịnh Sở bị từ chối cũng không tức giận, chỉ càng thêm sung sức, theo đuổi càng rầm rộ lên, cũng bắt đầu bị cô thu hút thực sự.

Như trong tiểu thuyết, hai người gương vỡ lại lành, cô sẽ thành nữ chính trong truyện ngôn tình, nữ chủ  nhân cuả Trịnh gia, vị công tử đào hoa sẽ trở thành người chồng có trách nhiệm, yêu vợ thương con hơn.

Chỉ tiếc... đó là trong truyện, còn ngoài đời, Trịnh Sở chưa thu phục được người đẹp thì mấy món đồ chơi cũ của hắn đã ra tay, họ cho người bắt cóc cô, tra tấn dã man tới mức đứa trẻ gần bốn tháng trong bụng cô bị đánh bật ra ngoài, mùi máu nồng nặc khắp nơi.

"Yo, thế nhưng có thai? Hừ,may mắn phát hiện kịp thời, nếu không chẳng phải ả đã trở thành Trịnh thiếu phu nhân?"

Một cô gái mặt hoa da phấn che miệng cười khúc khích nói.

"Hừ, Trịnh thiếu phu nhân? Nghĩ đến mỹ, cho mày biết, đây là cái giá cho tội láo, nghe chưa? Tưởng được Sở ca quan tâm là ngon à? Lần này là cảnh cáo, bữa sau thì chết nghe con."

Một cô gái khác tóc vàng, mắt xanh, mỏ đỏ, tiêu chuẩn gà công nghiệp khinh thường nâng cằm cô lên, phun một ngụm nước miếng vào mặt cô rồi nói.

"Tụi bây, đi!"

Rồi cả bọn kéo nhau đi, bỏ lại phía sau thân thể người con gái bị tra tấn đến tàn tạ, dòng máu đỏ từ giữa hai chân cứ thế trào ra ngoài, cô đờ đẫn nhìn sinh linh bé bỏng có chút run rẩy cách đó không xa mà bật khóc.

Cố lê tấm thân tàn lại gần, ôm lấy bé, cô nghẹn ngào:

"Con ơi, mẹ có lỗi với con, là mẹ vô dụng, mẹ hại con rồi, con ơi.... "

Tiếng khóc tức tưởi, nghẹn bứ trong cổ họng cứ thế vang lên trong ngôi nhà bỏ hoang, như tiếng khóc của những oan hồn bị người hãm hại đang than thở về phận đời nghiệt ngã của mình.

Tiếng khóc ấy kéo dài từ chiều đến nửa đêm vẫn không ngừng lại, chỉ là nhỏ đi đôi chút, nhưng sự oán hận trong đó ngày càng tăng lên, vô tình kêu gọi một vị khách không mời mà tới.

Thân thể đứa trẻ trong tay Lâm Á đã dần nguội lạnh, dù cô có cố sưởi ấm nó như thế nào, nó dần co quắp lại, thân thể đỏ hỏn dần đen hẳn đi.

"Không, bảo bối, đừng bỏ mẹ con ơi, đừng mà...mẹ xin con...."

Giọng Lâm  đã khàn đặc lại, vẫn cố gọi đứa nhỏ. Khi cô không chú ý, xung quanh cô, một làn khói đen cứ len lỏi qua khe cửa, lại gần cô hơn, chúng tụ lại thành một người mặc áo đen trùm đầu.

Người đó nhìn cô, khàn khàn hỏi:

"Nhân loại đáng thương, ngươi có muốn cứu sống đứa trẻ này không? "

Nghe vậy, Lâm Á mạnh quay đầu, nhìn thấy trong bóng tối, một bóng người khoác áo choàng đen, khuôn mặt không hề lộ ra, chỉ thấy một đôi con ngươi đục ngầu, đen thui kia cũng không sợ, trong mắt là vui sướng khôn cùng, hỏi vội:

"Có thể sao? Thật sự có thể sao? Cầu xin ngài, chỉ cần cứu sống nó,muốn tôi làm gì tôi cũng làm. "

"Tốt lắm, vậy thì nghe cho kỹ đây. Kể từ bây giờ, mạng sống của mẹ con ngươi thuộc về ta, mọi thứ phải nghe theo ta, ta không chỉ cứu con ngươi mà còn giúp ngươi trả thù tất cả những kẻ đốn mạt kia."

