Đoàn Hàn Chi lái xe đến trước cửa quán bar gần đó. Vừa bước vào, lập tức đã có hai nhân viên phục vụ tiến lên, quen thuộc dẫn bọn họ đến một gian phòng.

Gian phòng này tương đối lớn, hiệu quả cách âm tuyệt hảo, đóng cửa rồi thì bên ngoài cái gì cũng không nghe thấy – Chắc hẳn phải vậy nhỉ, nơi này nếu giết người cũng không sợ bị phát hiện.

Khắp gian phòng được trang trí xa hoa lộng lẫy, dọc theo tường là dàn âm thành nhập khẩu từ Pháp, ghế da rộng rãi đặt trên thảm tơ tằm. Vệ Hồng liếc mắt nhìn, những người ở đây có kẻ hắn biết, có kẻ hắn không biết. Đám lão đại mấy công ty giải trí cùng nhà sản xuất tụm quanh đánh bài, bên cạnh có không ít nam nữ nghệ sĩ, ai nấy đều ăn mặc tương đối mát mẻ.

Đoàn Hàn Chi mặt mày tươi tỉnh, tiêu sái đi vào: “Sao rồi, không đợi tôi đến mà đã bắt đầu à? Hôm nay ai số đỏ thế?”

Đa số các nam nữ nghệ sĩ đều đứng lên, tươi cười chào đón y: “Đạo diễn Đoàn!” “Đạo diễn Đoàn đến rồi!”

“Gì mà số đỏ với không số đỏ, đều là anh em trong nhà cả, của tôi cũng chính là của anh thôi!” Một người cất giọng Quảng Đông, vỗ vỗ lên thắt lưng tiểu nam hài yêu diễm trong tay: “Nè, chào Đoàn ca đi.”

Tiểu nam hài phong tình vạn chủng nhếch đôi mắt câu hồn: “Đoàn ca, chào anh.”

Đoàn Hàn Chi không để ý đến cậu ta, ngược lại hất cằm với Hứa Nhạn: “Còn không mau châm thuốc cho Thạch ca.”

Người tên Thạch ca này không phải nhà đầu tư hiện tại cho bộ phim của Đoàn Hàn Chi, nhưng thế lực bên trong tương đối lớn, nghe nói đã tiếp xúc với Đoàn Hàn Chi mấy lần, luôn ngỏ ý được đầu tư cho phim mới của y. Hứa Nhạn có tham vọng trèo cao, luôn muốn kết thân với những nhân vật lớn, đáng tiếc nàng không đủ nổi tiếng. Kể cả khi Đoàn Hàn Chi đáp ứng sẽ dẫn nàng đi giao thiệp, nàng cũng không hoàn toàn nhận thức được cơ hội khi tiếp cận những nhân vật này.

“Đây không phải nữ diễn chính trong bộ phim mới của cậu sao?” Thạch ca cười ha hả, Hứa Nhạn cũng không phản đối, lẳng lơ ngồi xuống bên cạnh hắn, ‘Tách’ một tiếng giúp hắn bật lửa châm thuốc.

“Không phải anh nói, của anh chính là của tôi, đương nhiên của tôi cũng là của anh.” Đoàn Hàn Chi kéo ghế ngồi xuống, lập tức có người ân cần đưa cho y ly whisky đá: “Hứa Nhạn, hôm nay cô là nữ nhân vật chính của Thạch ca, cứ đi đi, xem người đạo diễn như tôi không tồn tại là được rồi.”

Thạch ca cười đến nổi hai mắt híp lại: “Mọi người nhìn xem, mọi người nhìn xem, tôi nói tôi sẽ lấy lòng y trước, kết quả liền bị y giành, còn tặng cho tôi một người. Đoàn Hàn Chi này quả nhiên hiểu lòng người.”

Phó tổng giám đốc một công ty giải trí, chuyên môi giới nghệ sĩ cười nói: “Thạch ca, y đem nữ nhân vật chính tặng cho anh, anh cũng phải đáp lễ tương đương đấy nhé.”

Nam hài yêu diễm trong lòng Thạch ca lập tức nũng nịu: “Chu tổng thật xấu miệng, trong lòng người ta chỉ có mỗi Thạch ca thôi.”

“Chà chà, cái này không phải do cưng quyết định, phải hỏi Đoàn ca của cưng muốn gì kìa!” Thạch ca vỗ bàn, hỏi Đoàn Hàn Chi: “Lão Đoàn, cậu cần tiền không?”

Đoàn Hàn Chi cũng không ngẩng đầu lên, rít một hơi thuốc: “Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, cần nhiều cho lắm làm chi.”

