Hạ Lập Nhân đang cho người điều tra Liễu Kiệt, Liễu Kiệt lại đang nghĩ biện pháp để kết hôn với Hàn Văn Quân.

Hắn muốn kết hôn một phần là cũng thật sự thích Hàn Văn Quân, mặt khác muốn mau chóng dựa vào thế lực của Hàn gia, hắn là một đứa con riêng muốn cầm quyền không có ngoại lực sẽ có khó khăn, Liễu Dật dù sao cũng là con trai trong giá thú, Liễu Lăng Phong muốn bất công cũng phải nghĩ tới đánh giá của người ngoài.

Nhưng nếu hắn mượn sức của Hàn gia sẽ không giống như lúc trước, chuyện này đối với công ty cũng thật tốt, nói không chừng sau này khi công ty phát triển đều phải nhờ vào hắn.

Liễu Kiệt lúc trước có cùng Hàn Văn Quân đề cập qua, Hàn Văn Quân không ngu ngốc, vừa nghe đã hiểu, nhưng cô vẫn có chút mâu thuẫn, nên giống như không nghe thấy giả ngu hồ lộng cho qua.

Nhưng Liễu Kiệt sao có thể hết hi vọng, hắn không được, nhưng còn có cha mẹ của hắn.

Vì thế việc này rất nhanh lại được nhắc tới, lúc này hai nhà xem như bán công khai nói chuyện, mẹ của Hàn Văn Quân là Phương Văn cũng bắt đầu làm công tác tư tưởng cho con gái.

"Văn Quân à con cùng Liễu Kiệt bên nhau thời gian cũng không ngắn, cũng không phải muốn các con kết hôn ngay bây giờ, trước nên đính hôn đi." Lúc trước Phương Văn còn đối với người con rể tương lai có chút ý kiến, cảm thấy hắn xuất thân không tốt, nhưng mấy tháng nay bà phát hiện con người của Liễu Kiệt cũng tạm được, ít nhất đối con gái bà tốt lắm, cũng rất có tiền đồ, cho nên bây giờ cũng cảm thấy rất thỏa mản.

"Mẹ, cũng không cần vội vả như vậy, chỉ mới có mấy tháng thôi mà." Hàn Văn Quân không quá vui, trong lòng cô kỳ thật vẫn ôm ảo tưởng với Hạ Lập Nhân, tuy rằng cô cũng biết ảo tưởng này cơ bản không có khả năng thực hiện, bây giờ cô có chút trốn tránh sự thật, cô sẽ không cùng Liễu Kiệt chia tay, nhưng cũng không muốn kết hôn.

Phương Văn khuyên nhủ: "Tóm lại chuyện này sớm muộn gì cũng cần phải sớm kết thúc, kéo dài cũng sẽ chậm trễ chuyện tương lai của con, người ta đã mở miệng nhà của chúng ta nếu ngay cả đính hôn cũng không bằng lòng thì rất khó coi, trừ phi sau này con không muốn cùng nó nói chuyện thương yêu, đây chính là lãng phí chính mình đó."

"Hơn nữa cha của con có một hạng mục muốn cùng Liễu gia hợp tác, nếu con cùng Liễu Kiệt đính hôn, hai nhà lui tới cũng dễ dàng hơn, đối với công ty cũng có lợi."

Hàn Văn Quân cẩn thận suy nghĩ vài ngày cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng, nếu cô không đáp ứng mẹ cô sẽ tiếp tục làm công tác tư tưởng với cô, vốn chỉ là đính hôn cũng không có gì quan trọng.

Một tuần sau, hai nhà công bố tin tức ra ngoài là Hàn Văn Quân cùng Liễu Kiệt đính hôn, vừa lúc hai người quen nhau được một năm, tính là đặt cọc trước khi tiến hành đám cưới.

Rất nhiều người đều nói Liễu Kiệt vận khí tốt, người theo đuổi Hàn Văn Quân rất nhiều, cuối cùng lại bị người này theo đuổi được.

Không ít người bóp cổ tay, thay Hàn Văn Quân mà cảm thấy đáng tiếc, nói hai người họ không xứng đôi. Lúc trước cô cùng Hạ Lập Nhân xem mắt rất nhiều người đều cảm thấy đây mới thực sự là trai tài gái sắc, mới xứng đôi, không ngờ lại là giả!

