Thời gian đầu công chiếu ‘Tử đấu’, thông tin phản hồi rất tốt, đầy dấu hiệu khả quan, phi thường thuận lợi, ắt hẳn có hi vọng trở thành tác phẩm tiêu biểu trong Đoàn Hàn Chi hệ liệt.

Thế nhưng rất nhanh chóng, ‘Tử đấu’ đã dùng một tốc độ khó mà tin được, từ khắp đại giang nam bắc trong nước trở nên nổi tiếng ở tận nước ngoài!

Đối với tình huống này, bản thân Đoàn Hàn Chi cũng có điểm ngoài ý muốn.

Đoàn Hàn Chi là một đạo diễn thiên phú, tuy không được đào tạo chính quy, nhưng y đã học qua hội họa cùng biên kịch, đối với rất nhiều thứ phức tạp trong quá trình quay phim, chỉ cần có năng lực thì có thể nắm bắt được trực quan và tổng thể. Hơn nữa, điều đáng quý nhất ở Đoàn Hàn Chi chính là cái tâm y đặt vào bộ phim. Ngay cả khi bị sức mạnh thương mại khống chế phải khuất phục, không thể không quay những bộ phim nhạt nhẽo vớ vẩn, y vẫn không quên nêm nếm thêm gia vị nghệ thuật yêu thích của bản thân.

Nếu để Đoàn Hàn Chi được tự mình lựa chọn, y vốn không thích quay loại phim dùng tình cảm hóa thương mại hóa làm chất xúc tác tô điểm như ‘Tử đấu’. Y thích những bộ phim không nhiều lời thoại, giữa hai diễn viên chỉ là mạch nước ngầm đang tuôn trào, ngôn từ chỉ là thứ yếu. Y thích những hình ảnh cực độ tinh xảo nhưng không thích cốt truyện có quá nhiều đam mê lẫn thăng trầm.

Tuy nhiên loại phim ấy rất khó tiêu thụ, cho nên Đoàn Hàn Chi cũng ít khi quay, dù quay thì đa phần cũng là do y tự mình bỏ tiền đầu tư, thường xuyên thu về lợi nhuận không đủ bù đắp chi phí.

Thời điểm quay ‘Tử đấu’, đại khái y chỉ cho rằng đang quay một bộ phim giải trí, nhà chế tác muốn kiếm tiền, y cũng muốn kiếm tiền, ai nấy vui vẻ cả làng đón mừng năm mới. Cho nên, nhà chế tác không đầu tư quá nhiều chi phí, khi chọn diễn viên cũng không chọn ngôi sao — nếu thực sự phải chọn ngôi sao, cho dù Vệ Hồng vẫy đuôi với tần suất mười ngàn lần một giây cũng tuyệt đối không tới lượt hắn làm nam diễn viên chính.

Nhưng điều Đoàn Hàn Chi không nghĩ tới chính là, một bộ phim như ‘Tử đấu’ có thể đả bại hoàn toàn những bộ phim y từng quay trước đó. Số tiền thu về từ quyền tác giả cùng quyền phân phối, cơ hồ có thể thu hồi được hết chi phí!

Mà ngày đầu tiên công chiếu, doanh thu phòng vé đã trực tiếp lập kỷ lục trong năm!

Sau khi biết thông tin này, Đoàn Hàn Chi nhận được điện thoại của Quan Tĩnh Trác.

“Tôi muốn thông báo với cậu về chuyện bản quyền ở Bắc Mỹ đã xong.” Khi lái xe tín hiệu không tốt, vì thế thanh âm Quan Tĩnh Trác trong điện thoại có chút đứt quãng, “…Cả chuyện chia hoa hồng lẫn chuyện trả lại chi phiếu bồi thường hợp đồng của cậu nữa, chúng ta gặp mặt đi. Tôi hiện tại đang ở câu lạc bộ Kinh Thành.”

Đoàn Hàn Chi thờ ơ nhìn ra bên ngoài cửa xe: “Gặp cái gì mặt chứ? Không thích. Anh cứ trực tiếp chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng là được. Về phần chia hoa hồng vân vân, anh tìm trợ lý của tôi mà bàn bạc, nếu không ổn tôi sẽ gọi cho anh sau.”

“…Cậu sợ tôi à?” Qua mấy giây, Quan Tĩnh Trác đột nhiên hỏi một câu.

