Sáng hôm sau Diêu Tín Hoa tỉnh dậy, hoàn toàn không có ấn tượng bản thân mình như thế nào ra thùng tắm mặc quần áo đi ngủ, nàng cũng không tốn tâm tư suy nghĩ.

Kì quái là đồng dưỡng phu của nàng, cư nhiên còn ở trong ổ chăn ngủ, hơn nữa còn cau mày, thân mình cuộn thành một đoàn, một bộ dạng như đang gặp ác mộng.

“Này, rời giường!”

Nàng nhéo lỗ tai hắn, chuẩn bị oanh cổ họng hắn, bỗng nhiên nhớ tới bộ dạng hắn hôm qua không cam nguyện kì lưng cho nàng, lại sửa lại chủ ý. Ghét gần sát mặt hắn, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai hắn thổi một hơi, ôn nhu kêu: “Này, rời giường.”

Nàng vốn chính là muốn trêu cợt hắn một phen, cũng không ngờ hắn tê kêu một tiếng: “Không cần lại đây!” Sau đó đột nhiên mở to mắt, từng ngụm từng ngụm thở.

Nàng thấy trên mặt hắn đỏ ửng một mảnh, cực kì đáng yêu. Nhịn không được ôn nhu nói: “Sao thế, gặp ác mộng sao?” Mười phần là bộ dáng nữ đăng đồ tử.

“Oa!”

Diệp Thiếu Phong bỗng tỉnh táo lại, chỉnh thấy chóp mũi Diêu Tín Hoa cơ hồ chạm đến chóp mũi hắn nói chuyện, hắn cả kinh thét chói tai một tiếng, hơn nữa còn phản ứng quá độ ôm lấy chăn nhanh chóng thối lui đến góc tường.

Diêu Tín Hoa cũng bị hắn làm cho phát hoảng.

“Oa cái gì mà oa a! Ta giống quỷ lắm sao?”

Diệp Thiếu Phong mãnh liệt lắc đầu. Thà nàng là quỷ thậm chí còn tốt hơn.

“Vậy ngươi trốn cái gì mà trốn? Ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi. Còn không nhanh đi nấu nước cho ta rửa mặt.”

Hắn vẫn như cũ mãnh liệt lắc đầu, hơn nữa còn túm lấy chăn không buông.

Diêu Tín Hoa hồ nghi nhìn hắn.

Không thích hợp, thực không thích hợp! Khác thường, thực khác thường!

Nàng tới gần hắn: “Này! Đem chăn hất ra!”

“Không cần!” Kiên quyết không cần! Chết cũng không cần! Lưu máu mũi mà chết cũng không cần!

“Nói lại lần nữa, đem chăn, hất ra coi!”

Hắn bất vi sở động, đầu lắc như trống bỏi.

Nàng nhe răng cười nói: “Ngươi cho là ngươi không lấy chăn ra, ta cũng không biết sao?”

Di-?! Nàng biết? Nàng biết cái gì?

“Hừ hừ, ngươi đái dầm đúng không?” Khẩu khí nàng vĩ đại như là năm trăm năm trước biết năm trăm năm cũng biết.

Mặt hắn đỏ lên, biểu cảm thật khất nhục, thanh âm cực nhỏ: “Mới, mới không phải…”

Tuy rằng hắn sống cùng nàng đến chín tuổi mới cuối cùng hết đái dầm, bị nàng cười nhạo đủ hai năm, tâm hồn nhỏ bé bị tổn thương thật sâu, nhưng lần này cũng không phải, cũng không phải –

“Đó là cái gì? Nói nghe một chút a. Nói cho tỷ tỷ, hôm nay tỷ tỷ mua đường cho ngươi ăn.” Nàng vô sỉ dụ dỗ hắn.

Hỏng bét, hắn hảo động tâm nha!

“Cộng thêm cánh gà mãn hán lâu hương lạt nữa!” Nàng không ngừng cố gắng. Đáng tiếc cánh gà mãn hán lâu hương lạt rất được hoan nghênh, cơ bản là có muốn cũng không tới tay.

Hỏi quân có thể có bao nhiêu sầu, đúng như nhất giang nước miếng hướng đông lưu oa!

