Edit: Tiêu dung hoa

Beta: Gian phi

Bầu không khí khi đó quá tốt đẹp, Angus như một con nhím đã thu lại tất cả gai nhọn, Ôn Như Thị thì lẳng lặng dựa vào lồng ngực anh, rồi chìm vào mộng đẹp lúc nào chẳng hay.

Khi cô tỉnh lại thì đã về đến nhà, Angus không ở trong phòng, gian phòng trống không. Bầu trời ngoài cửa sổ tối đen như mực, hẳn là trời đã rất khuya.

Ôn Như Thị nhẹ nhàng bước ra khỏi cái ổ nhỏ, leo lên ghế dựa rồi nhảy lên mặt bàn, vươn móng vuốt bật đèn bàn. Ánh đèn màu cam chiếu lên cuốn sách pháp thuật màu đen, Ôn Nhu Thị vứt bỏ mọi tạp niệm, bắt đầu đọc sách.

Những nửa buổi tối, cô mới chỉ đọc được gần 1/3 cuốn sách, Ôn Như Thị nghiêng đầu nhìn 13 cuốn sách còn lại được xếp chỉnh tề trên bàn, thở dài một hơi, đây thật sự là một công trình vĩ đại.

Lướt qua ánh trăng của màn đêm, Angus trở về nhà, thấy ánh điện le lói lọt qua khe cửa thì hơi nhíu mày, anh nhớ rõ, lúc anh rời khỏi phòng không hề bật đèn, ai vào phòng anh lúc nửa đêm thế này?

Angus nghi hoặc, nhẹ nhàng đẩy cửa, nhưng chỉ thấy con mèo ngốc ngồi nghiêm chỉnh trên bàn sách, cách nó cúi đầu rất hài hước, tựa như đang chăm chú nghiên cứu cuốn sách trước mặt vậy.

Cái đuôi dài của nó nhẹ nhàng buông ngoài bàn, thỉnh thoảng còn khẽ phe phẩy.

Thân hình Angus lóe lên, thoắt cái đã im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng nó: “Phép thuật hắc ám của phù thủy?”

Ôn Như Thị giật mình, vừa nghiêng đầu muốn xoay người lại thì bị Angus xách lên.

Bốn chân lại lơ lửng rũ xuống giữa không trung, lần này Ôn Như Thị không dùng ánh mắt lạnh như băng để phản kháng, mà chỉ bất đắc dĩ nhìn anh, nhẹ nhàng kêu một tiếng “Meo”. Tiếng kêu mềm mại nhẹ nhàng, tựa như đang nói, đừng nghịch nữa, đừng làm phiền.

Angus nhíu mày, kỳ lạ là anh hiểu được hàm nghĩa trong tiếng kêu của nó.

Một tay Angus xách mèo con, một tay gấp quyển sách lại, bìa sách đen kịt, không có một chữ, chỉ có hình vẽ làn khói lững lờ như bùa chú.

Angus xoay người, ung dung ngồi xuống ghế, chân gác lên bàn sách, sau đó mới thả con mèo trắng trong tay lên mặt bàn. Anh cầm bút máy, điều chỉnh tư thế ngồi của nó, để mông mèo con xoay ra ngoài, mặt đối diện với mình.

Ôn Như Thị ngồi ngay ngắn trước mặt Angus, tựa như trở về khoảng thời gian còn là học sinh, cô phạm lỗi, ngồi nghiêm chỉnh nghe giáo viên chủ nhiệm răn dạy —– suy nghĩ bất chợt này khiến cô 囧

“Nói đi, mày và Meryl giấu tao điều gì? Đừng nói mày chỉ một con mèo bình thường, một con mèo bình thường sẽ đọc sách phép thuật ư?” Dứt lời, anh cao giọng, dùng bút gõ vào cái đầu nhỏ của mèo con: “Rốt cuộc hai người có mục đích gì?”

Ôn Như Thị ngồi thẳng tại chỗ, không dám né tránh.

Hồi lâu không thấy anh nói tiếp, nó nhẹ nhàng vươn móng cào cào ống quần anh, thấy Angus không ném mình đi, mới cẩn thận đứng dậy, leo lên chân anh rồi đi thẳng vào lồng ngực anh, đầu cọ cọ vào lòng bàn tay anh: “Meo”.

Lần này thì Angus phát sầu, anh túm lỗ tai con mèo ngốc này, nhíu mày: “Không biết nói tiếng người? Vậy tao hỏi, mày đáp, đúng thì kêu một tiếng, không đúng thì kêu hai tiếng, hiểu chưa?”

Ôn Như Thị: “Meo —-”

Được rồi, ít nhất có thể giao tiếp. Tâm tình tốt hơn, bàn tay đang chống cằm của Angus vươn tới, khẽ xoa đầu nó. “Mày và Meryl quen nhau từ trước?”

Ôn Như Thị nghiêng đầu, ngoài đời từng gặp một lần, trong thế giới này thì là đồng đội cùng chiến tuyến, đương nhiên là đã quen từ trước: “Meo —–”

Angus rũ mắt, không nhìn vào đôi mắt sạch sẽ của nó: “Mày là người hay mèo? Là người thì kêu một tiếng, là mèo thì kêu hai tiếng.”

Ôn Như Thị ngơ ngác, tình trạng của nó, tính là mèo hay người? Suy nghĩ hồi lâu, nó vẫn kêu một tiếng. Nó vẫn có cơ hội biến thành người, cũng không lừa anh…

Angus thở phào nhẹ nhõm, hỏi vấn đề cuối cùng, cũng là vấn đề anh muốn biết nhất: “Mày có phải là ngu, nhân cách xuất hiện ban đêm ngày trước không?”