Đoàn Hàn Chi bật cười: “Tại sao tôi phải sợ anh? Anh là cái thá gì?”

“Nếu không sợ vì sao phải tránh tôi?”

“Bộ dáng anh xấu xí, tôi ngại bẩn mắt.”

Quan Tĩnh Trác trầm mặc một chút, cười cười tự giễu: “Nhiều năm không gặp như vậy, cách nói chuyện của cậu vẫn y như thuở hai mươi, vừa cay nghiệt lại vừa thẳng thắn. Nè, thật ra có phải cậu giấu lưỡi dao trong miệng không? Có phải từng có người bị cậu chọc giận tới mức bệnh tim đột phát?”

“Không, tôi chỉ nói sự thật.” Đoàn Hàn Chi thản nhiên đáp: “Tôi là người rất thực tế mà.”

Y biết thanh âm của mình dưới tín hiệu hỗn loạn chắc chắn không được rõ ràng, cho nên y tin tưởng không ai nghe thấy sau mấy tiếng cuối y đã thở dài rất sâu. Bộ dáng Quan Tĩnh Trác không xấu, từ nhiều năm trước khi mới gặp nhau y đã cảm thấy anh ta vô cùng thích hợp làm diễn viên, còn nói nếu sau này tôi quay phim, nhất định phải mời anh làm nam diễn viên chính.

Thời điểm đó, Đoàn Hàn Chi vẫn là nhà biên kịch không tên không tuổi, mỗi ngày cực khổ làm việc mười mấy tiếng đồng hồ mà chỉ miễn cưỡng kiếm đủ tiền ăn tiền mặc. Nếu y thật sự có thể mời Quan Tĩnh Trác đóng phim của mình, vậy nhất định là kỳ tích như bầu trời sụp xuống, bốn phương đảo lộn.

Không ngờ, Quan tam thiếu gia lại nghiêm túc trả lời y: “Nếu cậu mời tôi, tôi đây vô cùng vinh hạnh.”

Lúc ấy bọn họ còn chưa thân thiết bao nhiêu, chỉ mới gặp mặt hai lần ở tiệc rượu, trò chuyện mấy câu, ngay cả số điện thoại còn chưa trao đổi. Đoàn Hàn Chi tuổi trẻ ngẫu nhiên độc mồm độc miệng, nhưng hầu hết thời gian đều mỉm cười với người khác, ngẫu nhiên cùng đám diễn viên vô danh la hét cụng ly hoặc chơi mạt chược.

Nghe Quan Tĩnh Trác nói thế, Đoàn Hàn Chi còn nghĩ anh nói giỡn, vừa định bật cười thì phát hiện anh đang phi thường phi thường nghiêm túc nhìn mình, hoàn toàn không có một chút ý tứ giả dối.

Chính vào thời khắc ấy, Đoàn Hàn Chi bắt đầu cảm thấy, tên thiếu gia nhà giàu này dường như không tệ lắm.

Bọn họ làm quen, yêu nhau, từng nghiêm túc tính đến chuyện thiên trường địa cửu. Nhưng thế sự thay đổi, bất quá chỉ mười mấy năm ngắn ngủi, hết thảy đã trở nên vật đổi sao dời, cảnh còn người mất.

Từng có một đoạn thời gian, Đoàn Hàn Chi vô cùng căm hận Quan Tĩnh Trác. Lúc trước yêu anh bao nhiêu, sau này liền hận anh bấy nhiêu. Thế nhưng theo thời gian chậm rãi trôi qua, vô số ngày đêm tiêu phí, dần dần cả yêu và hận đều phai nhạt, cảm giác gì cũng không tồn tại. Hết thảy trở nên vụn vặt, tan vào hư vô.

Đến bây giờ, thỉnh thoảng nhớ về Quan Tĩnh Trác, y vẫn thấy ẩn ẩn đau, nhưng không hề liên quan đến chuyện yêu hay hận giữa hai người, thuần túy chỉ là do bản thân y mà thôi.

Di động còn chưa cúp máy, không biết đã trầm mặc bao lâu, Quan Tĩnh Trác rốt cuộc trầm giọng nói: “Cậu không đến cũng không sao, nhưng tấm chi phiếu kia tôi vẫn muốn tự tay trả lại cho cậu. Hơn nữa, còn vài vấn đề công việc, tốt nhất nên giáp mặt nói cho rõ ràng. Hàn Chi, cuối tuần này tôi đính hôn rồi, không chừng đây là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta.”