“Cưng xem, y không đòi tiền, anh đây chỉ có thể đem cưng tặng cho y.” Thạch ca dùng sức nhéo mông nam hài, “Nghe lời nào, bảo bối nhi, rót rượu cho Đoàn ca. Nếu y chịu uống rượu của cưng, nói không chừng có thể giúp cưng thành ngôi sao.”

Nam hài kia làm sao không biết dựa vào Đoàn Hàn Chi thì chẳng khác nào bước lên con đường đến đỉnh vinh quang, lúc này liền ỡm ờ đi tới, rúc vào người Đoàn Hàn Chi. Chiếc ghế sô pha trong phòng so với bình thường lớn hơn rất nhiều, mấy nam nữ diễn viên ngồi quanh một chỗ, nếu cần thì có thể xem như chiếc giường king-size mà ngủ luôn. Nam hài một mình chiếm lĩnh một góc, tựa lên vai Đoàn Hàn Chi, cười duyên: “Đoàn ca trông rất anh tuấn, rất có phong vị nam nhân.”

Lời này đối với bất cứ ai nam hài đều nói qua một lần, chỉ cần là nam nhân thì nghe xong không thể không sảng khoái. Đáng tiếc, diện mạo Đoàn Hàn Chi bắn chết cũng không tìm ra một điểm khí khái nam nhân. Y mi mắt cong dài, cằm nhọn, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo có chiều sâu, tất cả đều khiến y so với nữ nhân còn xinh đẹp âm hàn hơn.

Nam hài đại khái cũng ý thức được mấy lời này không thể áp dụng trên người Đoàn Hàn Chi, vội vàng nở nụ cười, hỏi tiếp: “Đoàn ca, anh uống rượu không?”

Đoàn Hàn Chi rít sâu điếu thuốc, lười biếng nở nụ cười, quay đầu phun một hơi khói vào mặt nam hài: “Thế nào, cậu kính tôi?”

Nam hài không kịp chuẩn bị, bị khói làm sửng sốt hết mấy giây nhưng ngay sau đó đã lập tức cười tươi như hoa, tiếp tục dựa vào người Đoàn Hàn Chi: “Lần đầu gặp Đoàn ca, đương nhiên phải kính một ly.” Nói xong, bưng ly whisky đá lên, nhấp một ngụm vào miệng, giống như con mãng xà quấn lấy Đoàn Hàn Chi, nhắm ngay miệng y chuẩn bị mớm rượu xuống.

Không ngờ, ngay trước khoảnh khắc môi chạm môi, Đoàn Hàn Chi đột nhiên đẩy mạnh cậu ta ra, sau đó ‘Chát!’ một tiếng thật mạnh, bạt tai đau điếng cứ như vậy giáng xuống.

Bình rượu theo sau rơi xuống đất vỡ tan, nam hài ngã nhào trên thảm, đầu va vào cạnh bàn, nhất thời thét lên một tiếng chói tai. Chung quanh lập tức yên tĩnh, chỉ thấy Đoàn Hàn Chi sắc mặt thay đổi, chống tay lên mép bàn đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nam hài, cứ như muốn xông lên một cước đá chết cậu ta.

Vệ Hồng cảm thấy không ổn, vội vàng từ phía sau ôm cứng Đoàn Hàn Chi: “Anh làm gì thế? Mau dừng tay.”

Thạch ca cũng lập tức đứng lên: “Lão Đoàn, cậu làm vậy là có ý gì!?”

Đoàn Hàn Chi thở hổn hển, thân thể chậm rãi thả lỏng, vẻ mặt âm lãnh dịu đi đôi chút: “Ngại quá ngại quá, tôi lập tức kính rượu mọi người. Cái đứa nhỏ này, cậu cũng thật là… Tôi đang ngẩn người, cậu tự nhiên áp sát vào tôi chi vậy, hù chết tôi. Bị đánh có đau không?”

Nam hài một bên ôm đầu một bên nhanh chóng đứng lên, cúi đầu khom lưng cười làm lành: “Đều là do em không tốt, không đau không đau. Đạo diễn Đoàn, anh không sao chứ?”

Đoàn Hàn Chi thái độ thành khẩn, tuy rằng ai cũng biết y đang tìm cớ lấp liếm, nhưng người ta đã ra mặt xin lỗi, Thạch ca dĩ nhiên không vì một tên nam sủng mà làm khó dễ y, “Có gì đâu, lão Đoàn. Là do đứa nhỏ này không hiểu chuyện, đáng đánh. Đoàn ca các người là văn nhân, bị dọa thế này, mau mau rót rượu an ủi.”