Hàn gia cũng hi vọng đó là thật sự đáng tiếc Hạ Lập Nhân không muốn bọn họ còn có biện pháp nào, bọn họ có thể doạ nạt được Liễu Kiệt, không thể doạ nạt được Hạ Lập Nhân, bọn họ còn không dám có ý kiến, công ty hai nhà có hợp tác, cùng Hạ Lập Nhân trở mặt cũng không có chỗ gì tốt. Bọn họ cũng muốn cường ngạnh một chút nhưng Hạ gia ngay từ đầu tỏ ra thái độ tuyệt đối không thương lượng, nên cũng chỉ có thể để Hàn Văn Quân chịu ủy khuất.

Hạ Lập Nhân biết tin Hàn Văn Quân cùng Liễu Kiệt đính hôn thì cười lạnh, bị bạn bè phản bội mùi vị cũng không dễ chịu, anh là người lòng dạ hẹp hòi rất thù dai. Anh tưởng rằng Hàn Văn Quân sẽ thu liễm, không thể tưởng được bây giờ lại còn tìm Thẩm Ninh gây phiền phức, anh không làm chút gì đó sẽ có lỗi với đối phương đang nỗ lực tìm đường chết.

Anh vốn đã nghĩ muốn thu thập Liễu Kiệt, tính toán làm điều kiện trao đổi để Liễu Dật rời đi. Liễu Dật không đáp ứng nên gác lại, hiện tại ngẫm lại, Liễu Kiệt quả nhiên không phải người tốt, không thu thập không được, vừa lúc, hai người anh muốn thu thập gom thành một đôi, cũng tiện cho anh tính toán.

Bây giờ là cuối năm, qua năm sẽ thu thập triệt để bọn họ.

Hạ Lập Nhân đang híp mắt xem tin tức trên mạng về Hàn Văn Quân và Liễu Kiệt, sau đó nhận được một cuộc điện thoại, là Trịnh Cảnh Đồng gọi tới.

"Uy." Gần đây anh nghe Trịnh Cảnh Đồng nói thân thể Phó A Bảo không tốt lắm, bảo mọi người không quấy rầy không gọi điện thoại cho anh ta, hiện giờ tự mình gọi điện thoại lại đây, thân thể Phó A Bảo đã tốt hơn sao?

"Báo cho cậu một tin vui!" Giọng nói của Trịnh Cảnh Đồng vô cùng hưng phấn.

"Tôi? Tôi có tin gì vui? Tôi gần đây cũng không việc vui." Hạ Lập Nhân không hiểu, anh gần đây bề bộn muốn chết, tết sắp đến nên rảnh rỗi một chút, Hàn Văn Quân và Liễu Kiệt lại làm cho anh bực mình, Thẩm Ninh lại không chịu nhìn anh, anh nào có việc gì vui để nói: "Cậu có có tin gì về Thẩm Ninh phải không?"

Hạ Lập Nhân không biết sao lại nghĩ như vậy, đây cũng là tin tức anh muốn nhất nghe nhất.

"Cậu suy nghĩ quá nhiều, tôi muốn nói việc vui của tôi kia, tôi nói cho cậu nghe nha." Trịnh Cảnh Đồng rất nhanh đánh vỡ ảo tưởng của Hạ Lập Nhân.

Hạ Lập Nhân lập tức liền ỉu xìu nói: "Việc vui của cậu nói với tôi làm chi, tôi cúp máy đây!"

"Đừng, tôi muốn nói với cậu là tôi để có con trai rồi! Mới sanh được vài ngày thôi đáng yêu vô cùng!" Giọng nói của Trịnh Cảnh Đồng hưng phấn khó có thể che dấu, bình thường anh ta thích bày ra gương mặt lạnh lùng, khó mà thấy được kích động như vậy có lẽ anh ta thật sự rất cao hứng.

Hạ Lập Nhân trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nhíu mày nghẹn nói một câu: "Cậu cùng nhà A Bảo của cậu chia tay rồi sao?" Không thể nào, hai người lúc trước cử hành hôn lễ long trọng như vậy, trở mặt cũng quá nhanh.

"Cậu có phải là bạn của tôi hay không, sao lại nói hưu nói vượn nguyền rủa tôi như vậy!" Trịnh Cảnh Đồng tức giận.

"Vậy sao cậu nói cậu có con trai, cậu cùng ai sinh a? A Bảo nhà cậu không tức giận sao?" Hạ Lập Nhân suy tính một chút, hiện tại đứa trẻ mới sinh ra phỏng chừng tháng năm đã mang thai, khi đó Trịnh Cảnh Đồng và Phó A Bảo còn ở cùng một chỗ? Bọn họ tháng tám mới tổ chức hôn lễ thì đứa bé làm sao xuất hiện? Muốn tìm người mang thai hộ cũng không kịp đây là hai người đã có con từ trước a.

