Edit: Huyền VũBeta: MoonmaplunMột chiếc xe ngựa màu xám mộc mạc và một con ngựa già gầy còm.
Mạc Tà ngồi trên xe, hắn mặc chiếc áo ngắn làm bằng vải thô, tay khư khư cầm cái roi ngựa trơn nhẵn đã bạc màu, nhìn đi nhìn lại vẫn là một gã đánh xe hiền lành.
Đương nhiên nhận định này chỉ đúng khi hắn không ngẩng đầu lên lườm người ta bằng cặp mắt lạnh lùng sắc bén của mình.
Ôn Như Thị khẽ vén màn, im lặng nhìn xung quanh dò xét qua khe màn. Mắt nàng thâm quầng, da dẻ vàng vọt, trông qua ốm yếu xanh xao, ngay cả cổ và phần tay lộ ra ngoài cũng được ngụy trang kĩ lưỡng.
Giờ trong chợ rất ồn ào, tiếng rao hàng ven đường vang vẳng khắp nơi, người bán hàng rong đi lại tấp nập, nơi nơi yên bình trật tự.
Không biết có phải vì hồi hộp quá hay không, dù đã nhác thấy bóng cổng thành rộng mở ở đằng xa nhưng xung quanh càng yên ổn, Ôn Như Thị càng bất an.
Cô không biết miêu tả cảm giác này như thế nào, cảm giác ruột như lửa đốt, lưng như kim chích nhưng nay tên đã lên dây, không thể không bắn. Ôn Như Thị chỉ đành khẽ giọng nhắc: “Mạc Tà, đi chậm một chút.”
Mạc Tà nghe lời đi chậm lại, khi còn cách cổng thành khoảng trăm mét, hắn bỗng ghìm ngựa trầm giọng nói: “Tiểu thư, có lẽ hôm nay chúng ta không rời thành được rồi.”
Không cần hắn nói Ôn Như Thị cũng thấy.
Số lính canh thành hôm nay tăng gấp ba, bốn lần so với thường ngày, họ xếp thành hai hàng đứng canh hai bên cổng thành, kiểm tra cẩn thận từng gương mặt xa lạ lướt qua.
Một tên lính đứng gác cổng đang cầm mảnh giẻ khô bẩn lau mặt cậu thiếu niên gánh quang gánh đang định ra khỏi thành một cách thô lỗ, gã cầm bức họa dí sát khuôn mặt cậu ta so đi so lại một hồi.
Sau đó cậu thiếu niên vẫn đang hoang mang bị đá ra ngoài thành, tên lính canh ngông nghênh gọi người tiếp theo, tiếp tục lặp lại chuỗi hành động ban nãy.
Những người muốn ra khỏi thành xếp thành hai hàng, dân chúng không biết chuyện gì đang xảy ra, dù giận cũng không dám nói, chỉ đành đứng yên cho đám lính rà soát.
“… Chúng ta về thôi.” Ôn Như Thị nở nụ cười miễn cưỡng, nói khẽ.
Mạc Tà đứng yên bất động, đây có thể là cơ hội cuối cùng của họ. Binh lính lùng bắt trong thành ngày càng nhiều, thành tuy rộng nhưng chẳng có mấy chỗ thích hợp cho họ trốn.
Hắn chậm rãi vươn tay cầm thanh bội kiếm giấu dưới gầm xe, ý nghĩ duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là: mở đường máu đưa tiểu thư ra ngoài.
“Mạc Tà, đừng manh động.” Giọng của Ôn Như Thị rất khẽ nhưng ẩn trong đó là sự kiên định không thể phản bác, “Ngươi không quan tâm an nguy của bản thân nhưng ta quan tâm. Nếu ngươi muốn hy sinh giúp ta bỏ trốn, chẳng thà ta ở lại đây.”
Bàn tay đã chạm tới kiếm thoáng khựng lại, Mạc Tà cắn răng, cuối cùng cũng đành quay xe chầm chậm đi theo đường cũ. Con ngựa già gầy còm lúc lắc đầu, kéo theo chiếc xe ngựa đơn giản chậm rãi di chuyển.
Khách điếm không thể ở thêm nữa, hắn đành đánh ngựa tới khu dân cư ở thành Tây.
Gửi chiếc xe ngựa dùng chưa tới hai canh giờ lại nhà một hộ dân, Mạc Tà bảo vệ Ôn Như Thị đến một trạch viện cách đó vài con phố.
Hôm nay đi mua đồ, hắn tiện đường điều tra luôn xung quanh.
Chủ nhân ngôi nhà kia đã về quê thăm người thân, trong nhà chỉ còn vài người ở và lão quản gia già cả, mấy căn phòng ở sân sau cứ vài ngày mới quét dọn một lần, còn lúc bình thường vô cùng vắng.
Nơi đầu tiên đám lính lùng bắt chắc chắn là nhà trọ và quán rượu, dù chúng có đi lục soát nhà dân thì lão quản gia chẳng biết trong nhà vừa có thêm hai người nên họ sẽ tạm thời an toàn.