Hứa Nhạn lập tức nhanh nhẹn rót đầy một ly rượu Mao Đài. Đoàn Hàn Chi một hơi uống cạn, sau đó lại rót thêm ly nữa, tiếp tục uống cạn, cười nói: “Thạch ca, tôi đánh người của anh, tôi xin chịu phạt.”

“Nè nè nè, chúng ta là anh em, không phải người ngoài, của tôi chính là của cậu. Tôi thấy khí sắc cậu hôm nay không tốt cho lắm, chi bằng đêm nay để đứa nhỏ này lưu lại hầu hạ cậu?”

Đoàn Hàn Chi liếc mắt nhìn tiểu nam hài, biết rõ Thạch ca đêm nay nhất định phải ném người này lên giường y. Mấy năm gần đây danh tiếng Thạch ca sáng chói như mặt trời ban trưa, người hắn đã đưa không thể không nhận. Nếu dám làm hắn mất mặt, sau này đừng nói là hợp tác, ngay cả xem nhau như người quen bình thường cũng khó khăn.

“Được thôi.” Đoàn Hàn Chi thản nhiên ngồi xuống, “Nếu đã là người Thạch ca tặng, tôi liền không khách sáo hưởng thụ một đêm.”

Sau đó mọi người tiếp tục đánh bài, Hứa Nhạn cùng Thạch Ca uống rượu, nàng uống đến mức gần như mê man trên người hắn; Tiểu nam hài yêu diễm vẫn ngồi cạnh Đoàn Hàn Chi, nhưng không dám lộn xộn nữa, chỉ yên lặng rót rượu châm thuốc.

Cậu ta là người do Thạch ca chọn, đặc biệt thông minh, phát hiện Đoàn Hàn Chi kỳ thật không phải không thích ăn chơi, mà là kiêng kị người khác quá thân mật, dường như đặc biệt khiết phích. Nếu sớm nhận ra, cậu đã không dùng miệng mớm rượu như khi nãy. Đoán chừng nếu Đoàn Hàn Chi còn đánh cậu một lần nữa, cậu sẽ phải cút xéo khỏi phòng.

Một phóng viên giải trí kỳ cựu tranh thủ thời gian xào bài mà hút điếu thuốc, vừa châm lửa vừa cười nói: “Đúng rồi, gần đây thường nghe đám phóng viên trong tòa soạn đồn đãi, nghe nói đại tiểu thư Quan gia mới sinh con, có phải thật không?”

Xung quanh nhất thời im ắng, anh nhìn tôi tôi nhìn anh, chưa ai từng nghe nhắc đến chuyện này.

Anh em Quan gia thành lập nên công ty giải trí lớn nhất toàn quốc, hiện tại người nắm quyền là đại tiểu thư Quan Duệ, danh tiếng nữ cường nhân độc thân vang dội khắp chốn, giao du rộng rãi với cả giới nghệ sĩ lẫn kinh tế. Tuy nhiên, lão đại thật sự nắm quyền không bao giờ liên tiếp xuất đầu lộ diện, cho nên tin tức về Quan Duệ đại tiểu thư rất ít khi lọt ra ngoài.

Thạch ca vỗ đùi cái chát, hắc hắc bật cười hai tiếng: “Lão tổ tông, tin tức của cậu thật chẳng nhạy bén gì cả, bây giờ mới biết hả? Tôi còn tưởng cậu biết lâu rồi.”

Tay phóng viên nhanh mồm nhanh miệng nịnh hót: “Thạch ca, nếu hôm nay anh kể cho em biết, sau này nghệ sĩ của anh có tin gì bất lợi, em giúp anh xử lý hết.”

“Cậu đương nhiên giúp tôi, mà không chỉ giúp, cậu còn phải làm như không biết.” Thạch ca thuần thục phun một ngụm khói, mỉm cười: “Quan gia giấu diếm tin này cũng là có nguyên nhân. Đứa trẻ kia là nghiệp chướng, nó bị kém trí. Cũng khó trách, Quan Phong Quan Duệ là anh em mà làm ra loại chuyện loạn luân, không kém trí cũng uổng, huyết thống quá gần mà.”

Đuôi lông mày Đoàn Hàn Chi hơi giật giật, nhưng đèn trong phòng mờ mờ ảo ảo, nửa bên mặt y khuất trong bóng tối, không nhìn ra là biểu tình gì.