"Nói cho cậu biết cậu cũng không hiểu." Trịnh Cảnh Đồng không muốn nhiều lời, anh chủ yếu là muốn khoe con, nên nói: "Đây chính là con của tôi với A Bảo đó, bộ dạng đặc biệt giống cả hai chúng tôi."

Hạ Lập Nhân rút rút khóe miệng: "Tôi nghe cậu nói có cảm giác đứa nhỏ này là do A Bảo nhà cậu sinh ra, cậu ta bệnh lâu như vậy, không phải là mang thai chứ? Cậu ta là phụ nữ?"

"Em ấy đương nhiên là nam, tôi nói em ấy sinh cậu tin sao?" Trịnh Cảnh Đồng cũng không phủ nhận.

Hạ Lập Nhân đương nhiên không tin, trên thế giới này sao lại có đàn ông sanh con, cũng không phải là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, anh lúc nãy chỉ thuận miệng nói ra.

Trịnh Cảnh Đồng biết Hạ Lập Nhân sẽ không tin tưởng, nhưng anh ta cũng không nói thêm cái gì, A Bảo nhà anh ta thân thể khác hẳn với người thường đây là bí mật, cũng không thể nói với ai, càng ít người biết càng tốt.

Khoe khoang xong rồi Trịnh Cảnh Đồng cũng không quên quan tâm đến vấn đề tình cảm của Hạ Lập Nhân hỏi anh cùng Thẩm Ninh như thế nào.

"Vẫn như của, em ấy cũng không chịu gặp tôi." Hạ Lập Nhân nói đến điều này thì rất thương tâm.

"Tôi thấy cậu ấy đã muốn dứt khoát chia tay, cậu cứ quấn quít lấy cậu ấy cũng không có ý nghĩa gì?" Lúc mới bắt đầu Trịnh Cảnh Đồng còn rất ủng hộ Hạ Lập Nhân, nhưng cũng đã lâu như vậy mà không có kết quả nên anh ta cũng đổi ý: "Tôi đoán không chừng cậu ấy còn cảm thấy cậu rất phiền."

"Cậu có thể đừng nói chuyện phiếm như vậy được không!" Hạ Lập Nhân quả thực muốn lấy điện thoại ném vào mặt Trịnh Cảnh Đồng chỉ tiếc hai người cách xa nhau một nửa thành thị, anh tức giận nói:"Cậu đến khoe khoang với tôi xong rồi lại đả kích tôi một hồi, cậu gọi điện thoại đến rốt cuộc là làm gì, đặc biệt muốn chọc giận tôi? Năm nay tôi đắc tội gì với cậu, cậu không chọc tức tôi sẽ bực bội đúng không?"

"Được, được, được tôi không nói." Hạ Lập Nhân thầm nói tôi đây là ăn ngay nói thật được chứ, quên đi, chuyện này tôi không cùng người như cậu so đo.

Cúp điện thoại Hạ Lập Nhân nằm ở trên ghế sa lon xem hình trước kia chụp chung với Thẩm Ninh trên điện thoại di động. Thẩm Ninh thích vẽ tranh, bởi vì tìm tư liệu sống cho nên cũng thường thích chụp ảnh, trong điện thoại có rất nhiều phong cảnh anh thay Thẩm Ninh chụp nhưng nhiều nhất vẫn là hình ảnh hai người chụp chung.

Hạ Lập Nhân vươn ngón tay ra ở trên tấm hình vuốt ve, tại sao lại như vậy chứ, rõ ràng hai người ân ái như vậy hai người chung sống với nhau rất hài hòa, anh thật sự không phát hiện những vấn đề Thẩm Ninh đã nói kia...

Chà.. Hạ Lập Nhân đột nhiên đứng dậy, không được, anh vẫn là phải đi gặp Thẩm Ninh một lần, lần này cũng không quản nhất định phải quấn chặt lấy, nhất định bằng mọi cách phải gặp được Thẩm Ninh một lần

- ----

Thẩm Ninh đang nghe TV, đúng vậy, là nghe, gần đây ánh mắt của cậu ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy một chút đồ vật này nọ, đại đa số thời gian hai mắt chỉ thấy toàn màu đen, hoặc là thấy bóng dáng mơ mơ hồ hồ ở trước mắt.