Mạc Tà ôm Ôn Như Thị nhảy xuống dưới sân sau, nhanh chóng ẩn mình sau thân cây lắng tai nghe một hồi, sau đó thấy không có gì lạ, hắn mới ôm Ôn Như Thị lao vào một gian phòng.
“Làm phiền tiểu thư ở tạm chỗ này mấy hôm, đợi khi canh gác lỏng lẻo hơn, ta nhất định sẽ đưa ngươi rời thành.” Vừa bước vào phòng Mạc Tà đã vội buông Ôn Như Thị ra, tuân thủ lễ nghi lui lại đằng sau.
Ôn Như Thị mỉm cười, cô không lo lắng, chuyện đã tới nước này có lo cũng chẳng được gì.
Cô nhìn quanh, vật dụng trong phòng khá đầy đủ, tuy hơi đơn giản nhưng vẫn tốt hơn cảnh màn trời chiếu đất nhiều.
Ôn Như Thị không hỏi hắn nếu có người tới đây thì phải làm sao, nếu bị phát hiện có giết người diệt khẩu không. Cô không hỏi không phải vì sợ bẩn tay hay vì sợ lương tâm khó an.
Mà vì cô đã thấy một người ở cổng thành, thấy thị thiếp của ông ta.
Dù gió chỉ thổi lộ một khe nhỏ nhưng Ôn Như Thị vẫn thấy rõ khuôn mặt nhìn nghiêng đượm nét mềm mại dịu dàng của nàng ta ẩn sau lớp màn mỏng. Không được gia chủ cho đi cùng, thị thiếp Ôn gia không thể bước ra khỏi hậu viện một bước.
Ôn hầu đã đến, Ôn Như Thị tin chắc là vậy.
Nếu Ôn hầu đã đích thân ra tay bắt cô thì chắc chắn đi theo ông ta không chỉ có mấy người như vậy, ít nhất phải có hẳn một đội ẩn vệ.
Nếu lúc nãy Mạc Tà làm liều lao tới, hậu quả thực khó tưởng tượng nổi
.Ôn Như Thị im lặng đứng giữa phòng nhìn Mạc Tà mở bọc đồ, cầm bộ chăn mới tinh phủ lên giường.
“Đừng lo, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Sắp xếp xong, Mạc Tà xoay người, nhìn nàng chăm chú nghiêm túc nói.
Ôn Như Thị mỉm cười gật đầu: “Ta biết.”
Với nhiều người trong thành, đêm này là một đêm không ngủ.
Ôn Như Thị nằm trên giường trằn trọc không yên, dường như cô có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng gươm đao, tiếng trẻ khóc đầy sợ hãi vang vọng từ những ngôi nhà trên phố.
Tuy cô biết đó chỉ là tưởng tượng của mình, chỗ này cách tường viện
(bức tường bao quanh nhà) hẳn một khoảng sân rộng, cô không phải người tập võ, sao có thể nghe thấy âm thanh kia.
Chẳng qua Ôn Như Thị chỉ lo lắng thôi, điều này chẳng liên quan gì tới dũng khí.
Chịu vây hãm trong thành không phải kế lâu dài, nhưng hy vọng rời thành lại quá nhỏ nhoi.
Mạc Tà có thể lấy một địch trăm, nhưng đó là chuyện của ba năm sau. Còn giờ cô biết hắn vẫn chưa trưởng thành, nếu giờ dám xông vào, khả năng rất cao sẽ bị các tiền bối chém chết.
“Mạc Tà, ngươi ngủ chưa?” Ôn Như Thị hỏi khẽ, nhỏ tới mức khó mà nghe được.
“Chưa.” Giọng nói trầm trầm vang lên từ trên xà nhà.
“Nếu chúng ta chạy trốn thành công, ngươi muốn làm gì?” Ôn Như Thị mở to mắt nhìn chằm chằm đỉnh màn.
Căn phòng chìm vào yên lặng.
Rất lâu sau Mạc Tà mới đáp: “Tiểu thư muốn làm gì Mặc Tà giúp ngươi làm chuyện đó.”
Ôn Như Thị khẽ cười, đúng là câu trả lời của Mạc Tà. Cô nghiêng người gối lên tay mình, cười khẽ: “Ta hả? Ta muốn ở bên ngươi, tìm một thôn nhỏ miền núi tĩnh lặng, tốt nhất là nơi sơn thủy hữu tình, sáng xem cỏ mọc chim bay, chiều nghe dân chài xướng ca. Trong sân nhà chúng ta sẽ trồng một cây hoa quế lớn thật lớn, nếu thích ngươi còn có thể xây nhà cây trên đó nữa. Trước cửa nhà còn trồng thêm một gốc mai, mỗi khi mùa đông đến, bước dưới tán mai hoa mai sẽ đậu lên vai vương lên tóc, mai lạnh ngạo nghễ
(nguyên văn: hàn mai ngạo sương 寒梅傲霜), hoa rơi chao đảo, nhất định sẽ đẹp như tranh vẽ. Ngươi có thể lên núi đi săn,ngươi nhất định sẽ trở thành thợ săn giỏi nhất thôn, nam nữ trong thôn vừa nhắc tới tên ngươi nhất định sẽ bật ngón cái khen ngợi, tán thưởng vị dũng sĩ tài giỏi nhất.”