Có người thổn thức cảm thán: “Nghiệp chướng a nghiệp chướng, đây là thời đại nào mà dám làm ra chuyện ấy? Nhưng nếu vậy không phải Quan gia tuyệt hậu ư?”

Tay phóng viên vỗ đùi: “Tôi biết ngay mà! Trách không được Quan Tĩnh Trác trong truyền thuyết phải về nước kết hôn. Chứ nếu không, Quan gia thật sự tuyệt hậu.”

“Quan Tĩnh Trác? Tam thiếu gia Quan gia? Cưới con gái nhà nào?”

“Chuyện này tôi không rõ lắm, nhưng nghe nói là một diễn viên, tám chín phần là Uất Trân. Khi Uất Trân mới ra nghề chẳng phải được Quan gia lăng-xê sao? Hiện tại nàng đường đường là diễn viên rồi, gả vào hào môn cũng rất xứng, chúng ta cứ chờ nắm được tin tức trước tiên.”

Thạch ca gật đầu nói: “Xứng, xứng lắm. Uất Trân là đại mỹ nhân mà, tuy hơi lớn tuổi một chút.”

“Trẻ tuổi thì có đâu mà xứng? Còn không phải đều từ trên giường các người bò xuống sao?” Gã phóng viên cười ha hả châm biếm một phen, “Hào môn cưới vợ, thứ nhất gia thế thứ nhì nhan sắc. Uất Trân năng lực có thừa, cũng xem như có lai lịch có đức hạnh. Mấy cô gái trẻ tuổi sao có thể so với nàng.”

Thạch ca gật gật đầu, đột nhiên như mới nhớ ra điều gì, hứng thú quay đầu lại: “Lão Đoàn, cậu nói xem nếu tôi đầu tư cho bộ phim kế của cậu, mời Uất Trân diễn được không? Sau khi gả vào Quan gia nàng nhất định sẽ giải nghệ, vai diễn cuối cùng của nàng được hợp tác cùng đạo diễn lừng danh hàng đầu, lợi nhuận thật không đếm xuể a.”

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhìn về phía Đoàn Hàn Chi.

Gương mặt Đoàn Hàn Chi bình thường xinh đẹp mà lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác âm lệ hờ hững. Rất nhiều người đều biết nói y ăn chơi trác táng, nhưng khi thực sự đứng trước mặt y, vừa nhìn thấy gương mặt y liền bị hùa không dám nhúc nhích. Cho nên, đa số thời điểm đều là y chơi đùa người khác, chưa từng nghe nói qua người nào dám đùa bỡn y.

Ánh đèn trong phòng đại khái quá mờ ảo, càng làm tăng thêm nét băng lãnh của y, ngữ khí thản nhiên không mang theo chút cảm xúc: “…Lão Thạch, anh quá hồ đồ rồi. Lần trước không phải tôi từng nói với anh, phim của tôi vĩnh viễn không cần đến Uất Trân sao?”

Cho tới bây giờ, Thạch ca chưa bao giờ nghe Đoàn Hàn Chi nhắc đến những lời này, cũng chưa bao giờ thấy sắc mặt y âm trầm như vậy.

“Ha ha ha, ha ha, xem trí nhớ của tôi này…” Thạch ca vỗ đầu cười: “Mọi người, uống rượu, uống rượu thôi.”

Mọi người ở đây đều nhận ra bầu không khí trầm lắng, lập tức trăm miệng một lời, nhanh chóng thay đổi đề tài câu chuyện. Vài nam nữ diễn viên mới thấy tâm trạng Đoàn Hàn Chi không tốt liền nhân cơ hội vây quanh y, người châm thuốc kẻ rót rượu, cố gắng tiếp cận y.

Đoàn Hàn Chi không chủ động cũng không cự tuyệt, uống liền mấy ly rượu đỏ, hơi rượu lan tỏa, khuôn mặt ngày thường vẫn lãnh đạm nay ửng hồng ngây ngất lòng người. Lúc y mỉm cười sóng mắt lưu chuyển, ngay cả đám tuấn nam mỹ nữ cũng phải ngẩn ngơ.

Một nữ minh tinh thân mật tựa vào Đoàn Hàn Chi, khen y: “May là đạo diễn Đoàn không đóng phim, bằng không chúng em làm gì có chỗ đứng? Năm đó lúc Uất Trân nổi tiếng nhất cũng không bằng một phần ngài.”

“…Đóng phim?” Đoàn Hàn Chi không nhìn nàng, thản nhiên mỉm cười thưởng thức bật lửa trong tay, “Tôi cần gì cùng đám người các cô tranh nhau lên giường với đàn ông để bị khinh thường?”