Vấn đề này rất đơn giản, nhưng Ôn Như Thị không muốn trả lời, nó lặng lẽ ngậm miệng, không nói tiếng nào.

Nó im lặng, Angus cũng không lên tiếng, một lúc sau, Angus chậm rãi nói: “Là mày không muốn nói, hay là không biết?” Ôn Như Thị dời tầm mắt, đều không phải, nó chỉ chưa nghĩ xong, sẽ đối mặt với một Angus xa lạ như thế nào.

Bầu không khí trong phòng rơi vào yên tĩnh, ngay khi Ôn Như Thị không kìm được định đáp lời, Angus bỗng đứng dậy, xách nó trở lại ổ: “Muộn lắm rồi, ngủ đi!”

Ôn Như Thị thấp thỏm nhìn Angus trở lại giường, anh không nói gì, dường như đã thật sự bỏ qua nghi vấn khi nãy. Nó ngập ngừng đứng dậy, bước vài bước về phía Angus, nhưng sau đó vẫn dừng lại.

Sáng hôm sau, khi nó còn đang lo được lo mất, nhân lúc không có người, Meryl ghé vào tai nó, nhỏ giọng tố cáo Angus: “Tối qua tên khốn Angus lại ra ngoài chơi bời lêu lổng, sáng sớm hôm nay tôi mới thấy anh ta trở về.”

Ôn Như Thị không nói gì, chỉ im lặng nhìn Meryl. Nó không biết tối qua Angus có ra ngoài lêu lổng hay không, nhưng không phải sáng nay anh mới trở về, trên người cũng chỉ có mùi máu tanh, không có mùi son phấn. Meryl không nên chăm chăm nghĩ xấu cho Angus như vậy, nhưng nó và cô lại phải hợp tác tốt với nhau. Ôn Như Thị đành nghiêm túc gật đầu, dùng chân gõ bàn phím: “Đàn ông chơi bời lêu lổng không phải người tốt!”

“Đúng thế! Đúng thế!” Mắt Meryl sáng lên, “Chúng ta đổi người đi, còn ba nam phụ có thể lựa chọn, không cần phải ôm mãi một cái cây như vậy.”

Đổi người sao? Trong đầu nó bỗng hiện lên hiện lên khung cảnh buổi sáng hôm đó, Angus đứng trong bếp, nghiêm túc nấu thức ăn cho nó, dưới làn hơi nóng, khuôn mặt tái nhợt của anh trở nên dịu dàng lạ thường, màu sắc duy nhất trong không gian đen trắng ấy, là ánh mặt trời vàng óng rọi vào từ cửa số… Ôn Như Thị chậm rãi duỗi móng, gõ bàn phím: “Hay là cô đổi Cecil cho tôi đi.”

Hai mắt Meryl trừng lớn, cô hít sâu một hơi: “Chẳng lẽ cô thích bố tôi? Không được! Bố tôi vừa già vừa khó tính, thật đấy!”

Cecil không già hơn Angus là bao, về tính cách, còn ai xấu tính hơn Angus chứ? Rõ ràng cô ấy không nỡ nhường, lại còn viện đủ lý do. Với tốc độ chậm rì rì của Meryl, không biết đến bao giờ hai người họ mới tu thành chính quả.

Ôn Như Thị bật cười, lớp lông trên mặt che đi biểu cảm của nó. Nó nhẹ nhàng nhảy xuống đất, bỏ lại Meryl, xoay người chạy xuống tầng.

Vừa đi tới cầu thang, nó nghe thấy một giọng nữ êm tai từ tầng dưới vọng lại: “Cho hỏi, Angus có ở nhà không ạ?”

Ôn như Thị ló đầu nhìn, “Meo” một tiếng, Meryl, mau ra đây nhìn chúa Jesus, à không, mau ra đây nhìn nữ chính, cuối cùng chân mệnh thiên tử của Elliott cũng xuất hiện rồi.

Khoan, có phải vừa rồi nó nghe lầm không, người cô ấy muốn tìm… sao lại là Angus?

Elliott bị vầng sáng nữ chính chiếu rọi đến mụ mị, ngượng ngùng như một tên nhóc vị thành niên: “Angus đi vắng, em có thể vào nhà chờ anh ấy, tôi vừa làm ít bánh ngọt, hay là em vào ăn thử một chút?”

“Haiz, Elliott đúng là một thằng ngốc, anh ta nên dẫn nữ chính ra ngoài ngay lập tức mới phải, để nữ chính khỏi gặp mặt gã anh trai khốn kiếp của anh ta!” Meryl học dáng vẻ của Ôn Như Thị, lén lén lút lút nằm nhoài gần cầu thang, nhìn trộm qua khe hở lan can.

Ôn Như Thị nghiêng đầu nhìn Meryl, hoàn toàn đồng ý! Tuy sự xuất hiện của các cô khiến nội dung chính của cuốn sách biến đổi rất nhiều, nhưng nữ chính chắc chắn không thể yêu nam phụ, phải nghĩ cách tách hai người họ ra là chuyện đương nhiên!

Nó cào cào tay Meryl, “Meo—“, nó ra ngoài chặn Angus, Meryl tìm cách dẫn hai người dưới tầng ra ngoài, hai người phối hợp cùng hành động. Ôn Như Thị ngẩng đầu ưỡn ngực, chạy thẳng về phía cửa chính.

Ý tưởng của nó rất hoàn hảo, nhưng tiếc là Meryl bị bỏ lại ngơ ngác không hiểu gì. Bảo cô suy ra nhiều dụng ý như thế từ một tiếng “Meo”, đúng là làm khó cô. Dù cô là đồng nghiệp của Ôn Như Thị cũng không thể hiểu được!

Mà lúc này, với tinh thần vì nghĩa chẳng ngại gian khó, Ôn Như Thị đã lao ra ngoài cửa…