Trời gần đây lạnh dần, khắp nơi nhà nhà cũng nhanh chóng chuẩn bị lễ mừng năm mới rồi.

Hôm nay, Triển Chiêu đến phiên thay ca trực hoàng cung, vừa hay thành toàn cho kế hoạch của Bạch Ngọc Đường.

“Bao đại nhân, tại hạ muốn thương lượng với ngài chuyện này” Bạch Ngọc Đường vất vả cuối cùng cũng tìm được Bao Chửng tại thiện phòng tối đen như mực.

“Ưm, ngươi có phải muốn nói tới Chiêu Chiêu của bản phủ.” Trong bóng tối hiện lên một đường bạch quang. (Mọi người đoán xem đường bạch quang đó là gì? Cuối văn xin đưa ra đáp án sau.)

“Nếu vậy thì tốt quá, đại nhân, ngài cho tại hạ một câu, ngài thực cho phép?” Bạch Ngọc Đường vội la lên.

“Bất quá, năm nay bản phủ dự định hồi hương ăn tết, đường xá xa xôi, nếu không có Triển hộ vệ bảo hộ......” Bao Chửng vuốt vuốt râu mép, nhẹ nhàng nói rằng.

“Ta mướn người đến bảo hộ ngài!” Bạch gia gia ta chính là có tiền, mướn quân đội của Tạp Trát Phỉ [1] lại bảo hộ cho ngài cũng không có vấn đề gì.

“Cái này đường xá xa xôi......”

“Lộ phí để ta lo liệu!” Vì Miêu nhi, chút tiền trinh [2] ấy có đáng là bao!

“Về nhà cũng không thể mang tay không về.....”

“Đại nhân, ngài hồi hương ăn tết lần này toàn bộ phí dụng tại hạ xin lo chu toàn!” Bạch Ngọc Đường có điểm nóng nảy, không, phải nói là phi thường sốt ruột, chỉ hy vọng được một câu chuẩn giả của Bao Chửng.

“Chuẩn giả!” Bao Chửng nhàn nhạt phun ra 2 chữ, lòng nghĩ thầm: Bạch thiếu hiệp quả nhiên là người thành thật, bản phủ năm nay rốt cuộc cũng có thể thực hiện nguyện vọng cùng Công Tôn tiên sinh về quên ăn Tết được rồi. 

————————– Bắt đầu lập kế hoạch ăn mừng năm mới ———————————–

Có được lời chuẩn giả của Bao Chửng, Bạch Ngọc Đường lòng vui như hoa nở, vội vàng trở về phòng bắt đầu lập kế hoạch ăn mừng năm mới.

“Vì muốn cùng trải qua đêm giao thừa với ăn cơm tất niên ở Hãm Không đảo nên phải lên đường trước ba ngày. Không, vì phòng ngừa tiểu tử Triệu Trinh kia cướp Miêu nhi của mình ở lại ăn Tết với hắn, tốt nhất là tiên hạ thủ vi cường, xuất phát trước 10 ngày đi!” Bạch Ngọc Đường cắn bút nghĩ lại, khoan, vẫn là nên tính toán lại một chút … “Vậy 4, 5 ngày nữa nên lên đường luôn đi.”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy bút, lại rút ra một trang giấy, hạ bút viết đầu đề năm chữ “Bản kế hoạch ăn mừng năm mới”, sau đó xuống dòng viết: Đệ nhất, mùng mười tháng chạp lên đường đến Hãm Không đảo.

“Các ca ca năm nay đón nương về Hãm Không đảo ăn Tết, cho nên không cần gấp gáp quay về đảo làm gì, chỉ cần đến đêm giao thừa về là được. Trước tiên cùng Miêu nhi đến Dương Châu du ngoạn cái đã, cả hai đều nhớ mấy món ăn vặt ở Dương Châu lắm a. Sau đó đi Thường Châu, tuy rằng nhà Miêu nhi không còn ai nhưng cũng có thể ghé thăm hàng xóm, bái tế cha mẹ. (Tiểu Bạch a, gọi cha mẹ nghe thật là thuận miệng, nhị vị lão gia nếu còn sống nhất định vui đến chết cho coi.).” Bạch Ngọc Đường lại đề bút thận trọng viết xuống: Đệ nhị, trước đi Dương Châu ăn vặt, dự tính dừng lại 2 ngày. Tam, đến Thường Châu bái tế nhạc phụ nhạc mẫu. Dự tính dừng lại 5 ngày.