Người nọ khặc khặc cười, buông lời dụ dỗ, đôi mắt Lâm Á sáng rực lên, hận ý điên cuồng trào ra cả người, đôi mắt ngoan độc nói:

"Được! Xin theo ngài."

"Tốt! Vậy giờ nghe theo lời ta, ngươi sẽ cứu được đứa bé."

Sau một loạt nghi thức, đứa bé sống lại, trong hình hài không người không quỷ, hàng tháng còn phải uống máu Lâm Á cùng mâu của thiếu nữ đồng trinh, đồng tử để sống nữa.

Nhưng nó không hận Lâm Á, mà còn rất yêu thương cô ta, nó được gọi là oán linh, là những đứa trẻ thường thì là bị mẹ ruồng bỏ, nạo phá thai mà chết, nhưng nó là bị người hại chết, oán khí của nó dành cho nhân loại dơ bẩn kia nhưng lại rất yêu Lâm Á, dù cô ta có làm bao nhiêu chuyện độc ác, dơ bẩn, với nó, đó vẫn là mẹ nó, người đã vì nó không tiếc bán rẻ linh hồn cho quỷ dữ.

Nó biết, biết hết chứ, từ khi nó trở thành thế này, nó đã biết rất nhiều chuyện, kể cả chuyện nếu Lâm Á bị chết sẽ ra sao hay nếu dám phản bội đám người kia sẽ thế nào, nó đều biết hết.

Vì vậy, nó luôn cố gắng bảo vệ cô ta hết mức có thể.

Lâm Á dưới sự chỉ dẫn của người nọ, sợ hãi tìm đến vợ chồng Vũ Thiên Hồng, ban đầu còn rất sợ hãi và áy náy, sau này khi cảm nhận được sự phú quí và cảm giác đứng trên cao rồi thìdần yêu thích cái cảm giác đó, dần sa đọa. Nhất là khi kẻ thù của mình bị mình hành hạ tới chết, thật thỏa mãn làm sao....

Vì tiền và địa vị sẵn sàng làm tất cả, Lâm Á có quen một lão đại hắc đạo, làm tình nhân của hắn và có Vũ Mị Nhi, hắn cũng giúp cô ta hại không ít người đâu.

Đặc biệt là sau khi bị mấy ả tình nhân của Trịnh Sở tra tấn đến mức mất đứa bé, cô ta đặc biệt có một sở thích biến thái.

Đó là đi xử lý những tình nhân, những cô gái còn ý định dây dưa hoặc đã có thai với tên đại ca hắc đạo kia.

Nếu có thai, Lâm Á sẽ lôi đưá trẻ trong bụng cô gái đó ra,đưa cho tiểu Kiệt_con trai cô ta ăn để có kéo dài mạng sống,tuổi thọ, gia tăng sức mạnh.

Nếu không đủ, sẽ đến các bệnh viện xin những đứa trẻ bị mẹ phá bỏ về và nói với bác sĩ rằng mình đã từng mất con, cảm thấy những đứa trẻ bị mẹ vất bỏ này quá đáng thương, muốn mang chúng về an táng, kỳ thực là cho Tiểu Kiệt ăn.

Những bào thai này bình thường sẽ bị vất vô sọt rác hoặc đem vào lò đốt rác của bệnh viện để xử lý, thấy có người nói như vậy, tuy cảm thấy hơi ghê nhưng thấy người nọ cũng thật đáng thương và tốt bụng, cũng đồng ý rồi.

Mỗi ngày, Lâm Á đem về không biết bao nhiêu bào thai bị phá bỏ, có thể thấy, giới trẻ ngày nay thực sự rất vô tâm, cứ sống buông thả thoải mái, tới khi gặp chuyện thì cứ vô bệnh viện phá bỏ thôi.