"Thẩm tiên sinh, có khách." Nam bảo mẫu báo cáo với Thẩm Ninh:"Là Hạ Lập Nhân Hạ tiên sinh." Hạ Lập Nhân đã tới rất nhiều lần nên bọn họ đều quen thuộc.

"Không gặp, anh bảo anh ta đi đi." Thẩm Ninh đưa tay sờ hai mắt của mình, bây giờ mình trở thành như vậy ở trước mặt Hạ Lập Nhân chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi.

Nam bảo mẫu thở dài, ai...

Hạ tiên sinh đối với Thẩm tiên sinh thật si tình, đáng tiếc...

Nam bảo mẫu theo thường lệ đi đuổi người, nhưng hôm nay có chút khác thường, anh ta vừa đi đến cửa liền bật người lộn trở lại, sau đó hô to: "Thẩm tiên sinh, Hạ tiên sinh cùng vệ sĩ của anh ta trèo tường vào được!"

Thẩm Ninh phun ra một ngụm nước vừa mới uống!

Thẩm Ninh thật sự là bó tay với Hạ Lập Nhân, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn có thể làm được loại chuyện trèo tường này, cũng không nhìn xem thân phận của mình, không sợ dọa người sao?

Thẩm Ninh dặn dò: " Khóa cổng đi, đừng cho anh ta vào." Bên ngoài nhà của cậu xây tường vây chung quanh, qua bức tường vây mới đến cửa chính, tòa nhà này lúc đầu chung quanh không có tường vây, nhưng vùng ngoại thành này động vật nhỏ hơi nhiều, cậu đặc biệt cho người xây tường vây quanh một vòng, như vậy cũng an toàn hơn.

"A Ninh, A Ninh em mở cửa đi! Sắp hết một năm rồi anh tới thăm em một chút, em để cho anh đi vào đi." Hạ Lập Nhân cũng không nhấn chuông cửa, anh gõ cửa đùng đùng nói:"Anh biết em ở bên trong, mở cửa nhanh đi, kêu bảo mẫu mở cửa, anh muốn cùng em nói chuyện một chút."

"Anh cam đoan không quấn quít lấy em, chỉ muốn cùng em nói chuyện một chút, chúng ta đã lâu không có ngồi tâm sự với nhau, mở cửa đi!"

Mấy bảo mẫu đều cảm thấy Hạ Lập Nhân rất đáng thương, đến đây vài lần cũng không được vào nhà, người si tình như vậy cũng hiếm có, huống hồ anh ta còn là một người có thân phận như vậy, có thể ăn nói khép nép muốn tới cầu xin, cũng không dễ dàng.

Nhưng bọn họ nhìn nhìn đôi mắt Thẩm Ninh, ai... Thẩm tiên sinh cũng không phải cố ý, đôi mắt cậu xảy ra vấn đề đã rất đáng thương đương nhiên không muốn cho người mình thích nhìn thấy mình chật vật như vậy.

Ba người đàn ông cao to "não bổ" một hồi chuyện tình cảm lưu luyến chuyện yêu đương bi ai, quả thực muốn chảy nước mắt đồng tình, thật sự rất thương cảm.

Bởi vì công việc bận rộn nên lúc trước Hạ Lập Nhân tới cũng không thể ở lâu, mỗi lần đến ở trước cửa chờ một lát, không gặp được cậu thì ngoan ngoãn rời đi, lần tới vẫn tiếp tục như thế.

Thẩm Ninh nghĩ lần này cũng giống như vậy, Hạ Lập Nhân đợi lâu nhất định sẽ đi.

Thế nhưng đã hơn một giờ Hạ Lập Nhân vẫn còn ở cửa, sau khi gõ cửa sẽ nghĩ trong chốc lát, nghỉ xong lại gõ cửa, không muốn gõ thì cho bảo tiêu gõ, dù sao cũng không được ngừng, anh còn kêu bảo tiêu trèo tường đi ra ngoài vào trong xe cầm cái đệm lại đây, anh ngồi trước xuống trước cửa, dù thế nào đi nữa hai ngày này anh không cần đi làm, vậy thì ngồi ở chỗ nầy cùng Thẩm Ninh hao tổn đi, cậu muốn nhìn cũng được không muốn nhìn cũng được, dù thế nào đi nữa anh không gặp được người cũng sẽ không đi.

Thẩm Ninh vừa mới bắt đầu cũng không nghĩ đến chuyện này, một giờ đã qua, hai giờ đã qua, ba giờ đã qua... Tiếp tục tiếp tục như vậy đến trời tối.