(Hề: *phun phụt* chế thơ thật chuẩn, các bợn tự hiểu nghĩa nhé *run rẩy*)

Diệp Thiếu Phong rốt cuộc không thắng được dụ hoặc của cánh gà, cố lấy dung khí nói : “Ta cũng không biết là cái gì!”

“Ngươi cũng không biết là cái gì?”

Không sai a. Hắn chẳng qua là nằm mơ, bị nàng thổi vào lỗ tay, sự kiện kia liền phát sinh… Ô ô. Tuy rằng hắn không biết là cái gì, nhưng lấy kinh nghiệm 9 năm dái dầm của hắn, hắn có thể khẳng định kia tuyệt đối không phải là đái dầm! Hiện tại giữa hai chân hắn còn dính dính nhớp nhớp cực kì khó chụy, hận không thể cởi quần tẩy sạch sẽ ngay lập tức, cố tình Diêu Tín Hoa lại chưa từ bỏ ý định truy hỏi sự việc kĩ càng.

Diêu Tín Hoa đột nhiên quay lưng đi, thanh âm lạnh lùng: “Từ hôm nay về sau, ngươi không cần hậu hạ ta tắm rửa.”

Diệp Thiếu Phong vốn nên vui mừng khôn xiết, chúc mừng bản thân rốt cuộc thoát khỏi nỗi đau khổ lớn nhất, nhưng đột nhiên bị nàng nói lời lạnh nhạt, lòng không khỏi trầm xuống: “Vì sao?”

Nàng im lặng không đáp, một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng: “Không nghĩ tới ngươi sớm như vậy liền…” Lại thở dài một tiếng.

Chẳng lẽ nàng không nên bắt hắn ngủ nhiều như vậy? Gần đây tuy rằng cảm thấy hắn bỗng chốc cao lên rất nhiều, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy đã cái kia. Ai, chỉ cần nghĩ đến mỹ thiếu niên phấn nộn hương hoạt lập tức xuất hiện hầu kết, mọc lông, nếu không may còn có lông ngực, nàng rất là thổn thức nha…

Nào biết bộ dạng nàng muốn nói lại thôi ngược lại làm cho Diệp Thiếu Phong miên man suy nghĩ.

Hắn không lẽ là bị bệnh bất trị gì đó đi? Không cần a! Hắn có bó lớn nhân sinh còn chưa hưởng thụ, còn có nhiêu phấn khích thế giới còn chưa xem qua a! Hắn không cần mạc danh kì diệu chết tha hương tại phía sau cái miếu đổ nát a!

“Ha ha ha ha cáp…”

Nào biết có một ngày hắn đem phiền não của mình nói với khất cái khác, lại bị một phen cuồng tiếu.

“Ta rất nhanh sẽ bệnh chết, các ngươi cư nhiên còn cười? Rất vô tình thôi?”

“Tiểu tử,” Ngô Đại Niên dùng sức vỗ vai hắn, “Ha ha, ngươi không phải mắc bệnh, mà là ngươi trưởng thành!”

“Trưởng thành?” Liền bởi vì nằm mơ, lỗ tai bị thổi khí? Hắn luôn luôn cho rằng trưởng thành là một sự kiện thật phức tạp thật nhậm trọng mà ý vị xa xôi nha.

“Không sai. Từ nay về sau, ngươi không còn là một đứa trẻ nữa, mà là nam nhân!”

Ngô Đại Niên cũng không quản hắn nghe có hiểu hay không, lấy một câu nghe qua tuyệt đối nhậm trọng mà ý vị xa xôi làm tổng kết: “Hạnh Hoa là một cô nương tốt, ngươi tuyệt đối không thể cô phụ nàng.” Nguyên lai không chỉ Diệp Thiếu Phong, mà tất cả mọi người đều cho rằng Diêu Tín Hoa tên là Diêu Hạnh Hoa.

Không biết là vì nàng phát âm không rõ ràng, hay là mọi người chỉ tin tưởng vào quan niệm vào trước là chủ (chắc là cái đầu tiên luôn đúng), chẳng sợ nghe được chính xác, cũng không tự chủ mà lí giải theo hướng sai lầm. Đại khái đại gia đều cảm thấy đối với nữ khất cái mà nói, Hạnh Hoa tuy rằng không đủ lịch sự tao nhã, nhưng cũng là một cái tên thực phù hợp với thân phận nàng đi.