“…” Nữ minh tinh kia nghẹn họng, trên mặt xanh đỏ luân phiên thay đổi.

Đoàn Hàn Chi không chú ý đến bọn họ nữa, tao nhã vẫy tay: “Vệ Hồng, lại đây rót rượu cho tôi.”

Y thật sự đã uống rất nhiều, cho dù Vệ Hồng không rót thì số người kính rượu y cũng không hề ít. Đây là mấy loại rượu trộn lẫn với nhau, Thạch ca lại cố ý ra lệnh cho mọi người chuốc say y, cứ xoay vòng kính rượu không ngừng. Tay Đoàn Hàn Chi bắt đầu run rẩy, lúc châm thuốc mãi không được đã chuẩn bị phát cáu lên, may mắn có tiểu nam hài yêu diễm nhanh tay lẹ mắt giúp y.

Lúc này, ý thức của y đã không còn rõ ràng, nửa điếu thuốc từ trên tay rơi xuống tấm thảm tơ tằm, bị y thuận tiện dẫm nát.

Đám người tiếp tục điên cuồng đến rạng sáng. Ban đầu là đánh bài, sau đó hút ma túy, có mấy nghệ sĩ uống thuốc lắc say sưa nhảy nhót, kế tiếp bắt đầu thoát y trước mặt mọi người. Đều là nam nữ nghệ sĩ nổi tiếng, đều xinh đẹp động lòng người, cuối cùng chẳng còn ai đánh bài nữa, trên sô pha cùng trên thảm, nơi nơi có thể nhìn thấy những kẻ không còn mảnh vải che thân quấn lấy nhau, dưới ngọn đèn mờ ảo giống như mười tám tầng địa ngục, trụy lạc mà *** mĩ.

Chỉ có điều, đám yêu tinh nơi địa ngục này là đơn thuần hưởng thụ trụy lạc, không ngại ngùng thể hiện bản chất anh tình tôi nguyện. Mỗi người đều ôm mục đích trần trụi – muốn nổi tiếng, muốn đổi đời, muốn trở thành bề trên trong mắt kẻ khác.

Đoàn Hàn Chi nằm trên ghế sô pha, say đến gần như bất tỉnh nhân sự. Thạch ca đẩy Hứa Nhạn ra, chậm rãi đi đến bên cạnh y, thấp giọng cười hỏi: “Hàn Chi, theo tôi một đêm, bộ phim sắp tới tôi đầu tư cho cậu năm vạn, đồng ý không?”

Đoàn Hàn Chi không mở mắt, thản nhiên cười lạnh một tiếng: “Bảo anh theo tôi một đêm, tôi đóng phim cho anh quay, toàn bộ lợi nhuận bán vé thuộc về anh, một xu tôi cũng không lấy — anh có đồng ý không?”

Thạch ca cứng đờ người, sau một lúc lâu mới thở dài, cực kỳ tiếc nuối: “…Quên đi.”

Hắn phất tay ra hiệu cho nam hài yêu diễm: “Nè, dìu Đoàn ca vào phòng hầu hạ cho tốt.”

Không ngờ nam hài kia vừa nâng Đoàn Hàn Chi dậy, y liền đột nhiên vươn tay ra, hai mắt mơ hồ phân phó: “Vệ Hồng!”

Nam hài nhìn lại, thấy nam nhân trẻ tuổi vừa rồi vẫn đứng bên cạnh Đoàn Hàn Chi nhanh chóng bước tới, chuẩn xác nắm lấy tay Đoàn Hàn Chi.

Nam hài thoáng kinh ngạc, cậu ta nghĩ nam nhân này chính là bảo tiêu thuộc bộ đội đặc chủng trong truyền thuyết của Đoàn Hàn Chi – Hoa Cường, ai biết lại là người khác. Cái tên Vệ Hồng hình như đã loáng thoáng nghe qua ở đâu, nam hài cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ: Đây không phải nam diễn viên chính trong bộ phim mới nhất của Đoàn Hàn Chi sao?

Có thể đi theo Đoàn Hàn Chi đến đây, nói hai người bọn họ không có gian tình, có ngu mới tin!

Được Vệ Hồng đỡ, Đoàn Hàn Chi ngã vào người hắn, bất động.

Nam hài nhìn hai người bọn họ, đột nhiên cười tà, kề sát vào tai Đoàn Hàn Chi thổi nhẹ: “Đạo diễn Đoàn, nếu ngài muốn chơi 3P, em cũng có thể hầu hạ nha.”