- Mày bình tĩnh nghe tao nói đây, Andly! – Maya vẫn vỗ về Andly quên đi những kí ức buồn đó.

- Ừ, nói đi. – Andly thều thào, thật sự thì bây giờ nó đã quỵ luỵ lắm rồi.

- Mày không thắc mắc chuyện này là do ai làm ra à? – Maya hỏi, bây giờ Andly mới bắt đầu suy nghĩ những lời nói này – Mày nghĩ xem, người này làm sao biết được hết chuyện hồi nhỏ của mày zậy? Còn biết cả chuyện Christian thoả thuận với mẹ của mày là chăm sóc mày nữa chứ! Không thấy lạ à? – Maya tiếp tục nói, điều này làm cho Andly cũng bắt đầu thắc mắc.

- Ừ, tao cũng thấy lạ, mà hồi nhỏ anh Christian đã biết tao đâu mà nhận lời được nhỉ? – Andly giương đôi mắt long lanh vừa mới khóc xong nhìn Maya.

- Con khỉ này, tao là con gái mà đã không chịu nổi sức hút dễ sợ của mày rồi huống chi là anh Christian chứ! – Maya nhéo nhéo má Andly mà cười thật tươi.

- Hừ, anh ta cũng là vì gia đình mình thôi mà, yêu thương gì tao! – Andly bĩu môi, có vẻ thất vọng vì ý nghĩ này của mình.

- Mày đừng có nghĩ vậy, tao thấy anh Christian thích mày thật á, mày phải tin vào con mắt nhìn người tinh tường của tao, biết chưa? – Maya hào hứng huơ huơ tay loạn xạ trước mặt Andly mà nói.

“Con này sao hôm nay nhí nhảnh dữ ta?” Andly chớp chớp mắt nghĩ ngợi nhìn Maya như người ngoài hành tinh “Không kẽ bị anh Justin làm cho hoa mắt rồi sao? Không xong rồi không xong rồi!” Andly lắc lắc đầu.

- Con kia, tìm người ra cho tao chưa? – Đang hào hứng nói nhăng nói cuội thì bị Andly phá hỏng mất cái tâm trạng đó, Maya nghiêm mặt lại.

- Coi bộ lần này hơi bị khó khăn đây, mày biết sao không? Người sáng nay đưa bức thư đó đến nhà mình chính là Uyên Minh! – Maya nói, vẻ mặt khá nghiêm trọng (mấy bà này thay đổi xoành xoạch, cười đó, khóc đó, làm tg loạn lên hết luôn á)

- Uyên Minh là con tép nào zậy? – Andly nheo mắt nhìn Maya, thật sự thì nó không nhớ người này là ai cả.

- Mày nhớ hôm bữa ở party có bốn đứa con gái mang váy như tụi mình không?

- Ừ, có nhớ, mà sao? Đúng rồi, nhỏ đó hình như ghét tụi mình thì phải! Sao mày không bắt nó? Không mang nó đến đây cho tao à??? – Andly nói dồn dập làm cho Maya không kịp để trả lời luôn.

- Nó chết rồi, mới chết vào sáng nay!

- Cái gì???

- Bởi vậy tao mới nói là tụi lần này không dễ chơi đâu, lần trước là người đưa thư đến lớp đột nhiên chết ngay sau đó, lần này nạn nhân lại là Uyên Minh, nhỏ đó bị giết rồi vứt xác ở bãi đất trống gần nhà! – Maya nói, có vẻ nặng nhọc khi nhắc đến chuyện này.

- Ồ, thật thú vị! – Đột nhiên Andly nở nụ cười khó hiểu – E, mày thấy mặt tao có hốc hác lắm không? Bình thường không zậy??? – Andly quay sang chỉ chỉ vào mặt mình hỏi Maya.

- Nãy giờ đỡ hơn rồi đấy, chi zạ?

- Thì vào lớp chứ gì nữa, không lẽ mày tính ở đây nguyên ngày?

- Giờ này cũng đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta đến canteen luôn đi! – Andly đứng dậy kéo tay Maya đi ra khỏi đấy – Mua kem cho tao ha!

- Mày thì lúc nào cũng chỉ được tài vòi vĩnh! – Maya mắng yêu đứa bạn đang cầm tay mình

Rồi cả hai cùng nhau đến canteen.