Nghĩ tới cảnh Mạc Tà được các cô nương trong thôn để ý rồi cau có khó chịu, Ôn Như Thị bất giác nở nụ cười: “Ta sẽ học cách nấu món ăn trong vùng, ở nhà chờ ngươi về, chúng ta nói với nhau đủ thứ chuyện trên đời, chuyện nhà đông hay nhà tây, chuyện lớn chuyện nhỏ trong thôn. Nếu ngươi không thích, chúng ta sẽ đi nơi khác, trời nam biển bắc, du ngoạn khắp nơi, rong chơi khắp chốn. Đến khi không muốn đi nữa thì tìm một chốn yêu thích dừng chân.”
Tương lai nàng vẽ cho hắn quá đỗi đẹp đẽ, đẹp tới không chân thực, đó là cuộc sống hắn không dám mơ tới. Hắn vốn là ẩn vệ, tính mạng gắn liền với chủ nhân, chủ nhân sống hắn sống, chủ nhân chết hắn chết.
Ẩn vệ không bảo vệ được chủ nhân của mình thì không có giá trị tồn tại. Mạc Tà mấp máy môi: “Tiểu thư không cần học nấu ăn, Mạc Tà làm là được.”
Mũi Ôn Như Thị hơi cay cay, cô cười khẽ, đáp: “Được.”
Nếu đây là mơ, cô chỉ mong Mạc Tà có thể mơ một giấc trọn vẹn.
Hắn trung thành và tận tâm, ở bên cô đến chết không rời không đổi, dù ngày mai có bị Ôn hầu bắt cô cũng không hối hận vì tiết lộ bí mật của mình sớm tới vậy.
Một ẩn vệ tuân theo mệnh lệnh giúp chủ nhân chạy trốn sẽ chịu hình phạt nhẹ hơn nhiều so với một ẩn vệ bắt cóc chủ nhân thiểu năng chạy trốn.
“Mạc Tà.” Ôn Như Thị nhìn hắn, khẽ chớp mắt che đi hơi nước đọng nơi đáy mắt, “Nếu ta bị bắt, ngươi đừng liều lĩnh đánh nhau với chúng, hãy chạy đi.”
Nếu chỉ một mình cô bị bắt, cô vẫn có thể giả ngu; nhưng nếu Mạc Tà cũng bị bắt, cô chỉ có thể thừa nhận mình đã giả vờ suốt chừng ấy năm.
Nhưng nếu làm vậy, tình cảnh sẽ trở nên rất khó khăn. Ôn hầu sao có thể bỏ qua dễ dàng cho cô con gái tính kế lừa ông ta suốt chừng ấy năm.
Mạc Tà nhíu mày, xoay người nhảy khỏi xà nhà, đứng cách giường một xích
(≈ 0,33m): “Ngươi ở đâu ta ở đó, ta tuyệt không đi một mình.”
“Đồ ngốc, ba mươi chưa phải là Tết.” Ôn Như Thị hơi nhổm dậy, bình tĩnh nhìn hắn, “Phụ thân muốn bắt ta lại ắt có chỗ hữu dụng, ông ta sẽ không làm gì ta. Nếu ta bị bắt, ngươi cũng chịu trói, ông ta chắc chắn sẽ lợi dụng ngươi ép ta làm chuyện ta không muốn.”
Mạc Tà nghiến răng im lặng, hắn không muốn đi, cũng không muốn trở thành vướng bận của chủ nhân.
Hắn là ẩn vệ có thiên phú tốt nhất ở khóa trước, ngay cả thống lĩnh cũng phải khen ngợi không dứt tốc độ tiến bộ thần tốc của hắn, hắn không tin mình không bảo vệ được Cửu tiểu thư.
“Ta sẽ không để chúng bắt được ngươi.” Mạc Tà ngoan cố nói đi nói lại nhiều lần, nhưng tuyệt nhiên không chịu chạy trốn một mình.
Ôn Như Thị mỉm cười: “Dù ta bị bắt cũng không sao, ta tin ngươi chắc chắn sẽ cứu ta, đúng không? Ta sẽ chờ tin ngươi, vậy nên đừng lỗ mãng đẩy bản thân vào nguy hiểm, đây không phải hành động của kẻ thông minh.”
Mạc Tà lẳng lặng nhìn sườn mặt trắng mịn của nàng, tháo lớp ngụy trang xuống, Ôn Như Thị thoạt trông yếu đuối giống như loài thỏ trắng vô hại.
Mãi về sau, hắn vẫn không gật đầu đồng ý.
Mạc Tà không dám đồng ý, cứ như ý nghĩ ác độc này vừa xuất hiện, những hình phạt hắn vốn phải gánh chịu sẽ đổ hết lên tấm lưng nhỏ bé yếu ớt của nàng.
Vừa nghĩ vậy, Mạc Tà không thể kìm nổi nỗi sợ hãi trào dâng.