Trong phút chốc, Đoàn Hàn Chi không biết nên nói thế nào!? Gầm rú “Muốn kết hôn thì anh đi mà kết” cũng tốt, khiêu khích “Chúc mừng anh cưới được người vợ như ý” cũng tốt, phẫn nộ cùng châm chọc lần lượt thay nhau xuất hiện, nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi, cảm xúc kịch liệt đã vội đến vội đi, y chỉ cảm thấy toàn thân hư nhược mơ hồ.

Câu nói “Lần gặp mặt cuối cùng” của Quan Tĩnh Trác giống như một bàn tay vô hình, đem ân oán khúc mắc bao nhiêu năm qua giữa bọn họ che phủ. Giống như sau một hồi oanh oanh liệt liệt, trong nháy mắt tiến đến hồi kết, trong nháy mắt lạnh lẽo thê lương, trong nháy mắt cỏ dại ngập tràn, trong nháy mắt hoang vu đầy đất.

“Thôi được, sáu giờ tối nay gặp ở câu lạc bộ Kinh Thành.” Thanh âm thở dài của Đoàn Hàn Chi dần tan biến theo ngọn gió thổi mạnh bên ngoài cửa xe.

*****

Phim điện ảnh Trung Quốc trên cơ bản không thể nhìn vào doanh thu phòng vé, bởi vì 60-70% doanh thu thuộc về rạp chiếu, trải qua thêm tầng tầng lớp lớp bóc lột, khi tới tay nhà đầu tư chỉ còn rất ít. Thật sự mang lại lợi nhuận chính là quyền tác giả, quyền phân phối, các hoạt động đi kèm, thậm chí cả nhạc phim cũng phi thường đáng giá.

Sau khi bán bản quyền ở Nhật Bản, Hàn Quốc, Đông Nam Á, Mỹ, Anh… thì nhà đầu tư đã thu hồi được chi phí sản xuất, cho nên lợi nhuận hoàn toàn dựa vào tiền bán bản quyền ở Bắc Mỹ. Nói cách khác, bán bản quyền ở Bắc Mỹ được bao nhiêu, bộ phim này liền có lời bấy nhiều. Vì để đảm thu được lợi nhuận cao nhất, Quan Phong ở nước Pháp xa xôi đã cử người đến tận Bắc Mỹ bàn bạc nhiều lần, cuối cùng hắn không còn giữ được bình tĩnh, không ngại đường xa vạn dặm tự mình ra tay. Trong một buổi sáng ấm áp, hắn đã đạp người phụ trách bên Bắc Mỹ xuống bàn ăn, hung tợn ép buộc đối phương ký hợp đồng…

Bản hợp đồng ký bằng huyết lệ của người phụ trách bên Bắc Mỹ đã giúp nhà đầu tư cùng đoàn làm phim giành được khoảng lợi nhuận khổng lồ, cũng giúp ‘Tử đấu’ có một dấu chấm tròn hoàn mỹ ở điểm kết thúc.

Khi Đoàn Hàn Chi đến câu lạc bộ Kinh Thành, y đã xem qua bản hợp đồng, đối với con số trên đó cũng không có ý kiến, cho nên tâm tình y coi như không tồi.

Thế nhưng vừa mở cửa gian phòng riêng, y lập tức nhíu mày.

“Tại sao chỉ có một mình anh?”

“Một mình tôi là đủ rồi, cậu còn muốn mấy người?” Quan Tĩnh Trác bình thản hỏi ngược lại.

Gian phòng riêng lớn như vậy mà chỉ có một mình Quan Tĩnh Trác ngồi đợi y, không trợ lý, không nhân viên, không luật sư, thậm chí những người chuyên phụ trách về hợp đồng chuyển nhượng, chia hoa hồng cũng không thấy. Trong gian phòng theo phong cách Nhật Bản chỉ có một chiếc bàn dài tương đối thấp, bên trên bày biện đủ loại sushi và salad, Quan Tĩnh Trác ngồi thoải mái ở phía đối diện, áo vest ngoài đã cởi ra, tùy tiện đặt sang một bên.