Họ không hề nghĩ rằng, làm như vậy, họ đang hủy hoại một sinh linh,là một hành động ác độc vô cùng, và sau những lần phá thai đó, không ít cô gái đã mãi mãi mất đi quyền làm mẹ, hoặc mang trong mình nỗi đau di chứng gì đó cho bản thân mà họ không biết.

Còn những vị bác sĩ kia, khoác trên mình bộ áo trắng, tay cầm dao mổ chuyên cứu người, nay lại vì chút tiền mà đành lòng làm công việc giết chóc đó, lương tâm họ....an ổn sao?

Có biết bao nhiêu người muốn lắm mà không thể làm mẹ được, còn những người trẻ tuổi,may mắn có cái quyền đó, lại vô tâm vì cái ích trước mắt, một chút sĩ diện,... mà làm việc này.....

Đối với việc này, Lâm Á khinh thường, cô nghĩ những người này thực ngu ngốc, mà không ngờ... có một ngày mình lại vì cái lợi ích cá nhân trước mắt mà bảo con gái mình giết chết chính cốt nhục của mình, đó cũng là cháu trai của Lâm á đấy.

Gràooo....

Một tiếng gầm vang lên, một bóng đen lao tới vồ Lâm Á.

"Mẹ, coi chừng.... aaaaaaa...."

Tiểu Kiệt thấy Lâm Á gặp nguy hiểm, vội la lên rồi bay về phía trước đỡ trước người bà, lãnh trọn một cú cào sâu hoắm, thân thể bị xẻ đôi.

"Tiểu Kiệt, khônggggggg....."

Lâm Á hét lên, ngoan độc nhìn sinh vật nọ. Là một con ma sói.

Nó nhe hàm răng bén nhọn về phía Lâm Á, tứ chi hoạt động hết công suất lao tới hòng xé xác bà ta ra, nó phải hoàn thành nhiệm vụ nhanh chóng.

Lâm Á cũng điên rồi, nhìn thấy đứa con mình khó khăn lắm mới cứu lại được nay bị nó xé xác làm hai, làm sao không tức giận?

Như một con thú điên lao về phía ma sói, như hai con thú, dùng lực lượng nguyên thủy nhất, họ lao vào nhau, cấu xé nhau.

Người Lâm Á tỏa ra hắc khí nồng đậm khiến bà ta có móng vuốt sắc nhọn như đại bàng, răng sắc như răng cá sấu, đôi con ngươi đỏ ngầu tỏa sát khí. Đó là kết quả của việc lâu dài sống chung với ma vật_Tiểu Kiệt.

Móng vuốt và hàm răng của cả hai đồng thời cắm sâu vào cơ thể đối phương, điên cuồng cào cắn nhau. Dòng máu đen như cơn lũ phá đê ào ào chảy ra ngoài, kinh tởm, tanh tưởi.

Một nam nhân tà mị tay cầm ly rượu đế cao, lắc lắc chất lỏng màu đỏ bên trong 🍷, nhếch môi cười nói:

"Dã thú đấu với nhau luôn luôn hấp dẫn a!"

"Chúa thượng nói phải. Hai kẻ này khi thì mặn nồng bên nhau vì lợi ích, lúc lại sẵn sàng cắn giết nhau cũng vì lợi ích của mình. "

Một kẻ mặc áo choàng đen, thanh âm khàn đặc phía sau nam nhân nói, đằng sau hắn, còn vô số những kẻ mặc áo choàng đen như vậy, chúng vây quanh nam nhân kia như bầy kiến đang cung kính trước con kiến chúa vậy.

Nam nhân chỉ cười, tay đưa lên, toàn bộ chất lỏng màu đỏ đều nhập yết hầu hắn, một dòng máu đỏ tươi tràn ra khóe môi, càng hiển yêu mị, đôi mắt khát máu, đỏ rực trong bóng tối hàm chứa khinh miệt nhìn màn hình nơi hai con thú điên đang đánh nhau.