Bảo mẫu lo lắng nói: "Thẩm tiên sinh, Hạ tiên sinh ngồi ở cửa không chịu đi, bên ngoài rất lạnh, anh ta đã ngồi đến mấy giờ, chúng ta cho anh ta mượn một cái chăn được không?" Thẩm Ninh trầm mặc một hồi sau đứng dậy sờ sô pha bên cạnh rồi đi đến cửa thang lầu, cậu muốn lên lầu, người bảo mẫu vội vàng lại dìu cậu. Cậu phất phất tay nói không cần, loại chuyện nhỏ nhặt này một mình cậu vẫn làm được, dưỡng thành thói quen ỷ lại cũng không tốt.

Lúc đi tới góc rẽ cửa thang lầu Thẩm Ninh quay đầu lại nói: "Đợi thêm một giờ nữa, nếu sau một giờ anh ấy không đi, các anh mời anh ấy vào nhà, cho anh ấy đến phòng trên lầu gặp tôi."

Lúc bình thường cậu ở dưới lầu, nhưng hôm nay cậu muốn cùng Hạ Lập Nhân ở trên lầu gặp mặt cậu không muốn để người khác nghe được bọn họ nói chuyện.

Ba người liếc nhau, xem ra hôm nay Hạ tiên sinh có hi vọng.

Một bảo mẫu nhỏ tuổi nhất thấy Thẩm Ninh đi vào phòng một lúc sau liền đi tới cửa nói với Hạ Lập Nhân: "Hạ tiên sinh, Thẩm tiên sinh nói, chỉ cần anh ở bên ngoài đợi một giờ nữa cậu ấy sẽ cho anh đi vào, anh cũng đừng nói là tôi nói, coi như không biết!"

Bọn họ đã sớm đã nhìn ra, Thẩm Ninh kỳ thật rất muốn gặp Hạ Lập Nhân, cho thời hạn một giờ cũng chỉ là lấy cớ kéo dài thời gian mà thôi, nếu Hạ Lập Nhân thật sự ở bên ngoài đợi một giờ, Thẩm Ninh nhất định sẽ thật cao hứng.

Trong lòng Hạ Lập Nhân cảm khái bảo mẫu của Thẩm Ninh thật đúng là người tốt, không những cho anh mượn chăn, lại nói cho anh tin này. Một giờ thì tính cái gì, nhiều hơn mấy giờ nữa anh cũng chờ, đừng nói một giờ, để cho anh chờ suốt một ngày anh cũng nguyện ý, chỉ cần Thẩm Ninh chịu gặp anh.

Nói thực thời gian dài như vậy không gặp cậu, anh cũng có chút khẩn trương!

Boss khoác một tấm chăn ngồi ở trước cửa, bảo tiêu không thể làm gì chỉ có thể đứng ở một bên coi chừng dùm, mùa đông gió Tây Bắc thổi vù vù, bọn họ lạnh đến nỗi chảy nước mũi. Công việc của bọn họ là bảo hộ chủ nhân việc này không hay ho nhưng cũng là công việc cần phải làm! Tiếp tục một giờ, tiếp tục một giờ là tốt rồi, tiếp tục nhịn đi, nhịn một chút nữa thì tốt rồi.

Hạ Lập Nhân chỉnh đồng hồ báo thức, lúc nãy bảo mẫu nói một giờ, nghe nói xong anh liền cài đồng hồ báo thức, bây giờ vừa tới một giờ, trên điện thoại di động đồng hồ báo thức đinh linh linh vang lên, Hạ Lập Nhân "chà" một cái đứng lên, rốt cục có thể đi vào việc này đã chờ đến mấy tháng!

Mấy tháng nay anh không gặp Thẩm Ninh, càng khỏi nói là không được sờ soạng, một cái lông tơ cũng chưa đụng tới được nữa!

Nghĩ đến đây anh thật ghen tỵ với Liễu Dật, Liễu Dật tuy rằng không lịch sự nhưng khi đến đây tuyệt đối sẽ không bị cho đứng ngoài cửa, anh phái người đi theo Liễu Dật nên mọi chuyện đều rất rõ ràng.

Cửa lớn rốt cục đã mở trong nhà thật ấm áp, Hạ Lập Nhân đi vào mấy bảo mẫu còn cho anh trà nóng cơm nóng đồ ăn cũng nóng, trời đã tối rồi, cho người ăn một bữa cơm đi.