“Tôi nhớ rõ là anh hẹn tôi đến bàn chuyện công việc.” Đoàn Hàn Chi lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân chỉ chiếc áo sơmi, tay áo xăn lên đến khủy tay.

“Nhưng tôi thì đến từ biệt cậu.”

“Từ biệt?”

“Cuối tuần này, ngay tại lầu hai câu lạc bộ, sẽ là nơi cử hành nghi thức đính hôn của tôi.” Quan Tĩnh Trác rót một ly rượu trắng, đưa cho Đoàn Hàn Chi, “Chúc mừng cậu, tôi không còn độc thân, không có biện pháp tiếp tục dây dưa với cậu.”

Đoạn đối thoại này nếu ở vào mười mấy năm về trước, lúc bọn họ còn trẻ, chắc chắn có nằm mơ cũng không tưởng tượng ra. Thời điểm ấy, bọn họ tin tưởng vững chắc có thể sống với nhau đến răng long đầu bạc, bất luận phản bội hay sai lầm gì đều không thể xuất hiện giữa hai người. Bọn họ cơ hồ đã nghĩ đến cuộc sống khi về già sẽ mua nhà ở đâu, dưỡng lão ở đâu.

Nếu thời gian đảo ngược, trở về thời điểm Quan Tĩnh Trác hai mươi tuổi cùng Đoàn Hàn Chi hai mươi tuổi, bất luận thế nào bọn họ cũng không nghĩ đến có một ngày sẽ trở mặt thành thù, đối chọi gay gắt như hôm nay.

Kỳ thật, lá gan Đoàn Hàn Chi hiện tại có chút không thoải mái. Buổi sáng ra ngoài sớm, y đã quên uống thuốc, cho nên nếu phải uống rượu là kích thích quá lớn. Nhưng dưới tình huống như vậy y cũng chẳng có tâm trạng nào mà suy nghĩ quá nhiều. Khi nghe Quan Tĩnh Trác nói, trong lòng y liền nổi lên cơn đau đớn. Nếu không tìm ra thứ đau đớn hơn để chống chọi, nói không chừng y sẽ thất thố trước mặt Quan Tĩnh Trác.

Đoàn Hàn Chi trầm mặc uống hết ly rượu, Quan Tĩnh Trác lại rót thêm một ly. Cứ như vậy, rất nhanh đã vơi hơn nửa bình.

“Bản quyền Bắc Mỹ bán được hai mươi triệu USD… Tôi thật không ngờ có một ngày cậu nổi tiếng như vậy. Hiện tại cậu là ngôi sao, đạo diễn lừng danh chế tác lừng danh, bao nhiêu danh hiệu cao quý đều nằm trong tay cậu, phía sau có hàng trăm người muốn hầu hạ cậu…” Quan Tĩnh Trác uống hơi nhiều, gương mặt đỏ ngầu, giọng nói trở nên khàn đục: “Nhớ ngày đó, cậu làm biên kịch không được thuận lợi, nửa đêm còn lôi tôi từ trên giường dậy, bắt tôi suy nghĩ tiếp cậu.”

“Sao hả, tôi không chăm sóc anh được như Uất Trân?”

“Cậu đâu chỉ không chăm sóc, cậu quả thật chính là tổ tông sống! Bất quá, tôi đây cũng cam tâm tình nguyện xem cậu như tổ tông sống mà thờ phụng!”

Đoàn Hàn Chi liếc xéo anh, “Vậy thật sự xin lỗi a.”

Quan Tĩnh Trác nghẹn họng, sau đó phá lên cười: “Cái gì thật sự xin lỗi, đều là tôi cam tâm tình nguyện… Cả đời này, tôi chỉ hầu hạ duy nhất một người như tổ tông sống thôi.”

Đoàn Hàn Chi không trả lời, cúi đầu uống rượu, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vị trí lá gan.

“Tôi sắp kết hôn rồi…” Quan Tĩnh Trác cảm thán, ngữ khí nghe không ra là vui hay buồn, “Hàn Chi, cậu có vui không?”

Đoàn Hàn Chi ngẩn người, mấy giây sau mới đột nhiên hỏi: “Nếu anh không tình nguyện, vậy tại sao nhất định phải kết hôn cùng Uất Trân? Chắc anh cũng biết những chuyện phong lưu của Uất Trân trong giới nghệ thuật, đúng không?”