Quay lại với thực tại, Lâm Á và ma sói đánh nhau đã đến hồi kết, thân thể bà ta bị ma sói cắn phá, cấu,xé, cào không thể lành lặn như trước, trước ngực bị cáo rách cả mảng to, thấy cả xương trắng và thứ gì đó đang nhảy lên "bịch bịch bịch" như để chứng minh cho chủ nhân nó đã kịch liệt vận động quá sức.

Tóc tai trên đầu bị mất hơn phân nửa, có phần da đầu bị tróc da,chảy máu do ma sói giật mạnh.

Mắt mất một con, tay còn một cái, hai chân không còn, mũi gãy,mồm đầy máu tươi vẫn nhe ra cười khanh khách, bà ta điên rồi.

Ma sói cũng chẳng khá hơn là bao, lông trên người bị nhuộm thành màu đỏ đen, phân không ra là máu của mình vẫn là đối phương.

Cả người nơi đâu cũng bị xé rách một mảng hoặc to nho nhỏ. Mắt long sòng sọc nhìn Lâm Á.

Cả hai cứ thế nhìn nhau cho tới khi nghe thấy một giọng nói khàn đặc, âm u cất lên:

"Trận đấu kết thúc, vì hai kẻ các ngươi không đủ tiêu chuẩn nên chủ nhân quyết định.... các ngươi....phải CHẾT."

Dứt lời, từ trong ống tay áo bay ra hai cái tay khô quắt như khúc củi, bóp lấy tim cả hai.

Bẹp một tiếng, trái tim nát bét.

Trước khi chết, Lâm Á nhìn xác Tiểu Kiệt bị xé làm hai, chợt nhớ tới một câu chuyện mà cô rất thích khi còn ngồi ghế nhà trường  cấp ba_Chí phèo.

Trong cuối truyện, Chí từng nói một câu:" tôi muốn lương thiện, ai cho tôi lương thiện đây?" Rồi cùng Bá Kiến đồng quy vô tận.

Chí phèo là bị xã hội chèn ép, đùn đẩy mới đi đến con đường này, bản thân bà cũng vậy, là bị xã hội chèn ép như Chí. Chỉ là cách chết của cả hai khác nhau, của Chí còn chút ý nghĩa, còn giữ cho mình được trái tim vừa thức tỉnh, tuy muộn màng nhưng sạch sẽ.

Còn bà? Đến tận lúc chết mới nhận ra, mình dơ bẩn thế nào? Nghĩ tới Tiểu Kiệt, nó là sản phẩm cho sự ngu dốt của bà mà ra, nghĩ tới Mị Nhi, đó là công cụ để bà đạt được danh vọng, nghĩ tới đứa trẻ trong bụng Mị Nhi, đứa cháu ngoại của mình, nó cũng là một công cụ cho sự trả thù của bà, Lâm Á cười chua chát.

Ngày xưa mình khinh thường những kẻ vì lợi ích mà bán rẻ lương tâm, giết hại cốt nhục của mình, còn mình? Có khác gì họ đâu. Thực nực cười.

Cả hai trái tim ngừng đập, thân thể hai người trở về bình thường. Lâm á ngoại trừ thân thể be bét ra thi ì vẫn là con người, còn con ma sói kia cũng biến lại thành người, nếu Lâm Á còn sống chắc chắn sẽ nhận ra, đó là cha của Vũ Mị Nhi, tên người tình hắc đạo đại ca của bà ta.

"Một lũ ngu xuẩn. "Người áo đen miệt thị, hai bàn tay khô quắt vươn ra trong không trung,xé ra một thông đạo, nháy mắt mất hút, thông đạo biến mất, mọi thứ quy về bình thường, ngoại trừ bốn thi thể và máu me, đồ đạc tùn lum thì khá bt.

Khoảng 5" sau, Hắc Bạch Vô Thường vội chạy tới, tất cả đã quá muộn rồi.