Hạ Lập Nhân đến đây cũng không phải tới để dùng cơm, anh không vui nói: "A Ninh đâu, em ấy có ăn hay không, tôi muốn cùng ăn cơm với em ấy."

Bảo mẫu cười nói: "Thẩm tiên sinh nói, chờ anh ăn no mới có thể đi gặp cậu ấy, cậu ấy ở trong phòng trên lầu chờ anh đó."

Hạ Lập Nhân đành phải ngồi xuống ăn cơm, anh ăn rất nhanh, hai bảo tiêu của anh thì không gấp cứ rì rì ăn, dù sao boss còn muốn lên lầu cùng Thẩm tiên sinh gặp mặt, phỏng chừng chắc cũng lâu lắm, bọn họ có thể từ từ ăn.

Ăn hết Hạ Lập Nhân liền đứng lên đi lên trên lầu, đi đến cửa thang lầu anh lại lui trở về, xoay người sửa sang quần áo của mình lại một chút rồi hỏi mọi người xung quanh: "Các cậu xem hình dáng này của tôi được chưa? Có ngay ngắn sạch sẽ không, tóc quần áo có ổn không." Nói xong anh còn xoay một vòng tròn, cho mọi người nhìn kỹ.

Mọi người thấy vậy cảm thấy hình như mình đang say.

Tất cả mọi người cảm thấy Hạ Lập Nhân quá lo lắng, anh còn đặc biệt đi đánh răng rửa mặt sạch sẽ thấy được vạn phần thoả đáng mới đi lên trên lầu.

Anh chậm rãi đi đến cái phòng bảo mẫu nói, sau khi hít sâu một hơi mới nhẹ nhàng gõ cửa, nói:"A Ninh, là anh."

"Vào đi, cửa không có khóa." Bên trong cánh cửa truyền đến âm thanh ôn hòa của Thẩm Ninh.

Hạ Lập Nhân đột nhiên cảm thấy cảm động, trong lòng trở nên yếu ớt, anh nhẹ nhàng mở khóa cửa, sau đó lại nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lúc cửa mở ra trong nháy mắt đó anh có chút sững sờ.

Bởi vì trong phòng không có mở đèn, tuy rằng không phải tối đen một mảnh, nhưng ánh sáng rất ít, bức màn được kéo kín, chỉ có một chút ánh trăng xuyên thấu qua khe hở của bức màn chiếu vào, anh không thấy rõ gương mặt của Thẩm Ninh, chỉ nhìn thấy đại khái thân hình của cậu, Thẩm Ninh đang ngồi ở trên giường chờ anh.

Hạ Lập Nhân cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không trách anh suy nghĩ bậy bạ, chứng kiến người yêu như thế này sẽ có chút mơ màng, anh cũng không phải là thánh nhân, anh là một người đàn ông có thân thể phi thường khỏe mạnh, đương nhiên phương diện kia sẽ có nhu cầu, đặc biệt mặt đối người mình yêu mến, ở tình huống trên giường tùy thời tùy chỗ đều có thể nghĩ đến cái loại chuyện này cũng thật là bình thường không phải sao?

"A Ninh, sao em không mở đèn a, công tắc ở đâu?" Hạ Lập Nhân ở cửa tìm công tắc, anh muốn mở đèn trong phòng.

"Đừng bật đèn! Bật đèn thì anh đi ra ngoài đi!" Thẩm Ninh ngăn cản nói:"Chúng ta cứ như vậy nói chuyện đi, tối một chút dễ dàng thả lỏng."

Hạ Lập Nhân cảm thấy Thẩm Ninh có chút kỳ quái, nhưng cũng không có ý kiến, nếu đây là yêu cầu của Thẩm Ninh thì anh nên nghe theo là tốt rồi, bật đèn không bật đèn kỳ thật cũng không có gì khác nhau, chỉ cần đối phương là Thẩm Ninh thì anh cũng thấy không sao cả.

Bóng tối có đôi khi cũng là chất xúc tác rất tốt, Hạ Lập Nhân đóng cửa lại chậm rãi đến gần Thẩm Ninh, Thẩm Ninh ngồi ở trên giường, không nói một tiếng, Hạ Lập Nhân nuốt một ngụm nước bọt, đi đến trước mặt Thẩm Ninh. Lúc này anh thật sự không nhịn được, một phen nhào tới đem Thẩm Ninh đè ngã xuống giường, hai người cứ như vậy mặt đối mặt với nhau..

Hết chương 34.