“…” Quan Tĩnh Trác trầm mặc một lát, “Kỳ thật là vì quyền thừa kế. Quan Phong cùng Quan Duệ đều thích Uất Trân, không biết tại sao, Quan Phong trước giờ chưa từng để tâm mấy chuyện này, thế mà lại kiên quyết hạ tử lệnh. Hơn nữa, kết hôn với ai mà chẳng giống nhau? Dù sao…”

Dù sao người kia cũng không phải cậu.

Lời này, Quan Tĩnh Trác không nói ra, chỉ mới nghĩ trong lòng thôi đã đau đến mức không chịu nổi.

Đoàn Hàn Chi cười lạnh một tiếng, thanh âm như muốn đóng băng: “Hừ, quả nhiên.”

“Quả nhiên cái gì?”

“Không có gì.” Đoàn Hàn Chi lạnh nhạt cười, đem ly rượu cuối cùng uống một hơi cạn sạch, “Cứ như vậy đi, tối nay gởi hợp đồng cho tôi. Tôi về đây.”

Đoàn Hàn Chi vừa đứng dậy, cơn choáng váng lập tức xông lên não bộ, trước mắt một mảnh đen kịt, cả người lảo đảo. Ngay kế tiếp, cơn đau đớn lan rộng khắp vùng bụng, tựa như dùng lưỡi dao sắc nhọn hung hăng moi sống nội tạng ra ngoài, Đoàn Hàn Chi đột ngột cúi gập thắt lưng.

Quan Tĩnh Trác vội vàng đỡ lấy y: “Hàn Chi, cậu làm sao vậy?”

Đoàn Hàn Chi một câu cũng không nói ra được, những cơn đau thế này ít nhất cũng phải hơn nửa phút mới từ từ lắng xuống. Trong ba mươi giây ngắn ngủi, sắc mặt y đã trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, cả người run rẩy như vừa mới xối nước lạnh giữa trời đông.

“Cậu bị bệnh?” Ánh mắt Quan Tĩnh Trác vừa khẩn trương vừa lo lắng, “Rốt cuộc tại sao cậu đột nhiên thành ra như vậy? Rốt cuộc có nghiêm trọng hay không?”

Đoàn Hàn Chi khoát khoát tay, còn chưa ngừng thở dốc thì di động đột nhiên vang lên, số máy dĩ nhiên là số nhà y.

Nhất thời không kịp phản ứng, Đoàn Hàn Chi còn tưởng là Hoa Cường cầm chìa khóa chạy đến nhà y, lập tức bắt máy: “Alo, ai đó?”

“Đương nhiên là tôi, Vệ Hồng!” Giọng nói của Vệ Hồng truyền ra từ trong điện thoại, “Đêm nay anh có về không, nếu về tôi sẽ nấu nhiều thức ăn hơn. Với lại, chiều nay tôi lên mạng đọc được mấy tin tức, tôi muốn hỏi anh phải làm sao bây giờ…”

“Tin gì? Cậu đi chơi gái bị người ta chụp được đăng lên mạng, hay say rượu lái xe bị cảnh sát bắt? Đừng nói với tôi là đánh phóng viên, đánh phóng viên không thành vấn đề, không đáng tội.”

“…Tôi chính là đánh phóng viên.” Thanh âm Vệ Hồng nghe cực kỳ mất mát, “Mấy trang web giải trí đều đăng tin, thời điểm lúc tôi còn đang quay ‘Tử đấu’…”

“Đánh không phải cũng đánh rồi sao, thật không bình tĩnh gì hết.” Đoàn Hàn Chi nhẹ nhàng “Hừ!” một tiếng, “Tối nay tôi về nhà ăn cơm, cậu nấu canh cho tôi, thanh đạm một chút nhé.”

Đoàn Hàn Chi cúp máy, vừa muốn bước ra ngoài, Quan Tĩnh Trác đột nhiên giữ chặt y.

Y quay đầu lại, chỉ thấy Quan Tĩnh Trác đang gắt gao nhìn y, trên mặt tràn đầy vô vọng, bi ai, thống khổ cùng không muốn, tựa như kim châm dày đặc mà bén nhọn, hung hăng đâm thẳng vào trái tim.

Phút chốc, Đoàn Hàn Chi cảm thấy trong mắt Quan Tĩnh Trác, thậm chí còn có sự phẫn nộ sâu sắc.