“Thời gian hẳn là còn dư dả, tiện đường đến Vô Tích đặt làm một đôi tượng đất giống ta với Miêu nhi vậy.”

“Về nhà mà không có gì tặng cho nương thì đảm bảo bị ăn mắng, gì chứ nương mà tức giận thì thật đáng sợ. Vậy đến Tô Châu mua gấm Tô Châu tặng nương. Sau đó ở luôn Tô Châu du ngoạn đến hôm trừ tịch (giao thừa), đến tối ăn cơm thì chạy về Hãm Không đảo.”

“Cùng Miêu nhi ăn cơm tất niên, đón giao thừa, xem pháo hoa, thật sự là một chuyện hạnh phúc, bình thường Miêu nhi rất ít khi uống rượu, ngày đó nhất định phải ép Miêu nhi uống cả bình, chuốc cho Miêu nhi quá chén, sau đó, sau đó...... Hắc hắc hắc hắc............ Bạch Ngọc Đường cười ha ha, nghĩ đến nước bọt chảy ra cũng không biết (Tiểu Bạch a, chú ý hình tượng a!)

“Năm mới mùng một đến mùng ba đi chúc tết, cái này không có gì phải lo lắng. Bất quá đánh chết cũng không đưa Miêu nhi đến Đinh gia ở Mạt Hoa thôn chúc tết được. Nha đầu Đinh gia mơ ước Miêu nhi đã lâu, tuyệt đối không thể cho nha đầu đó cơ hội tiếp cận Miêu nhi a!”

“Rồi tới mùng bốn, dọn dẹp một chút mấy thức rồi cùng Miêu nhi đi tới Bạch gia ở Kim Hoa thôn, hưởng thụ thế giới riêng của hai người a.”

Nghĩ thấy ổn thỏa, Bạch Ngọc Đường thu hồi tâm tư, dùng tay áo lau lau nước bọt nơi khóe miệng, đề bút chăm chú tiếp tục viết kế hoạch:

Tứ, đến Vô Tích mua tượng đất.

Ngũ, đi Tô Châu mua gấm Tô Châu làm quà cho nương.

Lục, đêm trừ tịch – đêm 30 trở lại Hãm Không đảo, cùng Miêu nhi ăn cơm tất niên, đón giao thừa, xem pháo hoa.

Thất, đầu năm cho đến mùng ba đi chúc tết, kiên quyết không đi Mạt Hoa thôn (đoạn “Không đi mạt hoa thôn” bị Bạch Ngọc Đường dùng một mực đỏ gạch dưới nhấn mạnh).

Bát, đến Kim Hoa thôn nghỉ ngơi cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ, cùng Miêu nhi quay về Khai Phong phủ.

Viết xong, Bạch Ngọc Đường cẩn thận nhìn lại một lần, đặt bút xuống nghiên, cẩn thận gấp nhỏ lại nhét vào trong ngực. Muốn hỏi Bạch Ngọc Đường kế tiếp sẽ đi làm cái gì sao, đương nhiên là mang kế hoạch đó biến thành hiện thực rồi!

À, câu trên nhắc tới một đường bạch quang

Đáp án là: Hàm răng của Bao Chửng, có ai đoán được rồi không?

[1] Tên tiếng Anh là Gaddafi. Thỉnh chư vị vào trang web này tìm hiểu thêm: http://vi.wikipedia.org/wiki/Muammar_al-Gaddafi

[2] Hệ thống tiền cổ của Trung Quốc: (Của VN thời xưa cũng gần giống vậy) thì 1 đồng = 10 hào = 100 xu = 1000 trinh, hay nói cách khác ‘trinh’ là đơn vị tiền nhỏ nhất.

Từ đó suy ra các bạn có thể hiểu Thử ca giàu cỡ nào

Chương sau những ai là fan Tiểu Long (Chính xác là fan Long Miêu) tốt nhất không nên đọc nhá =)))))))))))))))))))